Cố Chi Thu tốt bụng nhắc lại câu hỏi, Kiều Lâm Lâm nghe như sét đánh ngang tai, hơn nữa cũng thấy vô cùng khó hiểu, đáng lẽ trọng điểm của họ là chia tay mới đúng, từ bao giờ mà thành cô có muốn đi du học với anh không?
Kiều Lâm Lâm sửng sốt và bàng hoàng, một lát sau mới yếu ớt trả lời: “Nhưng điều anh nói chỉ là giả thiết, không tính.”
“Không phải giả thiết.” Cố Chi Thu nhìn cô chằm chằm.
Có lẽ lúc trước anh còn ôm hy vọng xa vời, mong muốn tìm được phương án hoàn hảo, nhưng sau khi cô nghiêm túc bày tỏ thái độ, anh đã hoàn toàn từ bỏ những ảo tưởng hão huyền, bắt đầu suy tính cặn kẽ.
Mọi việc không thể như anh muốn, tình huống nhà cô là vấn đề rất lớn, nhưng cô vẫn thỏa hiệp vì anh. Là đàn ông, anh cũng không thể chỉ hưởng thụ mà không trả giá bất cứ điều gì, vậy chi bằng mỗi người đều nhường nhau một bước.
Tuy không thể định cư ở nước ngoài để tập trung nghiên cứu khoa học như lời đề nghị của giáo sư Steven khiến anh rất tiếc nuối nhưng cuộc sống không bao giờ là hoàn mỹ. Bất kể ra sao anh cũng không thể buông tay cô, vậy thì khiến cô đi học cùng anh đã là tốt lắm rồi.
Nghĩ vậy, sự không cam lòng nhỏ nhoi cuối cùng của Cố Chi Thu cũng tan thành mây khói. Anh kiên định nói với cô: “Anh quyết định rồi, học xong sẽ về, không định cư ở bển.”
Không ngờ anh lại từ bỏ việc định cư dễ dàng như thế, Kiều Lâm Lâm gần như bật thốt: “Không được!”
Cố Chi Thu khó hiểu: “Em có vẻ kích động? Vì sao thế?”
Cô không kích động mà được à? Kiều Lâm Lâm còn muốn giậm chân đây này. Trong truyện, bất kể ở kiếp trước hay kiếp này của nữ chính, anh đều là giáo sư trẻ tuổi, nhà khoa học nổi tiếng mà người ta chỉ dám nhìn từ xa, có thể thấy nghiên cứu khoa học mới là bến đỗ thực sự của anh. Nếu nhà khoa học tương lai có tiền đồ xán lạn bị cô hủy hoại, liệu cô có bị sét đánh không?
Kiều Lâm Lâm càng nghĩ càng sợ, nhưng đón ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên của nam thần, cô lại thấy vốn từ vựng của mình sao mà ít ỏi quá, không biết phải giải thích làm sao, bởi vì trừ việc biết trước kết cục trong truyện ra, cô cũng không hiểu việc anh làm nhà khoa học ở Anh và về nước làm nhà khoa học có gì khác nhau.
Có điều đầu óc cô vẫn còn hoạt động được, trong thời khắc mấu chốt chợt nảy ra sáng kiến. Cô không biết sự khác biệt giữa hai nơi nhưng anh thì biết, dù sao ở cả hai kiếp anh đều chọn định cư ở Anh, chắc chắn là có suy tính riêng.
Vì vậy, cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hỏi ngược lại: “Anh nói tại sao anh muốn đi du học trước đi.”
Cố Chi Thu không ngờ cô sẽ hỏi vậy, nhưng vì đã quyết định nên anh cũng chỉ nói đơn giản: “Ở nước ngoài có hoàn cảnh nghiên cứu tốt hơn, điều kiện để nghiên cứu cũng tốt trong nước, rất thích hợp để tập trung nghiên cứu vì mục đích khoa học.”
Vì nhận thấy cô đã bắt đầu xuôi xuôi, sợ cô chịu áp lực tâm lý nên Cố Chi Thu không nói những nhân tố quan trọng nhất là tầm ảnh hưởng của giáo sư Steven ở trong giới khoa học và những đãi ngộ mà anh được nhận, đó hầu như là những thứ mà không có bất cứ sinh viên nào am hiểu về ngành này từ chối nổi.
Nhưng Kiều Lâm Lâm chỉ hiểu biết nửa vời vẫn vô cùng ủng hộ anh định cư ở nước ngoài: “Nếu vậy, anh nên kiên định với lý tưởng của mình, ở nước ngoài tập trung nghiên cứu.”
Cố Chi Thu không ngờ chuyện lại phát triển đến mức này, cô thì chân thành khuyên anh định cư ở nước ngoài để phát triển sự nghiệp, còn anh thì lại kiên quyết về nước, thật lạ lùng.
Anh khẽ lắc đầu: “Không, anh đã quyết định rồi.”
“Sao anh lại thế chứ?” Nói mãi không thông, Kiều Lâm Lâm bắt đầu sốt ruột, nói không lựa lời, “Ở lại Cambridge làm giáo sư không sướng hả?”
Rốt cuộc Cố Chi Thu không chịu nổi nữa mà hỏi cô: “Hình như em rất muốn anh ở lại nước ngoài luôn, không về nữa?”
“Không phải em muốn.” Kiều Lâm Lâm sửa lại cách dùng từ của anh. Cô muốn nói đó là kết cục của anh, nhưng lại không thể nói mấy thứ như cốt truyện hay tiểu thuyết được, bèn hùng hồn nói, “Em chỉ không muốn anh gượng ép bản thân mà thôi.”
“Sao em biết anh gượng ép bản thân?”
Kiều Lâm Lâm á khẩu, nghĩ lại thì có lẽ hiện tại nam thần quyết định về nước không phải là gượng ép bản thân thật. Trong truyện, nữ chính biết anh muốn đi du học nên đã chủ động chia tay, họ chia tay trong hòa bình. Còn cô, tuy cô giành nam thần từ tay nữ chính nhưng trong chuyện này, cô không hề kỳ kèo làm loạn, không khóc lóc ép buộc anh không được đi nước ngoài. Có thể nói biểu hiện của cô cũng xuất sắc hệt như nữ chính, thậm chí cô còn đề nghị chia tay trước nữ chính cả một năm để anh có thời gian giảm xóc, như vậy quá là thấu tình đạt lý mà?
Nhưng với nữ chính, nam thần vui vẻ đồng ý chia tay, còn với cô thì anh dây dưa lằng nhằng, chết cũng không chịu chia tay, có khi còn thật sự muốn về nước xây dựng sự nghiệp. Kiều Lâm Lâm thấy tương đối an ủi nhưng cô cũng rất sợ, áp lực lớn quá đi mất!
Tại sao nam thần không chịu định cư ở nước ngoài như trong truyện? Tuy anh không nói rõ nhưng cô biết anh quyết định như vậy là vì cô, vì sức hút của cô quá lớn khiến anh không thể từ bỏ, đến cả sự nghiệp cũng chẳng màng mà một lòng một dạ muốn như hình với bóng cùng cô.
Nếu là bình thường, có lẽ Kiều Lâm Lâm sẽ đắc ý vì sức hút của mình, nhưng chuyện lần này quá nghiêm trọng, có thể ảnh hưởng đến cả tương lai của anh, cô nào có tâm tư đắc ý chứ. Lòng dâng trào cảm giác tội lỗi vì hủy hoại nhà khoa học tương lai, cô nhìn anh bằng đôi mắt ảm đạm, yếu ớt nói: “Tóm lại là em không đồng ý, anh phải định cư ở nước ngoài.”
“Em…” Cố Chi Thu nheo mắt, ánh mắt mang theo sự nguy hiểm khó hiểu, “…đang lấy cớ để bội tình bạc nghĩa đấy à?”
“Em cứ bảo anh ở lại nước ngoài chẳng lẽ không phải vì muốn chia tay anh, hoàn toàn thoát khỏi anh?”
Kiều Lâm Lâm: …
Nghe nam thần lên án, ban đầu Kiều Lâm Lâm rất muốn phủ nhận. Đúng là cô đề nghị chia tay trước nhưng không có nghĩa muốn chụp mũ cho cô cái gì cũng được. Nhưng khi định biện hộ cho mình, cô chợt nhận ra suy đoán của nam thần không hẳn là không đúng. Tuy cô hoàn toàn không có suy nghĩ đó nhưng trong mắt người ngoài, cô thực sự bội tình bạc nghĩa, ăn xong chùi mép.
Trên đời này, chỉ cần nam nữ hoán đổi vị trí cho nhau thì dù cùng một sự việc, lời phán xét của người ngoài đều rất khác.
Giờ chỉ cần sơ sẩy chút thôi là Kiều Lâm Lâm sẽ biến thành kẻ phụ tình khiến cô vừa sợ vừa phấn khích. Nếu cô đã tận tình khuyên nhủ nam thần suy nghĩ lý trí, không nên hy sinh tương lai vì cô nhưng vẫn không có bất cứ hiệu quả nào, vậy chi bằng đổi cách khác, cô lòng dạ sắt đá bắt buộc phải chia tay, thế thì anh đâu còn lý do để về nước?
Nhưng cần lòng can đảm rất lớn để thừa nhận mình “bội tình bạc nghĩa” với nam thần, Kiều Lâm Lâm dùng tới mấy phút để cổ vũ bản thân, sau đó mới ngẩng đầu lên, kiên định gật đầu: “Đúng thế. Vậy nên chúng ta vui vẻ chia tay đi.”
Cố Chi Thu im lặng, anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như rực lửa trong bóng đêm. Xung quanh không một tiếng động, chỉ có tiếng lá xào xạc trong gió, Kiều Lâm Lâm bắt đầu bồn chồn, đón lấy ánh mắt anh, tựa như đang biểu đạt thái độ của cô rằng chuyện đã không thể cứu vãn.
Giằng co chốc lát, Cố Chi Thu mới lạnh lùng nói: “Anh không đồng ý.”
Giọng anh thường ngày rất nhẹ nhàng và ấm áp nhưng lúc này lại lạnh như băng, ai nghe cũng biết anh đang đè nén cơn giận.
Kiều Lâm Lâm há hốc mồm, không phải sợ do sự lạnh lùng của anh mà là ngớ người không hiểu nổi, cỡ đó rồi mà vẫn không đồng ý, rốt cuộc nam thần muốn ầm ĩ tới cỡ nào?
Cô suy nghĩ chốc lát, tiếp tục không biết sống chết mà nói: “Chia tay không cần ký tên, một người quyết định là đủ.”
Ý là nam thần không đồng ý cũng vô dụng.
Cố Chi Thu bất ngờ nói: “Có lẽ em không biết nhà anh theo đạo Cơ Đốc.”
Kiều Lâm Lâm lại có dự cảm xấu: “Nà ní?”
Anh bình thản nói: “Nói đơn giản là không cho phép quan hệ t1nh dục trước hôn nhân, cả đời chỉ được cưới một người.”
Kiều Lâm Lâm hoàn toàn ngơ ngác: “Nhưng chúng mình…”
Cố Chi Thu gật đầu, kết luận: “Nên chia tay là chuyện không thể, em từ bỏ suy nghĩ đó đi.”
Kiều Lâm Lâm hãi hùng, tín ngưỡng này từ đâu chui ra vậy: “Sao trước giờ không nghe anh nói?”
“Anh nói liệu em có tin không?”
Kiều Lâm Lâm thành thật lắc đầu, lúc tin trùng lên não thì chắc chắn cô sẽ không tin. Khi đó cô chỉ một lòng một dạ muốn ngủ với anh, anh nói gì cũng vô dụng cả thôi.
Thật ra bây giờ cô cũng không tin. Lý do này quá sứt sẹo, nếu anh tin thần thánh, mà là còn tin đạo giáo có giáo lý thần kỳ như thế thì sao ngày thường lúc chung đụng không để lộ bất cứ dấu vết nào?
Thôi được rồi, nghĩ lại thì cũng không phải là không có dấu hiệu. Từ kinh nghiệm trầy da tróc vẩy trong quá trình hạ gục anh, nói anh không ủng hộ việc quan hệ trước hôn nhân cũng hợp lý. Nhưng Kiều Lâm Lâm thà tin anh tin Phật còn hơn tin Chúa vì ở cả hai kiếp của nữ chính, kết cục cuối cùng của anh là cô độc, hiến thân cho sự nghiệp khoa học, quả thật rất giống thầy tu.
Hơn nữa, rất nhiều nghệ sĩ cũng tuyên bố theo đạo Cơ Đốc nhưng đâu nghe nói có người thực sự giữ thân trước khi cưới.
Tóm lại là cô không tin anh theo đạo Cơ đốc.
Nhưng không tin là một chuyện, điều này không ảnh hưởng tới việc Kiều Lâm Lâm hiểu ý nam thần. Nếu họ đã ngủ với nhau rồi thì anh đã nhận định cô sẽ là vợ anh, quyết không chia tay.
Kiều Lâm Lâm biết anh không bảo thủ như vậy nhưng mấu chốt là ban đầu họ đi khách sạn là do cô chủ động, nói cô vừa dụ dỗ vừa lừa gạt anh lên giường cũng không ngoa. Vì vậy khi anh lấy lý do này để từ chối chia tay thì cô thực sự lo lắng.
Không còn tình cảm nên chia tay là rất bình thường, nhưng lừa gạt để lên giường thì thuộc về vấn đề đạo đức. Tất nhiên Kiều Lâm Lâm không muốn thừa nhận mình là người có đạo đức bại hoại, hơn nữa với thái độ của anh, cho dù cô thừa nhận mình bại hoại đạo đức thì anh cũng vẫn không chịu chia tay.
Kiều Lâm Lâm không biết nên nói gì, đành hỏi: “Vậy… Vậy làm sao đây?”
Nếu được, cô rất muốn nói anh có thể trả thù, chỉ cần loại bỏ hết sự oán trách của anh, cô bằng lòng phối hợp đủ mọi tư thế.
Nhưng dây dưa lằng nhằng như vậy hẳn anh sẽ không đồng ý, vì vậy Kiều Lâm Lâm bèn không nói gì.
Cố Chi Thu trầm ngâm chốc lát rồi lại nổ sấm: “Đính hôn trước đi.”
Kiều Lâm Lâm ngổn ngang: “Lại gì nữa thế?”
Cố Chi Thu thản nhiên nói: “Đính hôn bảo đảm hơn hứa suông.”
Tuy không nói rõ nhưng từ ánh mắt của anh, Kiều Lâm Lâm đã nhìn thấu sự không tín nhiệm mà anh dành cho cô, tựa như cô đã thành kẻ cặn bã nói không giữ lời, lúc nào cũng có thể phụ tình vậy.
Kiều Lâm Lâm vừa tức giận vừa không phục trước thái độ của nam thần, thầm nghĩ nếu cô bại hoại đạo đức thật thì đính hôn cũng vô dụng, hủy hôn không cần ký tên, chỉ cần nói một câu là cũng xong đấy thôi?
Cố Chi Thu nhìn cô, hệt như biết cô đang nghĩ gì, lại thản nhiên nói: “Kết hôn cũng được, có điều tụi mình còn đang đi học, sợ thiên hạ gièm pha.”
Kiều Lâm Lâm: …
Giờ thì cô không dám nghĩ ly hôn cũng rất đơn giản nữa vì cô sợ nam thần mà giận lên thì ngày mai sẽ kéo cô đi đăng ký kết hôn mất.
Im lặng chốc lát, bị gió lạnh thổi qua, đầu óc đặc quánh của Kiều Lâm Lâm cũng tỉnh táo hơn chút ít, lúc này mới nhận ra mình lại bị nam thần dắt mũi, vội vàng kéo đề tài về chỗ cũ: “Trọng điểm của chúng ta là anh phải đi du học, đừng nói mấy chuyện đâu đâu nữa.”
Vì có vẻ như nam thần đang hơi “nóng máu” nên cô không dám nói chia tay nữa, sợ anh bị hai chữ này kích động rồi kéo cô đi đăng ký kết hôn ngay trong đêm.
Cố Chi Thu ngoan ngoãn gật đầu, sau đó kết luận đầy súc tích: “Đính hôn trước, sau đó chúng ta cùng đi du học, học xong sẽ về nước rồi kết hôn. Em còn gì thắc mắc không?”