Chiến Dịch Sử Thi [Đại Mộng Sơn Hải Vũ Trụ]

Chương 54: Mắt thấy là giả



Dịch: Thích ăn bánh bao

***

Cơ Cừu chưa từng nghĩ tới việc con cóc này biết phun lửa, đợi đến khi phát hiện ra ánh lửa, vạt áo phía sau đã bị thiêu đốt, Vương lão thất cũng bị giống như hắn.

Chuyện xảy ra đột nhiên, hai người vô cùng kinh hoảng, nhảy về phía trước phủi phủi quần áo để dập lửa.

Cũng không biết con cóc này phun ra loại lửa gì, sau khi đốt lên lại không thể dập tắt, Cơ Cừu phản ứng nhanh chóng, thấy tình thế không tốt chỉ phải cởi áo choàng quăng đi, mắt thấy quần cũng đang bị thiêu đốt, thời khắc nguy cấp đâu chú ý được nhiều, đành phải cởi luôn cả quần ra.

Vương lão thất nào có phản ứng được như Cơ Cừu, bởi vì cháy ở phía sau cũng không với tới, không bao lâu ngay cả tóc cũng bị đốt cháy, đau đớn khó nhịn, chỉ phải ngã xuống đất lăn lộn, không ngừng kêu rên.

Gặp tình hình này, Cơ Cừu vội vàng tiến lên hỗ trợ. Hắn giúp Vương lão thất lôi kéo cởi quần áo bị cháy vứt đi. Con cóc này phun ra ngọn lửa có chứa chất nhầy màu đen, chất nhầy màu đen kia được coi là chất dễ gây cháy. Chỉ cần dính vào sẽ bốc cháy, để giúp Vương lão thất cởi đồ, tay Cơ Cừu bị đốt tạo thành rất nhiều vết bỏng lớn.

Chốc lát sau, hết thảy đều kết thúc. Đầu Vương lão thất bám đầy bụi đất, từ trên mặt đất bò dậy: "Ai da, khá khen cho con côn trùng ghê tởm này, vậy mà dám phun lửa đả thương người."

Vương lão thất nói chuyện đồng thời kiểm tra xem xét thương thế khắp người.

"Phá hủy quần áo, da thịt bị thương, nếu không phải đây là con tọa kỵ của Tiếu Lôi, lần này không có khả năng tha cho nó dễ dàng như vậy." Vương lão thất lẩm bẩm.

Không thấy Cơ Cừu nói tiếp, Vương lão thất nghiêng đầu nhìn hắn, lại phát hiện Cơ Cừu đang đứng ở một bên nhìn lão, toàn thân trên dưới chỉ còn một cái quần đùi.

Bởi vì trên mặt Cơ Cừu toàn màu đen xám, nhất thời Vương lão thất không thấy rõ vẻ mặt của hắn, ghé đầu nhìn kĩ thì lại phát hiện vẻ mặt Cơ Cừu tràn đầy giận dữ.

Gặp tình huống này, Vương lão thất vội vàng xua tay: "Ngươi hãy nghe ta nói, việc này chỉ ngoài ý muốn..."

Không đợi Vương lão thất nói xong, Cơ Cừu đá chân về phía trước: "Lão còn dám gạt ta!"

Vương lão thất bị Cơ Cừu đạp trúng xương hông, bị đau nhếch miệng: "Ai ai ai, ngươi hãy nghe ta nói..."

"Mắt thấy mới là thật, ngươi muốn cho ta xem cái này sao?" Cơ Cừu vô cùng tức giận, liên lục đuổi theo đá lão ta.

"Không phải, không phải cái này, đừng đánh, đừng đánh!" Vương lão thất kinh hoảng né tránh.

Đêm hôm khuya khoắt bị Vương lão thất lừa gạt lên trên núi, đã mệt mỏi lại còn bị đốt cháy, trong cơn giận dữ Cơ Cừu đuổi đánh: "Tuyệt thế cao thủ đúng không, thâm tàng bất lộ đúng không, thật ra lão khiến ta mở rộng tầm mắt nha."

Vương lão thất vừa xin tha vừa chạy xuống núi, Cơ Cừu đuổi theo không bỏ, đánh đá liên tục.

Ngay lúc này, vài bóng người từ xa bay tới, tới gần bên hô to quát hỏi: "Kẻ nào?!"

"Kẻ nào?" Cơ Cừu nghi ngờ nhìn về phía Vương lão thất.

"Tu sĩ gác đêm." Vẻ mặt Vương lão thất cầu xin.

Nghe lời nói của Vương lão thất, Cơ Cừu không ngừng kêu than, lúc này Vương lão thất bị đốt chỉ còn mỗi cái quần yếm, mà hắn ngay cả quần yếm cũng không có, trên người chỉ còn lại một cái quần đùi, trạng thái bối rối như vậy bị người thấy, ngày sau bị truyền ra sẽ làm trò cười cho kẻ khác.

Ngay lúc Cơ Cừu âm thầm kêu khổ, Vương lão thất phục hồi tinh thần lại, hướng về phía mấy tu sĩ gác đêm cao giọng nói rằng: "Thưa bẩm Chân nhân, ta là Vương lão thất ở Tự viện, con Kim Thiềm của Tiếu Lôi chân nhân bị cảm lạnh, bụng không thoải mái, cả đêm chúng ta ở đây chữa trị, mà hiện tại đã ổn định. Chúng ta nhếch nhác như vậy chỉ là vì điều trị cho nó."

Người tới có vẻ tin lời của lão, giọng điệu có chút hòa hoãn: "Nửa đêm canh ba, áo quần rách rưới, còn ra thể thống gì, mau chóng xuống núi đi."

"Vâng vâng vâng." Vương lão thất đưa tay lôi kéo Cơ Cừu đang cúi sâu đầu xuống vội vã xuống núi.

Đợi mấy tên tu sĩ gác đêm rời đi, Vương lão thất quay đầu lại nhìn về phía Cơ Cừu: "May mà ta ứng đối nhạy bén, mới có thể bảo toàn thể diện của ngươi."

Cơ Cừu buồn bực hất tay Vương lão thất ra: "Lão hại ta thành như vậy mà còn muốn ta phải cám ơn lão sao?"

"Vậy thì không cần." Vương lão thất xấu hổ cười gượng: "Ngươi hãy nghe ta nói, lúc trước chỉ ngoài ý muốn, Kim Thiềm này là vật có chủ, lúc đang thông tâm đột nhiên vồ đến hẳn là do Tiếu Lôi Tử âm thầm khống chế và điều khiển, cố ý khiến cho chúng ta bẽ mặt."

Cơ Cừu chưa nói tiếp, trên cao bỗng có tiếng cười truyền đến: "Hặc hặc, ta cũng không có âm thầm khống chế và điều khiển, do ngươi học nghệ không tinh, tự rước lấy nhục thôi."

"Ngươi xem, ngươi xem." Vương lão thất giơ ngón tay chỉ lên. "Ta chưa từng lừa ngươi nha, là hắn đang âm thầm chơi xỏ, trêu chọc chúng ta."

"Lão cút sang một bên cho ta, ta coi như đã nhìn thấu, lão chính là sao chổi mà." Cơ Cừu dùng một tay đẩy Vương lão thất ra, sải bước đi nhanh về trước xuống núi.

Cơ Cừu thở hổn hển đi ở phía trước, Vương lão thất vội vàng đuổi theo phía sau đồng thời liên tục quay đầu lại tranh cãi với Tiếu Lôi Tử.

Lời nói của Vương lão thất rất thô tục, Tiếu Lôi Tử không tức giận cũng không hiện thân, chỉ là dùng lời nói cười nhạo, chế giễu lão ta.

Trở lại nơi ở, Cơ Cừu cửa đóng lại, vội vàng tìm quần áo mặc vào. Sau đó Vương lão thất đi tới định giải thích nhưng lần này Cơ Cừu hoàn toàn không tin hắn, ném cái giỏ đựng thức ăn ném cho lão rồi đuổi lão đi.

Sáng sớm hôm sau, đi tới Tự viện làm việc lại phát hiện mọi người trong Tự viện chỉ trỏ sau lưng hắn. Trong lời nói và vẻ mặt nhìn rất hả hê, khỏi cần nói cũng biết chuyện thảm hại tối hôm qua bị người lan truyền ra rồi.

Có Hỗ đại nương ở đây, hắn cũng không có chức vụ công việc cố định. Đi một vòng Tự viện lại không gặp Vương lão thất, liền kéo một người qua hỏi thăm về Vương lão thất, bị cáo Vương lão thất sáng sớm đã bị người của Thần Đạo tông gọi đi, nói là có một con phi cầm cần cứu trợ kêu Vương lão thất đi xử lý.

Vốn Cơ Cừu còn nghẹn một bụng tức giận, biết được hướng đi của Vương lão thất lại bắt đầu lo lắng cho lão ta. Chu Đại Xương là họ hàng xa của tông chủ Thần Đạo tông Chu Vân Bình, hôm qua hắn bởi vì Vương lão thất mà chém bị thương Chu Đại Xương, hiện tại Thần Đạo tông kêu Vương lão thất đến đó sợ là thừa dịp này làm khó lão ta.

Nghĩ đến việc Vương lão thất giỏi khoác lác, luôn lừa người, Cơ Cừu liền không muốn quản lão. Thế nhưng sau khi do dự vẫn là không yên lòng, Vương lão thất tuy có chỗ đáng hận nhưng cũng thật sự đáng thương. Huống chi tối hôm qua còn ăn rượu thịt của lão, ngồi nhắm mắt làm ngơ có vẻ không được nhân nghĩa cho lắm.

Thế nhưng nghĩ đến Thần Đạo tông, hắn lại có chút lo sợ. Vừa tới Trấn Hồn Minh không bao lâu lại gây ra xung đột ẩu đả nhiều người như vậy, sợ là sẽ khiến mọi người bất mãn. Vả lại người ở Thần Đạo tông đều là tu sĩ mang tuyệt kỹ, vượt trội hơn cả tên Chu Đại Xương dốt nát kia, tùy tiện đi tới đó sợ là phải chịu thiệt thòi.

Tới thời gian ăn điểm tâm nhưng Vương lão thất vẫn chưa thấy trở về, Cơ Cừu ngồi không yên, lại thấy nét mặt đám người Chu Đại Xương mang vẻ khinh bỉ khiêu khích, liền đoán được người của Thần Đạo tông rất có thể đang làm khó Vương lão thất. Khi đang phẫn nộ cũng không quản được nhiều như vậy, Cơ Cừu điểm tâm cũng không ăn trực tiếp đứng dậy đi đến Thần Đạo tông ở Nam Sơn.

Hắn vốn định mang thanh cốt đao theo nhưng cuối cùng vẫn không mang, mang đao theo thì tính chất mục đích sẽ thay đổi.

Trước khi đi tới Trấn Hồn Minh, hắn một lòng hướng về Trấn Hồn Minh. Sau khi tới đây thì lại phát hiện Trấn Hồn Minh cũng có nhiều chuyện thị phi, những kẻ ở tầng lớp thấp nhất sẽ càng toan tính mưu kế, càng gây lục đục với nhau. Mà người có chức vị cao thì nhân cách lại và lòng dạ cũng tương đối tốt, giống như Kỷ Liên Vũ và Thiên Tương Tử đều là người có phong thái. Lần này Thần Đạo tông làm khó Vương lão thất, rất có khả năng là do bọn người dưới làm, Chu Vân Bình có lẽ cũng không biết việc này.

Kìm nén thấp thỏm và căng thẳng, Cơ Cừu đi tới Nam Sơn. Cách thật xa liền phát hiện khu vực sườn núi phía đông tụ tập rất nhiều người, ước chừng khoảng vài chục người.

Gặp tình hình này, Cơ Cừu ngầm hoài nghi, Vương lão thất chỉ là một lão tạp dịch, nếu là muốn làm khó lão, căn bản không cần làm lớn nhiều người như vậy. Xem ra Thần Đạo tông tìm Vương lão thất có khả năng thật sự là vì cứu chữa cho phi cầm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.