Chiến Dịch Trái Tim

Chương 10



“TÔI MONG RẰNG NGÀI SẼ KHÔNG thấy bị xúc phạm, thưa ngài.” Bác Trench, vừa hổn hà hổn hển do phải leo thang lên đến tận nóc căn nhà, vừa mở cửa vào rầm thượng. “Tôi chắc là lý do duy nhất khiến phu nhân Jones buộc ngài ở trong căn phòng nhỏ xíu hãi hùng này là do cô ấy đang không được tỉnh táo cho lắm. Một khi đã trấn tĩnh lại thì phu nhân sẽ đổi ý ngay thôi mà.”

“Một nhận xét thú vị đấy, bác Trench,” Gabriel đáp. Chàng đang cùng Edward, chuyển một chiếc hòm hành lý vào trong một không gian nhỏ bé, chật hẹp. “Mới lúc nãy nói chuyện với phu nhân Jones trong thư phòng, tôi thấy phu nhân vẫn giống y như trong trí nhớ của tôi, hoàn toàn tự chủ.” Chàng nhìn sang Edward, đang đứng ở đầu kia chiếc hòm. “Ta đặt nó xuống đây nào.”

“Vâng ạ,” Edward đáp. Cậu cẩn thận hạ phần đầu hòm phía bên mình xuống sàn, rõ là rất vui vì đã được nhờ phụ giúp việc của đàn ông.

Bác Trench kéo mở bức rèm phai màu trên cánh cửa sổ duy nhất. “Tôi chắc là hệ thần kinh của phu nhân Jones bị chuyến trở về của ngài làm cho choáng váng đấy, thưa ngài. Theo những gì tôi biết, phu nhân chỉ vừa bước vào kỳ trăng mật thì ngài đã bị tước mất khỏi tay cô ấy rồi. Những chuyện như thế thường tác động rất sâu sắc đến cảm xúc vốn rất mong manh của phụ nữ. Xin ngài cứ cho phu nhân chút thời gian để thích nghi.”

“Tôi rất cảm kích lời khuyên của bác đấy, bác Trench.” Gabriel phủi bụi ở tay rồi gật đầu với Edward. “Cảm ơn em đã phụ giúp nhé.”

“Không có gì đâu ạ.” Edward lẽn bẽn hân hoan. “Anh đừng ngại chuyện phải ở trên rầm thượng này nhé. Không có chuột hay mạng nhện gì đâu. Hôm nào trời mưa em thường lên đây chơi nên biết mà.”

“Em làm anh thấy yên lòng rồi đấy.” Gabriel mắc chiếc áo khoác dài màu xám của mình lên móc.

Bác Trench khịt mũi. “Tất nhiên là không có mạng nhện với chuột rồi, và cả sau này cũng không có đâu chừng nào tôi còn chịu trách nhiệm giữ cho cái nhà này sạch sẽ.”

“Tôi hoàn toàn tin tưởng bác đấy, bác Trench,” Gabriel bảo.

“Cảm ơn ngài.” Bác chống hai bàn tay to bè quen lao động lên hông và xem xét chiếc giường hẹp. Đoạn bác chuyển hướng sang Gabriel, đưa mắt nhìn chàng một lượt từ đầu tới chân để ước lượng. “Tôi đã lo chuyện này rồi đây.”

“Lo chuyện gì thế bác?”

“Chiếc giường kia quá nhỏ so với ngài đấy, thưa ngài. Ngài sẽ nằm không được thoải mái chút nào đâu.”

“Lúc này thế cũng được rồi mà bác Trench.”

Bác ta thở dài đánh sượt như bất mãn. “Tôi nghĩ mấy người thuê trước đã để cho quản gia ngủ trong phòng này đây. Để người quán xuyến nhà cửa ngụ tận trên này thật không phải chút nào.”

“Em thích phòng này.” Edward đi đến cửa sổ và vẫy tay chỉ sang dãy mái nhà có thể nhìn thấy được qua kính cửa. “Từ đây anh có thể nhìn mãi ra tận công viên ấy. Vào những ngày gió thì trên trời có nhiều diều lắm, và thỉnh thoảng ban đêm còn có cả pháo hoa nữa.”

Gabriel dang rộng hai tay mỉm cười với bác Trench. “Bác nghe thấy lời đáng tin nhất rồi đấy, bác Trench. Rõ ràng đây là căn phòng tốt nhất trong cả ngôi nhà này rồi.”

Bác Trench lắc đầu. “Thật không phù hợp chút nào, nhưng cũng chẳng làm gì hơn được, thôi thì giờ chúng ta tạm gác chuyện này lại vậy. Này nhé, điểm tâm thường được dọn ra vào đúng tám giờ sáng để phu nhân Jones có thể bắt tay làm việc sớm ngoài hiệu ảnh. Cô ấy thích tận dụng ánh sáng buổi sớm cho những tác phẩm của mình. Buổi tối chúng ta sẽ dùng bữa vào lúc bảy giờ, để cậu Edward có thể ăn cùng mọi người. Thời gian biểu như thế có tiện cho ngài không, thưa ngài?”

“Như thế cũng tốt rồi, bác Trench ạ.” Chàng chẳng buồn liệu đến phản ứng của Venetia nếu chàng có thay đổi chuyện gì trong nề nếp sinh hoạt hằng ngày của gia đình này, ví dụ như là thời gian dùng bữa chẳng hạn.

“Tốt thôi.” Bác Trench dợm bước ra cửa. “Cứ bảo tôi nếu ngài có cần gì.”

“Cảm ơn bác, bác Trench.”

Bác quản gia bỏ đi, bỏ lại Gabriel một mình với Edward.

Khi cánh cửa đóng lại, Edward khẽ nói, “Em biết anh không phải là anh rể thật của em, chị Venetia đã giải thích với em hết rồi.”

“Thế sao?”

Edward vội gật đầu. “Chị ấy bảo rằng chúng em sẽ chơi trò giả vờ khi anh ở đây.”

“Em có thấy ngại không?”

“Không hề ạ,” Edward đáp. “Có anh ở đây thật thì sẽ vui lắm.”

“Thật?”

“Vâng. Anh biết đấy, em đã giúp chị Venetia rũ bỏ anh mà. Bây giờ khi anh thực sự có mặt ở đây, thì cứ như thể là anh đã trở thành thật vậy.”

“Anh nghĩ anh hiểu được chủ ý rồi đấy.” Gabriel khom người xuống để mở khóa hòm. “Thế em đã phát kiến ra phần nào trong tiểu sử đời anh vậy?”

“Em đã bịa ra phần anh rơi khỏi mỏm đá ở vùng Viễn Tây rồi bị một dòng sông cuồn cuộn cuốn đi,” Edward vừa kể vừa ưỡn thẳng lưng vẻ tự hào. “Anh có thích không?”

“Thông minh lắm.”

“Cảm ơn ạ. Chị Venetia muốn kể là anh bị băng đảng giang hồ bắn chết trong một vụ cướp tàu hỏa cơ.”

“Hay nhỉ. Nói xem nào, anh đã chết như một người anh hùng thực thụ của miền Viễn Tây, chiến đấu cho đến khi súng anh hết đạn chứ?”

Edward cau mày. “Em không nhớ là anh có súng.”

“Vậy chị em định phái anh đi đối mặt với đám giang hồ mà không được trang bị vũ khí gì ư?” Gabriel mở hòm ra. “Hẳn là chị em đã muốn đảm bảo là anh một đi không trở lại rồi.”

“Em nghĩ câu chuyện ấy cũng tuyệt lắm chứ, nhưng dì Beatrice lại bảo với chị ấy rằng câu chuyện này nghe quá rùng rợn đối với những người trong xã hội văn minh. Thế rồi chị Venetia lại nảy ra ý tưởng rằng anh bị một đàn ngựa hoang giẫm cho chết.”

“Nghe mới hãi làm sao. Điều gi đã cứu anh ra khỏi số phận ấy thế?” Gabriel hỏi.

“Chị Amelia bảo rằng vì anh và chị Venetia đáng lẽ là đang hưởng tuần trăng mật, nên anh phải được chết theo một kiểu lãng mạn hơn.”

“Và chính lúc đó em nghĩ ra chuyện anh bị té khỏi mỏm đá phải không nào?”

“Phải ạ. Em rất mừng vì anh thích chuyện ấy.”

“Câu chuyện này cực kỳ thông minh đấy.” Gabriel với tay vào hòm lấy ra bộ bao da đựng đồ cạo râu. “Nếu như anh bị đám giang hồ bắn chết hay bị ngựa hoang dẫm chết thì hẳn sẽ rất khó mà giải thích cho sự hiện diện của anh trong nhà lúc này đây.”

Edward lật đật băng qua căn phòng bé xíu để săm soi những món đồ trong hòm. “Em biết là chúng em hẳn rồi cũng nghĩ ra được cách giải thích nào đó. Bọn em khi nào cũng làm được mà.”

Gabriel đứng dậy đặt bộ đồ cạo râu lên bồn rửa mặt. Chàng quay lại trầm ngâm nhìn Edward. Hẳn là không dễ dàng chút nào để một cậu bé con, mặc cho có thông minh đến mức nào đi nữa, duy trì câu chuyện hư cấu của chị gái mình là một góa phụ.

“Dường như em có vẻ là một chuyên gia chơi trò giả vờ nhỉ?” Gabriel nhận xét.

“Em là vậy mà.”

“Chắc em có thể mách cho anh biết vài mánh khóe để chơi trò ấy chứ.”

“Được chứ ạ.” Edward cất mắt khỏi việc nghiên cứu các món đồ trong hòm. “Nhưng đôi khi cũng khó lắm. Anh phải thật cẩn thận khi có người chung quanh, nhất là bác Trench. Bác ấy không được biết các bí mật của bọn em đâu.”

Theo kinh nghiệm của mình, Gabriel ngẫm nghĩ, thường thì không thể nào ngăn đám gia nhân biết được các bí mật của gia đình. Thật ngạc nhiên làm sao khi Venetia và những người khác lại có thể đạt được kỳ công này suốt ba tháng sinh sống ở Luân Đôn. Chàng không nghĩ rằng họ có thể duy trì câu chuyện không thật này mãi được.

“Anh sẽ cực kỳ cẩn thận,” chàng hứa.

Chàng lại cho tay vào hòm lấy ra một chồng áo sơ mi gấp ngăn nắp. Phải thụp xuống để tránh trần nhà vừa thấp vừa thoai thoải, chàng đặt chồng áo vào trong tủ áo cũ kỹ xiêu vẹo.

Edward dõi theo từng cử chỉ của chàng, vẻ phấn khích, “Có khi hôm nào đấy anh không quá bận rộn thì hai anh em mình ra công viên thả diều nhé”.

Gabriel nhìn cậu bé. “Em nói gì cơ?”

“Em vợ với anh rể đều thế mà, phải không ạ?” Edward bắt đầu tỏ ra lo lắng.

Gabriel chồng một tay lên trần nhà xiên xiên. “Lần cuối cùng em ra công viên là khi nào thế?”

“Đôi khi em ra công viên với dì Beatrice hay chị Venetia hoặc chị Amelia nhưng em chưa khi nào được thả diều cả. Có lần một cậu hỏi em có muốn chơi cùng các bạn ấy không nhưng dì Beatrice bảo em không được phép.”

“Tại sao không?”

“Em không được phép trò chuyện nhiều với người ta, nhất là với những đứa trẻ khác.” Edward xịu mặt. “Mọi người ai cũng sợ là em sẽ quên béng đi và kể vài bí mật cho ai đó.”

Cứ mỗi lần dùng đến từ bí mật là cậu bé Edward lại sử dụng ở thì số nhiều. Thằng bé này đang nắm giữ bao nhiêu chuyện bí mật đây chứ?

“Mấy tháng qua hẳn phải vất vả lắm mới có thể giả vờ rằng chị em là góa phụ nhỉ.” Gabriel thăm dò.

“Cậu Edward này?” Tiếng bác Trench từ dưới chân cầu thang rầm thượng vọng lên. “Dì của cậu phái tôi đến báo với cậu rằng cậu không được phép làm phiền ngài Jones đâu đấy. Xuống bếp đi nào. Tôi sẽ cắt cho cậu một miếng bánh mật nhé.”

Edward đảo mắt chán nản nhưng rồi cũng ngoan ngoãn, nếu không muốn nói là tiu nghỉu, đi ra cửa. Ra đến cửa thì cậu dừng bước quay lại Gabriel.

“Thật sự thì, giả vờ rằng chị Venetia là góa phụ cũng không khó lắm đâu,” cậu bé bảo. “Anh thấy đấy, chị ấy mặc đồ đen suốt ngày ấy mà.”

Gabriel gật đầu. “Anh có thể hiểu làm sao mà trang phục của chị em lại có thể tạo thành lời giải thích thường trực rồi.”

“Em nghĩ mọi người lo nhất là về cái bí mật kia cơ,” Edward giải thích. “Bí mật về cha ấy.”

Dứt lời cậu bé quay mình biến mất sau cánh cửa.

Gabriel đứng đó một đỗi, tay vẫn cầm nơ cổ áo, lắng nghe tiếng bước chân Edward đi xuống cầu thang.

Quả thật, đây đứng là căn nhà của những điều bí mật đây, chàng tự nhủ. Nhưng mà này, có nhà nào lại không chứa đôi ba bí mật cơ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.