CÂU HỎI KHIẾN NÀNG KINH NGẠC TỘT CÙNG, như chàng đã trù tính trước. Nàng quay ngoắt đầu sang nhìn chàng, mắt ánh lên vừa thảng thốt vừa cảnh giác. Cứ như thể chàng vừa làm nàng giật bắn mình rơi khỏi miền cất giấu đôi điều bí mật.
“Nhưng tôi đâu có nhận ra hắn,” nàng đáp hơi cuống. “Tôi đã bảo với ngài rồi, tôi thậm chí còn không nhìn kỹ được hắn nữa kia mà. Dứt khoát là tôi không quen biết hắn.”
Gabriel đứng dậy, nhặt que cời bằng sắt lên chọc chọc đống lửa.
“Nàng đã nhìn thấy gì đấy,” chàng thong thả bảo.
“Một người đàn ông mặc áo choàng dài và đội mũ cao. Tôi đã nói bấy nhiêu đó rồi.” Nàng ngừng lời rồi ra chiều nghĩ ngợi, nói thêm, “Ít ra thì tôi nghĩ đó là một người đàn ông.”
Lời nhận xét này khiến chàng chú ý. “Nàng không chắc ư?”
“Tôi chỉ có thể nói chắc được rằng người mà tôi nhìn thấy ăn vận theo kiểu nam. Như tôi đã kể với thanh tra cảnh sát, tôi có thể nhìn ra người kia thân hình mảnh dẻ và chiều cao trên trung bình. Nhưng ánh sáng lúc ấy quá yếu nên tôi không thể để ý thêm nhiều chi tiết khác nữa.”
“Thật thú vị khi nàng thừa nhận khả năng kẻ sát nhân là một phụ nữ” chàng vừa bảo vừa đặt que cời sang bên. “Căn cứ vào phục trang nam giới của hắn, sẽ chẳng mấy người nghi ngờ với kết luận rằng kẻ nàng nhìn thấy là đàn ông đâu.”
“Ngài cứ suy nghĩ cho cặn kẽ vấn đề thì sẽ thấy, rõ ràng một trong những cách ngụy trang dễ dàng nhất là mặc quần áo khác giới.”
Chàng ngẫm ngợi về điều này. “Và còn có một giả thuyết xa xưa cho rằng thuốc độc là vũ khí giết người của đàn bà.”
“Trong tình huống này, tôi không nghĩ rằng chúng ta có thể quá tin tưởng vào quan điểm ấy. Trong vụ này, nạn nhân là một nhiếp ảnh gia, và nói thật nhé, hẳn nhiên là kẻ sát nhân phải chọn xyanua rồi.”
“Ta đồng ý với điểm này của nàng.” Chàng tựa một tay lên bệ lò sưởi. “Nàng cầm chắc là bóng người đang bỏ đi ấy không chú ý đến nàng chứ?”
“Hoàn toàn chắc chắn,” nàng đáp. “Hắn không hề liếc lại khi tôi đang quan sát hắn. Mà thậm chí có liếc lại thì hắn cũng chẳng thể nào nhìn thấy tôi được.”
“Sao lại không?”
“Bởi vì tôi đang đứng chỗ tối nhất hành lang, ghé mắt nhìn quanh qua góc. Sau lưng tôi dường như không có chút ánh sáng nào. Kẻ sát nhân được ánh sáng hắt vào nhưng cũng chỉ rất ít thôi.”
“Nàng nghe ra rất là chắc chắn nhỉ.”
Khóe miệng nàng nhếch lên giễu cợt. “Tôi phải nhắc ngài nhớ rằng tôi là nhiếp ảnh gia đấy, thưa ngài. Xin cam đoan với ngài, tôi từng nghiên cứu sâu xa về các tác động của ánh sáng và bóng tối.”
“Ta nào dám nghi ngờ gì khả năng chuyên môn của nàng, hỡi phu nhân.” Chàng nhìn vào mắt nàng. “Nhưng ta phải hỏi lại nàng lần nữa, có điều gì nàng đã trông thấy tối nay mà không thuật lại cho cảnh sát thế?”
Nàng đan mấy ngón tay siết vào nhau. “Ngài thật kiên trì nhỉ. Điều gì khiến ngài nghĩ rằng tôi đã trông thấy nhiều hơn là những gì tôi thuật lại cho ngài và cảnh sát vậy?”
“Cứ gọi đấy là trực giác đàn ông đi. Trong khoảng thời gian quá ư ngắn ngủi chúng ta được ở bên nhau tại trụ sở Hội Arcane thì ta đã biết được vài điều về nàng rồi đấy, phu nhân Jones à. Có một điều là mỗi khi chụp ảnh, nàng thường nắm bắt được những điều mà người khác không lĩnh hội được. Và ta vẫn còn đang thắc mắc làm thế nào nàng lại có thể thấy hai tên đàn ông trong khu rừng vào đêm nọ.”
“Tôi phát hiện ra họ khi họ đi xuyên qua một vùng sáng trăng.”
“Chẳng có ánh trăng nào lọt qua được những tán cây ấy cả, nhưng thôi chuyện đó để sau. Tuy vậy, căn cứ vào tính nghiêm trọng trong tình huống của chúng ta, ta không thể dễ dàng bỏ qua vấn đề kia được. Ta rất mong được biết sự thật, nên hỏi lại lần nữa, tối nay nàng đã nhìn thấy gì vậy?”
Nàng mãi không trả lời khiến chàng bắt đầu nghĩ là nàng sẽ từ chối nói cho chàng biết. Mình cũng không thể trách nàng được, Gabriel thầm nghĩ. Nàng chẳng nợ gì chàng cả. Nhưng không rõ vì duyên cớ gì chàng lại thấy khó chịu trong lòng vì nàng không coi chàng là bạn tâm giao đáng tin cậy. Chàng nhận ra chàng muốn nàng lại tin tưởng mình, như nàng dường như từng tin tưởng chàng tại trụ sở Hội.
“Chẳng có điều gì tôi nhận thấy được từ kẻ đang bỏ trốn kia lại hữu ích cho cảnh sát đâu,” nàng lặng lẽ đáp.
Gabriel vẫn trầm tư. “Nhưng đúng là nàng đã thấy được điều gì đó về tên sát nhân kia phải không?”
“Phải.” Venetia nhìn vào mắt chàng. “Chắc hẳn rồi ngài sẽ cho rằng tôi hoặc là quá giàu trí tưởng tượng hoặc quá hoang tưởng nếu tôi nói cho ngài biết sự thực. May mắn lắm thì ngài sẽ kết luận tôi là một tay bịp bợm có cỡ.”
Gabriel tiến hai bước về phía Venetia, đặt hai tay lên vai nâng nàng đứng dậy. “Ta xin cam đoan rằng nàng có nói bất kỳ điều gì cũng không thể khiến ta đưa ra kết luận nào như trên.”
“Thật không?” Vẻ hoài nghi giễu cợt thoảng qua mặt nàng. “Điều gì khiến ngài quả quyết đến vậy?”
Gabriel siết chặt hai cánh tay nàng. “Hình như nàng đã quên rằng khoảng ba tháng trước chúng ta từng ở bên nhau nhiều ngày.”
“Không đâu, thưa ngài Jones, tôi chưa quên gì cả. Đến một khắc cũng không.”
“Cả ta cũng thế. Ta đã nói rằng ta không hề nghi ngờ gì về phẩm cách của nàng. Ta cũng nghĩ thế về trí sáng suốt của nàng.”
“Xin đa tạ.”
“Nhưng còn có một lý do khác khiến ta luôn sẵn lòng tin vào bất cứ điều gì nàng muốn nói cho ta biết,” chàng nói.
“Và đấy là lý do gì vậy, thưa ngài?”
“Ta muốn có nàng nhiều đến nỗi không thể cho phép mình được nghi ngờ bất cứ chuyện gì có can hệ đến nàng.”
Đôi môi Venetia hé mở. “Jones.”
Chuyện tra hỏi chắc phải để đến sau hẵng tính thôi. Xa cách đã quá lâu rồi. Chàng không thể nào cưỡng lại cám dỗ được nữa.