“CHÚC MỪNG NGÀI NHÉ, ngài Jones,” Venetia lên tiếng. “Ngài xử lý cơn chấn động thật khéo. Tôi nghĩ Edward và Amelia đã rất thất vọng khi ngài không chịu lăn đùng ra chết ngất khi nhìn thấy một phụ nữ trong trang phục nam giới đấy.”
Gabriel ườn người ra góc ghế nệm và nhìn sang Venetia. Nàng đang ngồi ngay đối diện chàng. Ánh đèn trong xe đã được hạ bớt xuống, khiến bóng tối bao trùm lên cả hai người.
“Cải trang thế này trông rất thật,” chàng tán đồng. “Nàng thậm chí còn cố đổi dáng đi đôi chút. Tóc nàng được giấu biệt vào bên dưới bộ tóc giả kia. Nhưng nàng không thể ngụy trang cho mùi hương của mình được. Ta có thể nhận ra nàng ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào, trong đêm tối trời nhất.”
“Nhưng tôi đã dùng loại nước hoa dành riêng cho nam giới rồi mà.”
Chàng mỉm cười. “Thứ được khóa chặt trong trí ta không phải là mùi nước hoa của nàng. Mà là hương vị của chính nàng, một hương vị đàn bà, rất đàn bà.”
Nàng cau mày. “Tôi đoan chắc mấy bận trước chưa từng có ai nhận ra tôi là phụ nữ khi tôi ăn mặc những loại quần áo này đâu.”
“Nàng có thường ăn vận như đàn ông ra đường không?”
“Tôi chỉ mới làm thế được hai lần thôi,” nàng thú thật. “Quần áo này là của Harrow đấy. Anh ấy đã sửa lại cho vừa với tôi. Anh ấy cũng mua luôn tóc giả và tạo kiểu sao cho hợp với tôi nữa.”
“Nàng vận nam trang trông cũng hay đấy, nhưng cho phép ta hỏi tại sao nàng lại cảm thấy tối nay phải ăn vận như nam giới vậy?”
“Chúng ta đang đi đến gặp Harrow và bạn của anh ấy tại hội quán của họ. Nếu tôi đến đấy mà ăn vận như phụ nữ thì người ta sẽ không cho tôi vào. Ngài cũng biết đấy là hội quán dành cho quý ông thôi mà.”
Mình sẽ không gọi phản ứng của mình là choáng váng đâu, Gabriel nghĩ bụng, nhưng quả là ngạc nhiên khi nghe thấy thông tin này. “Trước đây nàng từng đến hội quán dành cho quý ông này rồi ư?”
“Vào một trong hai lần trên,” nàng hờ hững đáp. “Lần thứ hai tôi vận trang phục này, Harrow và tôi đã cùng nhau đi xem hát và sau đấy ăn khuya trong một nhà hàng.” Nàng mỉm cười. “Nơi ấy thì không một phụ nữ đoan trang nào được phép lộ diện. Bảo đảm với ngài, đấy là một trải nghiệm đầy tính giáo dục.”
“Nàng làm vậy cho vui thôi ư?”
“Tôi thấy đó là một chuyến phiêu lưu kỳ thú,” nàng đáp. “Ngài có bao giờ biết được rằng thế giới trở nên khác lạ đến dường nào khi ngài ngao du đó đây với tư cách một người đàn ông không?”
“Ta chẳng mấy khi nghĩ đến điều này cả.”
“Một người phụ nữ sẽ tự do thoải mái hơn nhiều khi cô ta đi đó đây trong bộ dạng đàn ông. Không chỉ do trang phục đâu, mặc dù tin tôi đi, quần âu và áo choàng ít cồng kềnh vướng víu hơn nhiều, thậm chí khi đem so với bộ váy áo đi dạo mùa hè gọn nhẹ nhất. Đây nhé, trong trang phục này tôi có thể chạy khá dễ dàng khi cần thiết. Ngài có từng thử chạy khi mặc váy dài chưa?”
“Không thể nói là ta có kinh nghiệm trong chuyện đó.”
“Tin tôi đi, khó lắm đấy. Phần váy và váy lót nặng vô cùng. Chúng còn hay bị rối tung lên, quấn quanh mắt cá chân nữa. Và ngài không thể tưởng tượng được ngay cả cái khung váy nhỏ nhất cũng ảnh hưởng thế nào đến khả năng giữ thăng bằng khi người ta phải cắm cổ cắm đầu mà chạy đâu.”
“Nàng buộc phải mặc váy chạy từ khi nào vậy?”
Hàm răng nàng lóe lên khi nàng mỉm cười thấu hiểu. “Theo như tôi nhớ là khoảng ba tháng trước.”
Chàng nhăn mặt. “À phải. Khi ta đưa nàng ra khỏi trụ sở Hội Arcane qua đường hầm bí mật. Thứ lỗi cho ta nhé. Ta chưa khi nào nghĩ rằng việc chạy đi đêm ấy lại khó khăn với nàng đến vậy. Tất cả những gì ta quan tâm là nàng đã cố theo kịp bước ta. Nàng đã chạy rất khá.”
“Tôi cho là khi ấy ngài còn bận suy nghĩ đến nhiều điều khác.”
“Phải.” Chàng lại ngắm nghía trang phục kỳ quặc của nàng, lần này lại nghĩ đến điều khác. “Nàng biết mình đang khiêu khích điều tiếng và thảm họa rồi đấy. Nhỡ bí mật của nàng bị mấy hội viên trong hội quán tối nay phát giác ra thì sao?”
Venetia mỉm cười bí hiểm. “Ở hội quán Janus thì những bí mật của tôi được an toàn.”
MỘT LÚC SAU cỗ xe dừng lại trên lối dẫn vào một quần thể kiến trúc nguy nga. Ánh đèn tỏa sáng ấm áp từ các khung cửa sổ. Những khu vườn trải dài tạo khoảng riêng biệt cho bốn bên ngôi nhà.
Một người hầu vận chế phục bước xuống bậc tam cấp bằng cẩm thạch đến mở cửa xe.
Gabriel nhìn qua Venetia. “Đây là hội quán Janus đấy ư?”
“Vâng.” Nàng cầm lấy mũ và gậy. “Tốt hơn ngài nên để tôi xuống trước, không thì ngài lại quên mất và cố chìa tay đỡ tôi đấy.”
“Quá nhiều thứ nhỏ nhặt cần phải ghi nhớ nhỉ.”
“Cứ làm theo tôi đi nào,” nàng bảo.
Gabriel mỉm cười một mình. Bất chấp tính chất nghiêm trọng của mục đích đến đây tối nay, rõ ràng là Venetia đang rất thích thú. Chàng chưa từng thấy nàng trong tâm trạng sáng ngời phấn chấn thế này kể từ khi hai người bên nhau tại trụ sở Hội Arcane. Bộ quần áo lẫn chuyến phiêu lưu đã biến đổi nàng, ít nhất là trong tối nay.
Người hầu mở cửa ra nhưng không hạ bậc đặt chân xuống.
“Chào buổi tối, thưa quý ngài,” ông ta lên tiếng. “Tôi giúp được gì cho các ngài đây ạ?”
“Chúng tôi có hẹn với ông Harrow,” Venetia đáp với giọng trầm khàn. “Tên tôi là Jones.”
“Vâng, thưa ngài Jones.” Tay người hầu giữ cửa rộng mở. “Ngài Harrow đã bảo tôi chờ ngài cùng bạn đồng hành đến.”
Venetia nhẹ nhàng nhảy phóc xuống đất. Nàng nói đúng đấy chứ, Gabriel vừa nghĩ vừa làm theo; chắc chắn là nàng cử động dễ dàng hơn trong chiếc quần âu ấy.
Mà quả thật, Gabriel vừa nghĩ ngợi vừa quan sát nàng bước lên những bậc cấp bằng cẩm thạch phía trước, nàng trông rất khả ái trong bộ nam trang. Chàng băn khoăn không biết liệu nàng có nhận ra chiếc áo khoác cắt may rất khéo ấy đã ôm khít vòng eo nhỏ và tôn dáng bờ hông của nàng lên đến thế nào hay không. Theo một cung cách kỳ lạ nào đấy mà áo quần nam giới chỉ nhấn mạnh thêm nét nữ tính của nàng thôi, ít nhất là trong mắt chàng.
Lên đến đầu bậc cấp một người hầu khác mở cánh cửa xanh lục thẫm to lớn ra, đưa họ vào trong sảnh đường được một ngọn đèn chùm vĩ đại chiếu sáng.
Tiếng nói chuyện thì thầm vang ra từ căn phòng bên trái. Nhìn qua cửa, Gabriel trông thấy một phần thư phòng được trang trí thanh nhã. Những quý ông vận phục trang dạ tiệc ngồi rải rác trong căn phòng chiếu sáng bằng đèn khí ga, tay cầm rượu mạnh hoặc rượu chát.
“Ngài Harrow đang chờ ngài cùng bạn ngài trên lầu, thư ngài Jones,” tay người hầu thưa với Venetia. “Xin mời theo lối này.”
Anh ta dẫn đường cho hai người họ về phía cầu thang.
Gabriel sóng bước cùng Venetia lên bậc thang. Khi cả hai lên đến đầu cầu thang chàng ngửi thấy mùi khói xì gà không lẫn vào đâu được.
“Phòng hút thuốc ở ngay cuối sảnh kia thôi,” Venetia giải thích. “Đầu bên kia là phòng chơi bài.”
“Nơi đây từng là tư gia,” chàng vừa nhìn quanh quan sát vừa nhận xét.
“Vâng. Tôi biết rằng người chủ đã cho ban quản lý của hội quán Janus thuê lại nơi này.”
Người hầu dẫn họ đi qua một hành lang dài rồi dừng lại trước một cánh cửa đóng kín ở đầu kia hành lang. Anh ta gõ cửa hai lần.
Gabriel ghi nhận ngay khoảng lặng giữa hai lần gõ. Một mật mã tinh tế nhưng dễ nhận biết, chàng nghĩ.
“Xin mời vào,” một giọng trầm từ bên trong vọng ra.
Người hầu mở cửa. Gabriel trông thấy một người đàn ông đang đứng trước lò sưởi, lưng quay về phía cửa. Harrow đang ngồi ghé lên mép chiếc bàn giấy lớn, một chân gác hờ hững lên góc bàn. Giống như tất cả những người khác tại nơi này, cả hai người đàn ông đều vận dạ phục trắng-đen.
“Ngài Jones cùng bạn đã đến ạ,” tay người hầu thông báo.
“Cảm ơn anh, Albert.” Harrow mỉm cười với Venetia và Gabriel. “Nào các quý ông, mời vào. Cho phép tôi giới thiệu các anh với ông Pierce.”
Pierce quay lại đối diện họ. Ông ta thấp người, vuông vức rắn rỏi với mái tóc đen điểm xuyết lắm sợi bạc. Đôi mắt xanh thẳm, sắc bén đến kinh ngạc quan sát Gabriel theo cách thăm dò đánh giá.
“Chào anh Jones,” Pierce thốt lên với giọng gợi nhắc một chế độ ăn uống gồm brandy và xì gà mỗi ngày. Ông ta trao cho Venetia ánh nhìn thích thú. “Và chào anh Jones.”
Gabriel nghiêng đầu. “Ông Pierce.”
Venetia gật một cái. “Cảm ơn ông đã đến gặp chúng tôi, ông Pierce ạ.”
“Xin mời ngồi,” Pierce bảo. Ông chỉ tay vào mấy cái ghế đoạn tự mình ngồi xuống.
Venetia ngồi phịch xuống một trong những chiếc ghế bọc nhung. Gabriel để ý thấy nàng vô thức ngồi rướn người tới trước, lưng ưỡn thẳng, như thể đang phải mặc khung váy nên không thể tựa người ra sau cho thoải mái hơn vậy. Có vài thói quen khó mà bỏ được, chàng ngẫm nghĩ.
Thay vì ngồi xuống chiếc ghế đã được mời, chàng đi đến đứng trước lò sưởi, gác một tay lên bệ lò bằng cẩm thạch có khắc chạm. Việc ngồi xuống giữa những người không quen biết rõ là đi ngược với một bản tính gì đấy rất sâu xa trong chàng. Người ta có thể di chuyển rất nhanh nếu cần khi đang đứng sẵn.
Venetia nhìn sang Pierce. “Anh Harrow đã bảo với ông lý do vì sao chúng tôi muốn nói chuyện với ông chưa ạ?”
Pierce tì hai cùi chỏ lên tay vịn và chụm mấy đầu ngón tay lại với nhau. “Hai người muốn biết đôi điều về Rosalind Fleming.”
“Vâng,” Venetia đáp. “Dường như cô ta nuôi dưỡng lòng thù ghét tôi ghê gớm mà không có lý do gì rõ rệt. Tôi tò mò muốn biết vì sao.”
Harrow thu chân dưới góc bàn đứng thẳng dậy đi đến chỗ bình brandy. “Cụ thể là, anh Pierce này, hai người họ muốn biết liệu có điều gì đó về Rosalind Fleming có thể khiến cho một người khôn ngoan tin rằng có khả năng cô ta là người nguy hiểm không ấy mà.”
“Tôi hầu như đoan chắc rằng lời đáp cho câu hỏi ấy là có,” Pierce đáp.
Gabriel cảm nhận được trực giác của mình đang trỗi dậy. Chàng nhìn sang Venetia. Sự căng thẳng ở nàng đang tỏa khắp.
“Tôi phải nói cho hai người biết rằng tôi không thể đưa ra bất cứ bằng chứng nào để củng cố cho mối nghi ngờ của tôi cả,” Pierce nói tiếp. Ông ta vỗ vỗ hai lần những ngón tay to bè vào nhau. Một nụ cười cay nghiệt chớm nhếch trên môi. “Tôi cũng thú thật là mình rất mong thu thập được vài bằng chứng để củng cố cho các kết luận của tôi.”
Tiếng lửa tí tách vang lên trong khoảng lặng ngắn ngủi theo ngay sau lời tuyên bố ấy.
Harrow phân phát brandy cho mọi người mà không bình phẩm gì. Gabriel nhận lấy ly của mình đoạn nhìn sang Pierce.
“Chúng tôi cần thêm ít thông tin nữa, ông Pierce ạ,” chàng nói.
“Tôi hiểu.” Pierce nhìn vào Gabriel qua đầu ngón tay đang chạm lại thành hình tháp. “Tôi sẽ nói cho anh những gì tôi biết. Ban đầu khi tôi biết đến Rosalind Fleming thì ả ta chưa là nhân tình của Ackland. Ả ta đang dùng tên khác và kiếm sống bằng cách quảng bá mình là kẻ thực thi những quyền năng siêu nhiên.”
Giật bắn người, Venetia đang nhấp rượu bỗng khựng lại. “Cô ta là bà đồng à?”
“Ả ta cung cấp nhiều dịch vụ khác nhau,” Pierce đáp, “bao gồm lên đồng và trình diễn hình thức viết vô thức. Tuy nhiên, ngón nghề chuyên biệt của ả ta là tư vấn kín. Với một cái giá nào đó, ả ta hứa hẹn đưa ra lời khuyên và chỉ dẫn căn cứ vào những thông tin mà ả ta rêu rao là đã thu nhặt được từ Thế giới Bên kia.”
“Cô ta đã sử dụng tên gì khi hành nghề ấy vậy?” Venetia hỏi.
“Charlotte Bliss,” Pierce đáp.
Gabriel quan sát kỹ ông ta. “Làm sao ông biết về cô ta nhiều đến thế vậy?”
“Một người bạn chí thân của tôi đã nghe đến quyền năng siêu linh kỳ diệu của ả ta.” Pierce nghiêm mặt nhìn chăm chăm vào lò sưởi. “Bạn tôi không tin vào những điều như thế nhưng anh ấy nghĩ đến xem một buổi trình diễn của Charlotte Bliss chắc cũng vui lắm. Bạn tôi quay về và bị ấn tượng sâu sắc với khả năng của người phụ nữ ấy thế là ngay lập tức hẹn lịch cho một loạt các buổi tư vấn kín.”
“Bạn ông xin tư vấn về chuyện gì thế?” Venetia hỏi.
“Tôi e đây là vấn đề riêng tư.” Pierce cầm ly brandy lên.
Pierce là một kẻ cực kỳ kín miệng đây, Gabriel thầm nghĩ. Bất cứ điều gì liên quan đến bản thân hay bạn bè ông ta đều có khả năng tạo thành vấn đề riêng tư cả. Việc tối nay ông ta sẵn lòng nói chuyện với người lạ dứt khoát là một biểu hiện cho thấy những cảm nhận của ông ta khi đối tượng là Charlotte Bliss căng thẳng đến chừng nào.
“Cho phép tôi võ đoán một chút ở đây nhé,” Gabriel nói. “Bà Bliss kia đã thu một món tiền công kếch xù từ bạn ông và rồi nhồi nhét cho ông ta vô số điều vớ vẩn chứ gì.”
Pierce nhìn chàng. Gabriel thấy thú vị khi nhìn ra cơn giận dữ lạnh lùng lóe lên trong đôi mắt xanh thẳm kia. Vào khoảnh khắc ấy chàng hiểu ra rằng Pierce sẽ tuyệt không hối hận gì về việc giết hại người phụ nữ mà giờ đây tự xưng là Rosalind Fleming.
“Bạn tôi đã rất hài lòng với lời khuyên mà anh ấy nhận được.” Pierce đáp bằng giọng vô cùng bình thản chỉ làm cho tác động của tia nhìn băng giá của mình thêm mãnh liệt. “Anh ấy đã tiến hành một cuộc đầu tư dựa trên lời khuyên ấy.”
“Rồi chuyện gì đã xảy ra?” Venetia hỏi.
“Một tháng sau anh ấy nhận được thư tống tiền đầu tiên.”
Gabriel nhìn thấy ly rượu trên tay Venetia run run. Harrow cũng để ý thấy. Anh ta khéo léo giật ly rượu khỏi những ngón tay nàng để đặt lên chiếc bàn cạnh ghế nàng. Venetia tuồng như không biết đến hành động khẽ khàng ấy. Toàn bộ sự tập trung của nàng đều hướng cả vào Pierce.
“Ông tin rằng bà Bliss chính là người đã gửi bức thư tống tiền ấy cho bạn ông ư?” nàng hỏi.
“Theo như tôi biết thì ả ta là nghi phạm duy nhất. Nhưng phải thú nhận là tôi không thể hiểu được làm cách nào mà ả ta lại có được những thông tin gây tổn thất ấy. Anh biết không, kẻ tống tiền đề cập bóng gió đến một số sự kiện về bạn tôi mà trên thế giới này chỉ có hai người có thể biết được, mà một trong hai người ấy đã chết.”
“Vậy người còn sống là ai?” Gabriel hỏi.
Pierce uống thêm brandy rồi đặt ly sang bên. “Tôi.”
Gabriel ngẫm nghĩ một hồi. “Tôi cho là ông không phải là kẻ tống tiền.”
Hàm Pierce nghiến lại. “Không. Tôi rất quý bạn mình. Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì để hãm hại anh ấy cả.”
Mà sẽ làm mọi chuyện để bảo vệ ông ta, Gabriel thầm nghĩ.
“Điều gì khiến ông quả quyết rằng bà Bliss là kẻ có tội?” Venetia hỏi.
Pierce lại vỗ vỗ mấy đầu ngón tay. “Căn cứ vào thời điểm.”
“Có thế thôi ư?”
Pierce nhún vai. “Tôi chỉ có từng ấy. Từng ấy cùng với… trực giác của tôi.”
Một trực giác được mài giũa từ trải nghiệm với những mối quan hệ nguy hiểm, Gabriel nhủ thầm.
“Bạn ông đã làm gì sau khi nhận được thư tống tiền vậy?” Venetia hỏi.
“Thật không may là, thoạt tiên tôi không thể thuyết phục được anh ấy rằng Bliss có khả năng là kẻ tống tiền nhất. Anh ấy không chịu tin điều đó.” Pierce lắc đầu. “Thay vào đấy, anh ấy quay lại với ả ta để xin lời khuyên.”
Gabriel nhướng mày. “Ả ta bảo anh ấy trả tiền chuộc, phải không nào?”
“Phải.” Miệng Pierce mím chặt lại. “Tôi nổi giận. Nhưng tôi cũng biết bạn tôi sợ rằng những bí mật của anh ấy sẽ bị tiết lộ. Ngay lập tức tôi nhận ra rằng chúng tôi chỉ có hai lựa chọn mà thôi.”
Gabriel xoay xoay ly rượu trong tay. “Trả tiền chuộc hoặc trừ khử người bị tình nghi là kẻ tống tiền.”
Vẻ mặt Harrow đanh lại với vẻ ngạc nhiên kín đáo. Hai mắt Venetia mở lớn.
Pierce nhìn Gabriel với ánh mắt gần giống như tán thưởng. Ông ta khẽ nghiêng đầu như một cử chỉ bày tỏ lòng kính trọng.
Từ một kẻ săn mồi này đến một tay săn mồi khác, Gabriel thầm nghĩ.
“Nhưng rõ ràng ông đã không tống tiễn bà Bliss sang thế giới của các linh hồn,” chàng lớn tiếng nói tiếp. “Như thế có phải là bạn ông phải trả món tiền chuộc kia không?”
“Không.” Pierce thẳng thừng.
“Điều gì đã làm ông đổi ý?”
“Đức ngài Ackland đã thay đổi ý tôi.” Pierce uống thêm brandy.
Venetia nghiên cứu vẻ mặt ông ta. “Ông ấy liên quan như thế nào?”
Pierce nhìn nàng. “Tôi cùng bạn tôi đang cố gắng lập kế hoạch hành động thì bỗng nhiên bà Bliss biến mất.”
“Trò gọn thật,” Gabriel bảo. “Dĩ nhiên, bà ta có rêu rao là mình sở hữu năng lực tâm linh mà. Liệu thuật tàng hình có phải là một trong số các năng lực ấy không nhỉ?”
“Tất cả những gì tôi có thể nói với anh là nhà của ả ta qua một đêm đã trống vốc,” Pierce đáp. “Không ai biết ả đã đi đâu. Tôi chợt nghĩ có lẽ một trong những nạn nhân bị tống tiền khác của ả đã ra tay hữu hiệu. Cũng có thể là ả thấy bất an về sự an nguy của chính mình và quyết định tẩu thoát.”
“Thế còn những lời đe dọa tống tiền thì sao?” Venetia hỏi.
“Chẳng còn lời nào nữa. Vấn đề rắc rối của bạn tôi biến mất như thể có phép màu vậy.” Pierce búng đầu ngón tay đánh tách.
Harrow đằng hắng. “Nhưng hai tuần trước một quả phụ trông rất giàu có, rất bí ẩn tên là Rosalind Fleming bỗng xuất hiện ở giới thượng lưu, trong vòng tay đức ngài Ackland.”
“Nhưng mà, có một số thay đổi nho nhỏ,” Pierce nói vào. “Một lẽ là, tóc ả ta mang màu khác. Nhưng sự chuyển mình kinh ngạc nhất là phong cách của ả. Khi còn là bà Bliss, ả ta tiến hành các cuộc tư vấn trong những chiếc váy khiêm nhường, không ấn tượng, làm từ mấy loại vải chắc dày, mờ nhạt. Nhưng khi là phu nhân Fleming thì váy áo của ả đều là mốt mới nhất của Pháp. Và, dĩ nhiên là, còn có biết bao kim cương nữa.”
“Rõ ràng đức ngài Ackland là một tay hào phóng,” Venetia trầm ngâm nói.
Pierce khịt mũi. “Tay đấy là một thằng già điên khùng đãng trí.”
“Nhưng lại là một tay già điên khùng đãng trí rất giàu có,” Harrow đính chính.
“Bạn tôi và tôi lâm vào tình huống khó xử,” Pierce nói tiếp. “Dầu sao thì, hoàn toàn có khả năng là tôi đã nghĩ lầm. Có lẽ bà Bliss, hay phu nhân Fleming, như ả ta giờ đây tự xưng, không phải là kẻ tống tiền.”
“Chuyện gì đã xảy ra tiếp theo?” Venetia hỏi.
“Chẳng có gì.” Pierce khẽ động một tay. “Phu nhân Fleming xuất hiện lần đầu trong xã hội thượng lưu từ vài tháng trước. Cho đến hôm nay chẳng có thêm bức thư tống tiền nào cả. Nhưng tôi sẽ phải thú thật là bạn tôi vẫn còn lo lắng lắm. Mối đe dọa vẫn còn đó, anh thấy đấy.”
“Kinh khiếp quá,” Venetia thều thào.
Pierce trầm ngâm nhìn ngọn lửa. “Bạn tôi đã cẩn thận tránh mặt phu nhân Fleming hết mức nhưng hai người họ giao thiệp với nhiều giới giống nhau. Gần đây anh ấy giáp mặt với ả ta tại rạp hát.”
“Hẳn phải run lắm nhỉ,” Venetia nói. “Thế ông ấy đã làm gì?”
“Tất nhiên là vờ như không quen biết ả ta.” Pierce lạnh lùng đáp. “Việc ả ta thuận theo và giả vờ như không nhận ra anh ấy cũng giúp ích rất lớn. Cho đến hôm nay chúng tôi vẫn không biết có phải phản ứng của ả ta là do ả diễn kịch tài tình hay là do ả thật sự không nhận ra anh ấy.”
“Tại sao ả ta lại không nhận diện được một trong những nạn nhân của mình cơ chứ?” Gabriel hỏi.
“Lần giáp mặt diễn ra chóng vánh trong ánh sáng tối mờ,” Pierce giải thích. “Họ đi ngang qua nhau trong hành lang bên ngoài một trong những lô khán thính.” Ông ta ngưng lại. “Chính đêm ấy tình cờ bạn tôi vận phục trang theo phong cách hơi khác so với trước đây khi anh ấy đến xin tư vấn chỗ ả ta. Anh biết là thế nào mà, kiểu như là, khi người ta gặp một người khác hẳn với phong thái hằng ngày ấy.”
“Con người chỉ nhìn thấy được những gì họ nghĩ là sẽ thấy,” Gabriel vừa nói vừa nhìn ngắm Venetia trong bộ trang phục nam.
Harrow lại ngồi lên góc bàn. Anh ta thoạt tiên liếc sang Gabriel rồi sang Venetia.
“Cả hai người dường như đều rất quan tâm đến phu nhân Fleming,” Harrow nhận xét.
“Phải,” Venetia đáp.
“Có phiền nói cho chúng tôi biết lý do là gì không?” Harrow hỏi. “Thật đúng là không may khi Ackland lại có ý mướn cô chụp ảnh cho phu nhân Fleming, nhưng như thế cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Dầu gì thì, ông ta đang mụ cả người với cô nhân tình, còn cô lại là một nhiếp ảnh gia đang nổi tiếng. Việc ông ta muốn cô chụp ảnh chân dung cho phu nhân Fleming cũng là lẽ thường thôi mà.”
“Khía cạnh bất thường trong chuyện này là phu nhân Fleming dường như đã nung nấu một mối thâm thù vô lý với tôi,” Venetia đáp. “Dì tôi nghĩ Fleming chỉ ghen tị vì tôi đã tự mình tạo dựng được một sự nghiệp thành đạt trong khi cô ta buộc phải dựa dẫm vào những người kiểu như đức ngài Ackland để tìm sự đảm bảo về tài chính. Nhưng tôi lại tin rằng trong chuyện này còn có nhiều lý do hơn nữa.”
Venetia lắc đầu. “Tôi không thể nói cho ông biết câu trả lời hợp lý. Có lẽ chỉ là tôi thấy khó mà tin được ai đó lại có thể căm ghét tôi đến vậy trong khi tôi chẳng làm gì xúc phạm họ cả.”
“Phải, nhưng chuyện đó còn có đôi lời lý giải. Rõ ràng là, Burton căm ghét tất thảy phụ nữ và đặc biệt là tôi bởi vì tôi hoạt động trong cùng ngành nghề với hắn. Còn phản ứng của phu nhân Fleming với tôi dường như lại chẳng có lý do nào cả.”
“Tôi hiểu ý cô.” Pierce lại chụm mấy đầu ngón tay vào nhau. Ông ta nhìn sang Gabriel. “Dù không biết có đúng hay không, lời khuyên của tôi là lúc nào cũng nên đề cao cảnh giác. Thời gian hành nghề trước đây, phu nhân Fleming rất tinh thạo việc bới móc những bí mật mà người ta đã cất giữ sâu kín nhất. Mãi đến giờ bạn tôi vẫn chưa hiểu được làm thế nào mà ả ta lại biết đến bí mật của anh ấy.”
“Chắc hẳn ông ấy đã nghĩ đến vài nguyên do khả dĩ ả ta biết đến bí mật ấy rồi chứ,” Gabriel nói.
Pierce nặng nề thở hắt. “Không hề. Thật sự thì, tôi phải nói với anh rằng mặc dù tôi là người luôn hoài nghi về những kẻ lang băm lừa đảo hay rêu rao là mình có năng lực tâm linh, vậy mà đôi khi tôi cũng thắc mắc liệu có phải Rosalind Fleming thật sự sở hữu tư chất tâm linh nào đó chăng. Bạn tôi thề rằng cách duy nhất ả ta có thể moi được bí mật ấy ra khỏi anh ta là thực sự tiếp cận với Thế giới Bên kia. Bằng không thì…”
“Bằng không thì sao?” Venetia hỏi.
Pierce nhún đôi vai rộng. “Bằng không thì là ả ta có thể đọc được tâm trí.”