CẦN PHẢI ĐẬP VỠ một ô kính nhỏ nơi cửa sau để lẻn vào bên trong khu dinh thự. Chàng biết rằng khi các mảnh kính vỡ bị phát hiện ra thì kẻ tự xưng là đức ngài Ackland kia sẽ biết là có người đột nhập ngay nhưng chàng không thể không làm vậy được.
Nội thất bên trong ngôi nhà chìm ngập trong bóng tối, nhưng rõ ràng là mỗi một bề mặt, mỗi một nắm cửa và từng thanh lan can đều lưu giữ hơi hám của kẻ tình nghi giết người kia.
Những mạch xung động tâm linh ghê gớm khiến các năng lực siêu linh của chàng rộn rã, làm các giác quan của chàng thêm tinh nhạy. Ý thức của chàng về cảnh vật xung quanh được nâng lên cao độ. Thính lực và thị giác của chàng sắc bén hẳn lên khi chàng dẫn mình vào trong sảnh.
Khứu giác của chàng cũng nhạy bén hơn. Chàng ngửi thấy một luồng hơi ẩm gắt kèm theo mùi rau quả thối khó chịu. Toàn dinh thự tanh mùi đầm lầy. Xú uế không phải bốc lên từ nhà bếp. Có lẽ một trong các phòng vệ sinh đã bị bỏ cho mốc meo nhớp nháp.
Chàng nhìn nhanh một lượt qua nhà bếp nhưng trong đấy không có thứ gì đáng chú ý, cả phòng chứa thức ăn liền kề cũng vậy. Chàng đi men theo sảnh chính và tìm thấy phòng chiêu đãi. Đồ đạc trong đấy được phủ khăn chắn bụi.
Lát sau chàng phát hiện ra phòng đọc sách cũng hệt như thế. Trên kệ chỉ lèo tèo vài cuốn sách cũ. Các ngăn kéo trong bàn giấy đều trống trơn.
Cứ như thể Ackland đang sống tại đây như một bóng ma.
Nhờ vào ánh đèn đường yếu ớt lọt vào qua giếng cầu thang lẫn thị giác được nâng lên bởi năng lực siêu linh của mình, Gabriel không cần phải quẹt diêm soi sáng để đi lên cầu thang.
Sự ẩm ướt khó chịu và mùi hôi thối kia mỗi lúc một nồng hơn khi chàng lên đến gần đầu cầu thang. Chàng hít hít xem thử và bắt được mùi của đất và thứ gì đó khác nữa. Mùi cá chết.
Lúc này đã tò mò tột bực, chàng lần bước theo làn hơi độc địa đi qua sảnh và dừng lại trước một cánh cửa đóng kín. Trong suy nghĩ của chàng thì không nghi ngờ gì nữa, thứ mùi kinh khiếp kia bốc ra từ bên kia cánh cửa. Mùi này lờ mờ quen thuộc. Chút ký ức về thời trẻ của chàng trôi bồng bềnh trong trí.
Nơi đây có mùi như một bể cá khổng lồ, chàng nghĩ; một bể cá đã thối rữa nặng nề.
Chàng chầm chậm mở cánh cửa ra và thấy mình đang đứng trong một căn phòng rõ ràng trước đây từng được dùng làm phòng ngủ chính.
Những lồng kính to lớn, kiểu cách được đặt trên bàn thao tác quanh phòng. Qua một mái vòm bằng kính trên các lồng nọ chàng có thể nhìn thấy đủ loại cảnh quan mô hình thu nhỏ. Có vẻ như dương xỉ là loại thực vật được trồng lất át hơn cả.
Trong các lồng kính ấy còn có những thứ khác.
Một vật gì đấy lởn vởn đằng sau lớp kính của chiếc lồng gần nhất. Khi tiến đến gần hơn, chàng liền bắt gặp tia sáng lóe lên từ cặp mắt lạnh lùng không tính người đang quan sát mình.
Tay Ackland giả mạo này rõ ràng đang huyễn hoặc bản thân rằng mình là một nhà tự nhiên học đây.
Chàng quay nhìn lại vào bể cá. Đây là bể cá to lớn nhất mà chàng từng trông thấy cho đến lúc này, có kích cỡ gần bằng một hồ nước nhỏ.
Bồn nước được gia cố chặt chẽ có mặt trước lắp kính dày. Ngay cả với thị giác siêu linh của mình chàng cũng không thể nhìn vào tận đáy sâu của hồ. Chàng đánh diêm và giơ cao lên không trung. Hai con cá chết nho nhỏ nổi lềnh bềnh ngay mặt nước.
Bất kể xoay chuyển cây diêm theo góc độ nào, chàng cũng không thể nhìn sâu xuống nước quá vài phân được vì bể cá nghẹt ứ các loài thủy tảo. Chúng hình thành nên một rừng rậm đúng nghĩa và tạo thành một bức trướng bằng lá bao phủ lên mặt nước.
Chàng dập tắt diêm và nhìn quanh. Một bàn giấy được đặt gần cửa sổ. Sách chất đầy kệ gần đấy. Không giống như những cuốn sách dưới nhà, các cuốn sách trên này sạch không một tí bụi và được giữ gìn cẩn thận. Tiến đến gần hơn, chàng có thể đọc được những tiêu đề trên gáy sách. Chàng nhận ra đây là một loạt cái bài viết về lịch sử tự nhiên và cuốn Nguồn gốc các loài của Darwin.
Nếu Ackland còn có thêm bí mật nào khác nữa thì chúng phải ở trong căn phòng này, Gabriel thầm nghĩ. Chàng bắt đầu dò xét có hệ thống để tìm lấy một két sắt hay một nơi cất giấu bí mật nào đấy.
Vừa mới lật góc một tấm thảm có vị trí đáng ngờ lên thì chàng nghe thấy tiếng động loáng thoáng dưới nhà.