Chưa kể tới hai ngày nay, cô luôn suy nghĩ lung tung, đầu óc phiền muộn gần chết mà bây giờ còn phải đối phó với… người rất có khả năng thích cô.
Đúng là ra cửa phát thẻ người tốt [1] mà.
Kiều Hướng Thiển chưa từng có kinh nghiệm trong việc này, cho nên cô rất nhức đầu.
Khoan đã… phải nói thế nào nhỉ?
Chín Vạn: 【Nói vậy là sao?】
Người Không Thích Uống Nước: 【Hồi Tết tôi có nhận lì xì của cậu ấy, tôi cứ tưởng bạn bè khách sáo với nhau thôi, kiểu bao lì xì nhỏ có ý nghĩa chúc Tết ấy. Ai ngờ bao lì xì đó rất lớn, tôi nhận rất xấu hổ, muốn trả về thì cậu ấy nói không cần, tôi đành phải mời cậu ấy một bữa cơm.】
Chín Vạn: 【???】
Chín Vạn: 【Cậu ta bị ngốc à?】
Vừa gửi đi câu này, Dư Hoán Xuyên lại nhớ tới ngày đó, phản ứng của cô khi được anh gửi lì xì.
Được rồi, đây quả thật là việc mà bé đệ tử sẽ làm.
Bé đệ tử ngốc nhà anh thiệt tình…
Người Không Thích Uống Nước: 【Thật ra tôi cũng không hiểu lắm, nhưng bạn thân của tôi bảo hình như cậu ấy thích tôi.】
Lông mày của Dư Hoán Xuyên dựng lên, tốc độ gõ chữ trên điện thoại cực nhanh:
Chín Vạn: 【Thích em? Vậy em thì sao?】
Người Không Thích Uống Nước: 【Tôi không thích ấy, cho nên mới nhức đầu nè. Sư phụ, nếu là anh thì anh cảm thấy cậu ấy có ý gì vậy?】
Mặt Dư Hoán Xuyên không cảm xúc.
Ngại quá, anh chưa từng yêu đương nên không gặp tình huống nhức đầu như thế này. Còn cậu ta có ý gì hả…
Chắc, chắn, là — Thèm muốn bé đệ tử nhà anh!
Chín Vạn: 【Nhất định là cậu ta muốn sống chết theo đuổi em.】
Người Không Thích Uống Nước: 【Èo, tôi sợ chuyện này nhất đó. Vậy tôi phải phát thẻ người tốt đúng không?】
Chín Vạn: 【Phát nhiều một chút, từ chối phải thẳng thừng vào.】
Người Không Thích Uống Nước: 【???】
Chín Vạn: 【…】
Chín Vạn: 【Ý tôi là em phát đi, nhất định phải phát, nếu không thích thì đừng chậm trễ người ta.】
Chín Vạn: 【Cũng không cần có gánh nặng tâm lý, năng lực tự điều chỉnh của đàn ông chúng tôi rất mạnh. Nếu em không từ chối thì cậu ta mới nghĩ rằng bản thân vẫn còn hi vọng.】
Ồ, là thế sao?
Kiều Hướng Thiển hiểu ra, cất điện thoại vào rồi nhanh chóng tới quảng trường.
Từ xa, cô nhìn thấy Trương Vĩ Đào đang ngồi trên ghế dài, cúi đầu nhìn điện thoại.
Kiều Hướng Thiển lẳng lặng đi tới chào hỏi, cúi đầu xấu hổ nói: “Chào cậu.”
“Tới rồi à?”
Trương Vĩ Đào đứng dậy, lập tức cao hơn Kiều Hướng Thiển một cái đầu. Cậu cao 1m75, cũng tính là khá cao ở thành phố phương Nam rồi.
Kiều Hướng Thiển rất xấu hổ.
Hôm nay lớp trưởng, ừm, nói thế nào nhỉ?
Ăn mặc giản dị thật đấy.
Phong cách tổng thể theo màu đen trắng, kiểu dáng cũng rất giống bộ của cô.
Đặc biệt là đôi giày Adidas cô đang mang, cậu cũng mang một đôi giống vậy.
Khi đứng chung khiến người ta có cảm giác họ là một cặp…
Kiều Hướng Thiển càng ngượng ngùng.
Nhưng Trương Vĩ Đào lại không hề xấu hổ. Hôm nay cậu đã chuẩn bị xong tâm lý mặt dày để theo đuổi con gái.
Cậu lấy hai vé xem phim từ trong túi ra, vừa phe phẩy trong không trung vừa nói: “Mình thấy gần đây có rạp chiếu phim nên mua hai vé, cậu muốn đi không?”
Vốn dĩ Kiều Hướng Thiển chỉ tính mời một bữa cơm là xong, nhưng đối với sự nhiệt tình của Trương Vĩ Đào, cô không từ chối nổi. Thành ra cô lại đi theo Trương Vĩ Đào tới rạp chiếu phim ở một trung tâm thương mại gần đó.
Trước khi vào rạp, Trương Vĩ Đào hỏi cô có muốn ăn bắp rang không để cậu đi mua, Kiều Hướng Thiển liền vội nói: “Để mình mua cho.”
Trương Vĩ Đào yên lặng, sau đó lại đi theo, nói: “Không sao mà.”
“Không phải,” Kiều Hướng Thiển lắc đầu, giải thích: “Mình không thích thiếu nợ người khác, vả lại cậu đã mời mình xem phim rồi còn gì…”
Trương Vĩ Đào cười khổ, đáp: “Thôi được.”
Vé xem phim mà Trương Vĩ Đào mua là phim điện ảnh về tình yêu vườn trường đang hot hiện nay, đánh giá trên mạng nửa tích cực nửa tiêu cực. Thực tế thì nếu Kiều Hướng Thiển suy nghĩ một chút sẽ thấy thể loại này khá ẩn ý, nhưng suốt bộ phim, cô chỉ tập trung vào cốt truyện, nhất là khi nữ chính vì theo đuổi ước mơ của mình mà khắc khẩu với ba mẹ, tâm trạng của cô chợt sa sút.
Thước phim mới chiếu tới bài hát cuối cùng nhưng khán giả đã vội rời khỏi rạp, chỉ có Kiều Hướng Thiển vẫn ngẩn người ngồi trên ghế.
“Cậu không đi à?” Trương Vĩ Đào hỏi.
Kiều Hướng Thiển hoàn hồn, thuận miệng nói dối: “Đi chứ, mình tưởng nó còn đoạn spoil [2].”
“Phim kiểu này hiếm khi có đoạn spoil lắm.” Trương Vĩ Đào vừa dứt lời, hình ảnh nhà sản xuất phim đang cuộn trên màn chiếu lớn bỗng hoá thành hình ảnh của các diễn viên chính.
Vì đang năm mới nên các diễn viên chính đã quay một đoạn video đặc biệt để chúc Tết. Nữ chính trẻ tuổi chắp tay, cười nói: “Chúc mọi người năm mới vạn sự như ý, muốn gì được đó.”
Là một câu chúc Tết rất thông thường.
Kiều Hướng Thiển hơi rũ mi mắt, Nếu câu chúc Tết thật sự linh nghiệm thì tốt rồi.
Lúc ra khỏi rạp chiếu phim, sắc trời đã tối, Trương Vĩ Đào nhạy bén phán hiện ra cảm xúc của Kiều Hướng Thiển đã lặng xuống, “Cậu sao thế? Không vui ư?”
Vì ngữ điệu của cô rất lạ nên Trương Vĩ Đào đã biết, Kiều Hướng Thiển thật sự không thích cậu ta.
Nhưng cậu vẫn muốn thử một lần.
Có thể từ lúc đầu, cậu không quá thích Kiều Hướng Thiển, nhưng sau một quãng thời gian, khi nghĩ lại thì cậu đã vô thức cảm thấy người đang đứng trước mặt đây cực kỳ, cực kỳ tốt.
Cho nên, Trương Vĩ Đào muốn thử.
Sự thật là sau khi xa cách một tháng, lúc gặp lại Kiều Hướng Thiển… cậu thật sự thích cô.
Trước đây, Trương Vĩ Đào chỉ cảm thấy cô cũng thích game giống mình, nhưng khi quan sát gần hơn, cậu mới phát hiện đôi mắt của cô thật trong trẻo, khiến người khác chỉ nhìn thôi cũng thấy vui vẻ.
“Cậu không muốn đi chơi với mình đúng không?” Trương Vĩ Đào không nhịn được, hỏi.
Kiều Hướng Thiển ngẩn ra, không biết làm sao, nhưng rất nhanh cô đã trả lời: “Không đâu, cũng bình thường à.”
Những chuyện như thế này sao cô nói thật được chứ?
Trương Vĩ Đào nhìn vào đôi mắt của cô, bắt được nét hoảng loạn chợt loé vừa rồi.
Haiz. – Cậu thầm thở dài.
“Thật ra hôm nay mình đã biết được suy nghĩ của cậu, rằng cậu không thích mình, chỉ là mình vẫn… muốn thử một lần.”
Sắc mặt của Trương Vĩ Đào rất nghiêm túc, nói rành mạch từng câu từng chữ, “Cậu đồng ý làm bạn gái mình được không?”
Bước chân của Kiều Hướng Thiển khựng lại, đầu óc bị ‘???’ và ‘!!!’ oanh tạc.
Cô chẳng nghĩ được gì khác, cô… đây là… được bày tỏ sao?
Lớp trưởng thật sự có tình cảm với cô!
Vậy cô phải trả lời như thế nào đây? Từ chối thẳng hay chọn cách khác?
Tuy sư phụ đã nói cô phải thẳng thừng một chút, nhưng bây giờ trực tiếp rơi vào hoàn cảnh này, cô thật sự rất khó mở miệng!
Trương Vĩ Đào quan sát phản ứng của Kiều Hướng Thiển cũng hiểu được. Cậu thở dài, “Quả nhiên là thất bại.”
Ah, cô còn chưa từ chối nữa… phải trả lời câu này thế nào đây?
Kiều Hướng Thiển muốn hỏi vì sao Trương Vĩ Đào lại thích cô, nhưng cô vẫn không nhịn được mà đặt toàn bộ sự chú ý vào câu nói vừa rồi của Trương Vĩ Đào.
Đầu óc của cô xoay chuyển rất nhanh, nhưng phản ứng cảm tính còn nhanh hơn cả lý trí —
“Vậy cậu thử như vậy không thấy uổng phí sao?” Đã biết là không thể nhưng vẫn muốn thử…
Thật ra khi Kiều Hướng Thiển hỏi câu này đã ngầm từ chối cậu.
“Ít nhất thì mình đã từng thử bày tỏ,” Trương Vĩ Đào cười, hàm răng của cậu ngay ngắn, hợp với vẻ ngoài, khi cậu cười rộ lên có thể nói là tươi như ánh mặt trời.
“Không thử mình mới hối hận, giống như trước đây mình từng cảm thấy có thể bày tỏ thành công nhưng không dám thử ấy, để rồi mỗi ngày phải nhớ về cậu. Nhưng bây giờ biết được kết quả rồi, ngược lại mình có thể từ bỏ.”
Đúng vậy, nói cũng có lý.
Kiều Hướng Thiển nhẩm đi nhẩm lại trong lòng: Không thử mới phải hối hận.
Lỡ đâu… lỡ đâu thành công thì sao?
May là Trương Vĩ Đào tương đối hiểu chuyện, biết dừng chủ đề tại đó. Cậu nhướng mày, lái sang chuyện khác, “Bị cậu từ chối rồi, rốt cuộc mình cũng không cần mãi ôm hi vọng nữa. Nhưng bạn bè thì vẫn có thể làm nhỉ? Có thể đánh game chung nữa không, Thách Đấu Vương Giả?”
Nghe thấy câu nói hài hước này, Kiều Hướng Thiển cũng cười, “Đương nhiên có thể.”
…
Ngày 10, lúc ăn cơm trưa, dáng vẻ có tâm sự của Kiều Hướng Thiển khiến mẹ Kiều chú ý.
“Chuyện gì vậy con?” Mẹ Kiều lải nhải: “Từ hôm qua tới giờ con cứ nhốt mình trong phòng, mới ra ăn cơm có một chút đã xụ mặt là sao?”
“Không có gì ạ,” Kiều Hướng Thiển bận suy nghĩ nên tuỳ tiện đáp: “Con hơi mệt thôi.”
“Ru rú trong nhà thì có gì mệt chứ? Ba mẹ đi làm mới mệt đây này.” Mẹ Kiều nói.
“À thì, sau khi cơm nước xong… con có chuyện muốn thương lượng với mẹ.”
…
Ba mẹ Kiều ngồi trên ghế sofa bên kia, còn Kiều Hướng Thiển ngồi ở bên còn lại, giữa họ ngăn cách một bàn trà.
“Có chuyện gì, con nói đi.”
Kiều Hướng Thiển siết quần, sau khi hít sâu một hơi như tự khích lệ bản thân, cô mới dám cất giọng: “Mẹ, con muốn thi đấu chuyên nghiệp.”
“Ồ?” Mẹ Kiều nghi hoặc hỏi: “Thi đấu gì?”
“Game ạ, cái này… nó thuộc lĩnh vực thể thao điện tử, được tổ chứng chính quy, còn có tiền thưởng.”
Mẹ Kiều không hiểu vế sau, chỉ nghe được hai chữ đằng trước. Sắc mặt của bà tức khắc thay đổi, giọng nói cũng trở nên sắc bén, “Game? Con không muốn đi học nữa?”
“Không phải, con chỉ muốn…” Dừng một chút, Kiều Hướng Thiển nói tiếp: “Không phải con chỉ mới học năm nhất thôi ạ? Tạm nghỉ học Đại học một năm cũng không bị trễ…”
“Không trễ chỗ nào?” Mẹ Kiều không thể tin nổi, ngữ điệu kích động, “Con điên rồi, không đi học mà đi thi đấu game? Một đứa con gái suốt ngày ở nhà chơi game đã chẳng tốt lành gì, bây giờ còn muốn thương lượng với mẹ để thi đấu gì đó hả? Mẹ nói cho con hay, mẹ không đồng ý!”
Trong nhà, địa vị của mẹ Kiều là tối cao, ba Kiều gần như không có quyền phát ngôn. Nhưng thấy bà kích động như vậy, ông vẫn nhắc nhở một chút.
Ngữ điệu của mẹ Kiều dịu xuống, tốc độ nói cũng chậm lại, “Con cứ đi theo con đường mẹ trải sẵn cho con không phải tốt hơn sao? Còn game, không phải là mẹ cấm con chơi, nhưng nó bất định quá. Vả lại con là con gái, rất kỳ cục.”
“Con nghiêm túc học xong bốn năm rồi thi làm công chức hay học lên Thạc sĩ cũng được, hoặc là thi lấy chứng chỉ giáo viên rồi dạy học thật tốt, kỳ nghỉ hè và nghỉ đông vẫn được trả lương, hoặc là làm nhân viên văn phòng cũng không sao, ngồi máy lạnh lấy tiền lương…”
Giọng nói của Kiều Hướng Thiển đã nghẹn ngào, “Con không muốn làm công chức, cũng không muốn làm giáo viên, càng không muốn sống cuộc sống tẻ nhạt suốt ngày chỉ ngồi trong văn phòng mà làm việc với cái máy tính chán ngắt.”
“Con có thể tự nuôi mình, không phải trước đây con đã nói với mẹ rồi ư? Livestream có thể kiếm tiền, tháng sau con có thể nhận được tới 10.000 tệ. Mẹ nói đúng, những công việc kia đều rất ổn định, nhưng chuyện này cũng kiếm được tiền, hà cớ gì mẹ phải bắt con đi trên con đường mà con không muốn chứ?”
“Con… con bé này…” Mẹ Kiều hít một hơi thật sâu, “Mẹ đây là vì muốn tốt cho con.”
“Con chưa bao giờ được tự quyết định cái gì,” Kiều Hướng Thiển khịt mũi, “Trường Đại học là ba mẹ báo danh cho con, con muốn thi vào trường tốt ở ngoại tỉnh, là ba mẹ đã ép con đổi về trường nội tỉnh học; rõ ràng ba mẹ đã đồng ý cho con đi chơi với bạn bè sau lễ tốt nghiệp, sau đó lại đổi ý không cho con đi, khiến con ở nhà buồn suốt ba tháng…”
“Rất rất nhiều chuyện… ba mẹ chưa từng cân nhắc tới nguyện vọng của con là gì.”
“Con thật sự không hiểu, ba mẹ cảm thấy chuyện nọ chuyện kia là tiêu chuẩn, nhưng con chỉ cảm thấy, đó là cuộc sống mà ngay từ ban đầu, chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy được cuối cùng.”