Chiến Lang Ở Rể

Chương 58: 58: Xin Lỗi Anh Ta





Lúc này, tầng lầu nơi đặt văn phòng lãnh đạo của tập đoàn Cường Thịnh, chìm vào một khoảng yên lặng.

Trong mắt của tất cả mọi người đều viết hai từ kinh ngạc, hoảng hốt, họ nhìn người trẻ tuổi ăn mặc bình thường trước mắt, trên mặt của mọi người đều lộ ra vẻ khó hiểu.

Dường như bọn họ không nghĩ thông suốt được, một người trẻ tuổi như vậy, tại sao lại có thể sỡ hửu thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải.

Và hai cha con nhà họ Mao lúc nãy vẫn còn rất kiêu ngạo, thì lúc này sắc mặt họ tái mét, môi thì run bần bật, muốn nói điều gì đó nhưng lại không nói ra được.

Số người biết được Lê Văn Vân sở hữu thẻ kim cương không hề nhiều, tính đâu ra đấy thì ở Giang Thành, cũng chỉ có Đặng Hân Hân, người bảo vệ lúc trước của ngân hàng Tân Hải cùng với Bành Hải và Đỗ Tịch Tịch, bốn người họ biết mà thôi.

Bao gồm Đỗ Thương Bắc, vẻ mặt ông cũng đầy sự kinh ngạc.

Ông ấy là người hiểu biết về Người Gác Đêm, hiểu biết về sự tồn tại của thế giới ngầm, nên biết rất rõ thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Đây không phải là thẻ mà người có tiền là có thể sở hữu, và cũng không phải người có thế lực là có thể sở hữu được.

Điều này phải thông qua quyết định của ngân hàng Tân Hải, sau đó tiến hành phát hành ra bên ngoài, hơn nữa một khi đã phát hành ra, có thể dùng đến mấy đời.

Nói cách khác, khi bạn có được thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, cả đời của bạn, cả đời con cháu của bạn, chỉ cần ngân hàng Tân Hải không đóng cửa thì các bạn đều có thể sống một cuộc sống vô cùng tốt.

Thẻ kim cương, từ lúc thành lập ngân hàng Tân Hải đến nay chỉ phát hành có mấy tấm.

Những người có được thẻ kim cương này, đa số đều là người có cống hiến xuất sắc cho ngân hàng Tân Hải.

Và bây giờ, trong tay của một người trẻ tuổi như vậy mà lại có tấm thẻ này, điều này khiến tất cả mọi người đều chấn động, đặc biệt là cha con Mao Vũ Hàm.


Qua một lúc, Mao Vũ Hàm mới lau mồ hôi trên mặt, ông ta nuốt nước bọt, nhìn sang Lê Văn Vân, nói: “Thật ngại quá, thật ngại quá, ngài Lê, trước đó chúng tôi không biết ngài chính là người sử dụng thẻ kim cương.”
Nói rồi, ông ta lại kéo Mao Vũ Sinh lại, nói: “Còn không mau xin lỗi anh Lê?”
Người Mao Vũ Sinh rùng mình một cái.

Anh ta biết rõ, mọi thứ có được của anh ta bây giờ đều là dựa vào thân phận chủ tịch chi nhánh ngân hàng Tân Hải ở Giang Thành của bố anh ta.

Anh ta có thể không giàu bằng những người con nhà giàu kia, nhưng mà lại sống phóng khoáng hơn họ.

Nếu như cái chức chủ tịch ngân hàng này của bố anh ta mất rồi thì đồng nghĩa với việc anh ta mất hết mọi thứ.

“Bịch!”
Lúc này anh ta đã không còn quan tâm đến thể diện nữa, liền quỳ xuống trước mặt Lê Văn Vân và nói: “Xin lỗi Lê Văn Vân, thật sự xin lỗi, tôi không biết anh lại sở hữu thẻ kim cương, nếu không thì tôi tuyệt đối sẽ không đối đầu với anh.”
Anh ta của lúc này thật sự cảm giác Lê Văn Vân là ôn thần thật rồi.

Lê Văn Vân là ôn thần, người chọc giận đến anh, không có ai có kết cục tốt đẹp được.

Từ đầu là Cao Phái, đến Phan Minh Vũ, Trịnh Hòa, bây giờ lại đến bản thân anh ta rồi.

“Phải đấy, ngài Lê, tất cả chỉ là một hiểu lầm mà thôi.” Mao Vũ Hàm nói: “Ngài độ lượng không chấp kẻ hèn, nói ra thì chuyện này đều tại Đặng Hân Hân, vậy mà lại không nói cho chúng tôi biết ngài chính là người sử dụng thẻ kim cương, nếu không thì cũng sẽ không gây ra sai lầm tai hại thế này.”
Lê Văn Vân híp mắt lại, anh nhìn Mao Vũ Hàm, nói: “Hừ, chức chủ tịch ngân hàng Tân Hải là giao cho ông để ông quản lý, không phải để ông lấy đó mà diễu võ dương oai.

Nếu như hôm nay tôi không có thẻ kim cương này, chỉ là một người bình thường, sợ là ông sẽ dựa vào mối quan hệ của ông mà khiến cho tôi hoàn toàn không thể lăn lộn nổi ở Giang Thành này nhỉ.

Uy phong lớn đấy!”
Nói rồi, anh cười giễu một cái, nói: “Đặng Hân Hân giữ bí mật là do tôi bảo cô ấy làm vậy.


Ngoài ra, ông có thể cút về ngân hàng Tân Hải để thu dọn đồ đạc được rồi, ông đã bị sa thải, đợi báo cáo lên cấp trên, cấp trên của ông sẽ sai người đến thanh tra tài sản của ông, ông liệu đấy mà làm.”
Sắc mặt Mao Vũ Hàm biến đổi dữ dội, ông ta vẫn còn muốn nói gì đấy, nhưng lúc này Đỗ Thương Bắc đã mỉm cười với ông ta, sau đó gọi về một hướng nào đó: “Bảo vệ!”
Cha con Mao Vũ Hàm lúc nãy còn chỉ tay vào Đỗ Thương Bắc, thì bây giờ đã bị bảo vệ bắt đi.

Đợi đến lúc bọn họ rời đi, Lê Văn Vân mới nhặt thẻ ngân hàng dưới đất lên, Đỗ Thương Bắc cũng nói với mọi người xung quanh: “Được rồi, mọi người đi làm việc đi, giải tán, giải tán!”
Sau khi tất cả mọi người đã giải tán, Đỗ Thương Bắc thấy Lê Văn Vân đang nhìn mình, ông ấy khẽ ngây người, sau đó hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lê Văn Vân gật gật đầu.

“Vậy được, cậu đến phòng làm việc của tôi đi.” Đỗ Thương Bắc nhìn Đỗ Tịch Tịch, nói: “Con về phòng làm việc trước đi.”
Đỗ Tịch Tịch lại bĩu môi, nhìn Lê Văn Vân, nói: “Nhìn anh uy phong chưa kìa.”
Lê Văn Vân cười cười, rồi cùng với Đỗ Thương Bắc quay về trong phòng làm việc.

Đỗ Thương Bắc nhìn Lê Văn Vân, nói: “Quả đúng là anh hùng xuất thiếu niên nha, trẻ tuổi như vậy, mà sở hữu thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải.”
“Vận may tốt mới có được mà thôi.” Lê Văn Vân sờ sờ cái mũi.

Liên quan đến lai lịch của thẻ kim cương này, anh không nhất thiết phải nói quá nhiều với Đỗ Thương Bắc.

Đỗ Thương Bắc cũng không hỏi nhiều, ông ấy ngồi xuống, rót cho Lê Văn Vân ly nước, đặt trên bàn uống trà rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lê Văn Vân không đụng vào ly nước đó, anh nhìn Đỗ Thương Bắc, nói: “Mối nguy của Đỗ Tịch Tịch chắc đã được giải trừ rồi.”
“Thật sao?” Đỗ Thương Bắc vui mừng.

Lê Văn Vân gật đầu, nói: “Chắc là thật, nhưng mà phải quan sát thêm mấy ngày nữa.


Đợi đến lúc xác nhận hoàn toàn thì tôi sẽ nói rõ cho chú.”
Sự vui mừng của Đỗ Thương Bắc hoàn toàn không thể che giấu được, ông đều thể hiện hết trên mặt.

Khoảng thời gian gần đây, có thể nói là ông luôn nơm nớp lo sợ.

Nhưng mà bây giờ, dường như mọi thứ đều kết thúc rồi, hơn nữa tin tốt lần lượt truyền đến.

Bây giờ nhà họ Trịnh đang đối mặt với nguy cơ phá sản, ông ấy đang không ngừng nghĩ cách chiếm lấy sản nghiệp của nhà họ Trịnh, Giang Thành sau này, có lẽ không ai có thể ngang hàng với ông ấy rồi.

Và bây giờ, tảng đá lớn này của Đỗ Tịch Tịch xem ra cũng sắp rơi xuống rồi, đối với Đỗ Thương Bắc mà nói, không có tin nào tốt hơn tin này.

Nhưng mà ông ấy là người đã gặp qua sóng to gió lớn rồi, vui mừng tạm thời xong, ông ấy lại khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, nhìn Lê Văn Vân, lông mày khẽ chau lại, nói: “Thế sau khi chuyện này kết thúc, cậu có rời khỏi Giang Thành không?”
“Sau khi xử lý ổn thỏa chuyện ở bên này xong thì chắc tôi cũng đi.” Lê Văn Vân cười nói.

Phải rồi, bây giờ anh đã khôi phục trí nhớ lại rồi, vẫn là một Người Gác Đêm, mặc dù yêu cầu của Người Gác Đêm bên đó là anh ở lại đô thị phối hợp thực hiện nhiệm vụ, nhưng mà anh cũng không thể giới hạn ở Giang Thành mãi được.”
Huống hồ, ở bên Lâm Hải, anh vẫn còn chuyện của mình, cần phải xử lý.

Cái tội danh cưỡng hiếp này, đối với anh mà nói, có lẽ anh không để ý đến như thế, nhưng đối với bố mẹ của anh mà nói thì lại rất quan trọng.

Anh muốn chứng minh bản thân trong sạch, hơn nữa, những người hãm hại anh lúc đầu cũng phải trả giả gì đấy mới được.

Đỗ Thương Bắc thở dài một hơi, nhìn Lê Văn Vân, nói: “Thế tình cảm của cậu với Tịch Tịch như thế nào rồi? Chỉ cần cậu sẵn lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành con rể của tôi!”
“Lại nữa?” Lê Văn Vân xoa xoa cái trán.

Anh giả bộ nói vài câu bâng quơ rồi sau đó rời khỏi phòng làm việc của Đỗ Thương Bắc như trốn tránh vậy.

Ba ngày tiếp theo khá là yên bình, đến ngày thứ tư, điện thoại của Lê Văn Vân cuối cùng cũng vang lên, là Phạm Nhược Tuyết gọi đến.

Lê Văn Vân bắt máy, nói: “Gọi điện đến chậm hơn so với tôi nghĩ đấy, xem ra mạng thông tin của Người Gác Đêm bây giờ càng ngày càng kém rồi.”
“Tôi đã nhận tin được mấy ngày rồi, bởi vì gần đây đang bận việc mà thôi.” Phạm Nhược Tuyết hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh làm thế nào vậy, trong thời gian ngắn như vậy mà khiến cho người của Hồng Nguyệt rút khỏi rồi.”

“Làm cuộc giao dịch với Hoa Hồng Đỏ mà thôi.” Lê Văn Vân cười cười.

Hiển nhiên Phạm Nhược Tuyết bên này đã xác nhận cho anh là Hồng Nguyệt quả thực đã rời đi rồi.

“Giao dịch với Hoa Hồng Đỏ? Anh nghĩ kĩ rồi?” Giọng điệu của Phạm Nhược Tuyết có hơi nghiêm túc.

“Tôi biết chừng mực, yên tâm đi, bên phía các cô thế nào rồi?” Lê Văn Vân hỏi.

“Có lẽ qua một thời gian nữa thì quay về Người Gác Đêm rồi, nhưng mà Lữ Dương bị thương rồi.” Giọng điệu Phạm Nhược Tuyết có hơi nặng nề.

Vẻ mặt Lê Văn Vân khẽ biến đổi.

Là một Người Gác Đêm số 0, thực lực của Lữ Dương tất nhiên là khá xuất sắc, có thể khiến anh ta bị thương, điều này có nghĩa nhiệm vụ lần này của đám người Phạm Nhược Tuyết e là tương đối khó khăn.

“Nếu cần giúp đỡ thì gọi điện thoại cho tôi, ở chân trời góc bể thì tôi cũng đến.” Lê Văn Vân nói vào điện thoại một cách nghiêm túc.

Phạm Nhược Tuyết hiển nhiên không để ý đến lời này của Lê Văn Vân, trực tiếp cúp điện thoại luôn.

Nhìn điện thoại, Lê Văn Vân thở phào một hơi, chuyện của Đỗ Tịch Tịch cũng xem như hoàn thành rồi.

“Cũng đến lúc đi nói từ chức với Đỗ Thương Bắc rồi.” Lê Văn Vân cười cười, từ đó đến nay, thời gian anh đi làm hình như cũng không bao nhiêu ngày.

“Tút tút tút…”
Đúng vào lúc này, điện thoại của Lê Văn Vân lại vang lên lần nữa, anh cầm điện thoại lên nhìn, là Hoàng An gọi đến.

“Alo!” Lê Văn Vân bắt máy, hỏi.

“Lê Văn Vân, cậu đến công ty một chuyến đi.” Hoàng An nói với giọng điệu có chút nặng nề..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.