Chiến Lang Ở Rể

Chương 87: 87: Anh Là Chủ Của Tập Đoàn Hãn Vũ Sao





Nghe thấy lời anh nói, lại nhìn khuôn mặt hơi mờ mịt của Lê Cảnh An!
Sắc mặt người nhà Tào Dung đều lộ ra vẻ nghi hoặc, Lê Cảnh An trông không giống như đang diễn kịch, mà là trước đó hoàn toàn không biết gì cả.

Lê Cảnh An nghiến răng nghiến lợi, sau đó lấy điện thoại ra, tìm được số điện thoại của Lôi Bân, bấm gọi.

Rất nhanh, điện thoại đã được kết nói, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Lôi Bân, ông ta hỏi: “Alo, Cảnh An, làm sao vậy?”
Luận về tuổi tác, Lôi Bân còn lớn hơn Lê Cảnh An hai tuổi.

Lê Cảnh An vội vàng nói: “Chủ tịch Lôi, anh biết Lê Văn Vân không? Cậu ta đến làm việc ở công ty chúng ta sao? Còn làm trợ lý cho anh nữa sao?”
Lôi Bân là người thế nào, trên thương trường cũng tốt, trên chiến trường cũng giỏi, kinh nghiệm ông ta trải qua rất nhiều, lời của Lê Cảnh An khiến ông ta trong nháy mắt đoán ra được, Lê Văn Vân muốn tìm một công việc để bố mẹ mình yên lòng! Ông ta vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, cậu ấy hiện tại đang là trợ lý của tôi, làm sao thế? Cậu không hài lòng sao? Có muốn điều chỉnh lại vị trí cho cậu ấy không?”
“Hài lòng, rất hài lòng!” Giọng nói của Lê Cảnh An có hơi nghẹn ngào nói: “Cảm ơn chủ tịch Lôi, thật lòng cảm ơn anh.”
Bên cạnh, Lê Văn Vân cạn lời nói: “Có cái gì phải cảm ơn chứ, con làm cho công ty của con mà!”
Sau khi cúp điện thoại, ông ta nhìn Tào Vân, vẻ mặt hai vợ chồng đều vui mừng khôn xiết.

Được rồi, bọn họ vẫn luôn lo lắng Lê Văn Vân sẽ không có cách tìm được việc, bây giờ không chỉ tìm được công việc mà còn là một công ty lớn như Tập đoàn Hãn Vũ.

Hơn nữa còn là trợ lý của Lôi Bân, đi theo một doanh nhân vô cùng tài giỏi như vậy Lê Văn Vân có thể có sự trưởng thành rõ rệt hơn.

Điều này khiến vẻ mặt hai vợ chồng vô cùng phấn chấn.


Mà trái ngược lại, sắc mặt của Tào Dung và Liễu Ngọc lại có chút không được tốt lắm.

Bọn họ cảm thấy khó mà tin được.

Tại sao Tập đoàn Hãn Vũ, hay là Lôi Bân lại tiếp nhận một người đã từng ngồi tù như vậy làm trợ lý cho mình chứ!
Thấy sự vui sướng trên khuôn mặt bọn họ, Lê Văn Vân mới sờ sờ mũi mình, có công việc trên danh nghĩa này, anh cuối cùng cũng có thể khiến bố mẹ mình hoàn toàn an tâm rồi.

“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Sao con lại làm trợ lý cho chủ tịch Lôi?” Lê Cảnh An hỏi.

“Con và Khương Vĩ cùng nhau đi phỏng vấn, sau đó chủ tịch Lôi đúng lúc đi qua, cảm thấy con người con không tồi nên để con làm trợ lý cho chú ấy.” Lê Văn Vân tùy tiện lấy một lý do.

Sau khi nói xong, sắc mặt Tào Dung có chút không được tự nhiên!
Bà ta nhìn Lê Văn Vân lại nhìn Lê Cảnh An nói: “Vậy, anh rể, về chuyện hợp tác của Tả Hạo và công ty các anh.”
“Xin lỗi cho con nói thẳng.” Không đợi Lê Cảnh An nói, Lê Văn Vân đã lên tiếng trước nói: “Quy mô công ty của các người hơi nhỏ, chỉ e Tập đoàn Hãn Vũ sẽ không chịu hợp tác đâu, nếu như thật sự muốn đầu tư vậy sợ rằng sẽ chỉ là đầu tư mang tính chất thu mua thôi!”
“Ha ha.” Lúc này, Liễu Ngọc cười lạnh một tiếng nói: “Còn chưa đến Tập đoàn Hãn Vũ đã nói Tập đoàn Hãn Vũ giống như công ty của anh vậy, công ty Tả Hạo tuy nhỏ nhưng cũng là từng chút từng chút tự mình gầy dựng lên.”
Lê Văn Vân chẳng thèm so đo tính toán với cô ấy, bình tĩnh nhìn Tả Hạo nói: “Nếu như anh tiếp nhận việc thu mua thì có thể còn có khả năng đàm phán, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là dự án trò chơi của các anh phải thực sự khiến Tập đoàn Hãn Vũ hứng thú, nếu như hạng mục trò chơi của các anh không thể qua vòng đánh giá của Tập đoàn Hãn Vũ, vậy thì phỏng chừng sẽ rất khó nhận được vốn đầu tư.”
Tả Hạo nhíu mày, nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Như thế nào, anh là chủ của Tập đoàn Hãn Vũ sao?”
Lê Văn Vân nhún nhún vai nói: “Chỉ là một kiến nghị mà thôi, nghe hay không là chuyện của anh.

Anh có thể xem như là tôi đang đánh rắm mà!”

“Anh vốn dĩ đang đánh rắm mà!” Liễu Ngọc vội vàng nói.

Lê Văn Vân nhíu mày nhìn cô ấy một cái, sau đó nói: “Bố mẹ, hai người ở lại với dì út nhé, con về phòng ngủ một giấc đã.”
Nói xong, cũng không đợi bố mẹ mình đồng ý, anh đã trực tiếp đi về phòng của mình.

Đám người Tả Hạo đến đây chỉ là vì có chuyện muốn thỉnh cầu bố mẹ mình, nhưng lại ra vẻ cao cao tại thượng, giống như gia đình mình đã chiếm được lợi ích rất lớn vậy.

Đặc biệt là thái độ thù địch của Liễu Ngọc đối với Lê Văn Vân, khiến trong lòng Lê Văn Vân vô cùng khó chịu, anh cũng không muốn cùng bọn họ nói lời vô ích nữa.

Nhìn thấy Lê Văn Vân không thèm quan tâm đến bọn họ, tự mình quay về phòng, Tào Dung cười lạnh một tiếng nói: “Ôi chao, đúng là ở trong nhà giam nhiều năm như vậy, một chút quy củ phép tắc cũng không hiểu.”
Lê Văn Vân nhíu mày nói: “Các người có thể đừng treo những từ như tội phạm, ngục giam bên miệng được không?”
Tào Dung thấy Lê Cảnh An giống như hơi tức giận rồi, ngượng ngùng cười cười không nói gì nữa.

Lê Văn Vân nằm trên giường của mình, lấy điện thoại ra nghịch một lúc.

Sau đó, sau khi ăn cơm xong, cả nhà Tào Dung rời đi, lúc rời đi, mẹ Lê Văn Vân vẫn liên tục hỏi Tào Dung về cô gái kia, giống như nóng lòng muốn Lê Văn Vân kết hôn!
Lê Văn Vân ở trong phòng nghe thấy điều này, anh cảm thấy đầu như muốn nổ tung.

Chơi điện thoại đến hơi mười giờ, Lê Văn Vân nặng nề chìm vào giấc ngủ.



Ở một nơi khác của Lâm Hải, trong một căn biệt thự, trong tay Lê Vân Sinh đang cầm một túi công văn, ấn chuông cửa biệt thự, rất nhanh, một giọng nói không được kiên nhẫn vang lên nói: “Đến đây đến đây!”
Rất nhanh cửa mở ra, bên trong có một người đàn ông trung niên mặc đồ ngủ đang đứng ở cửa, nhìn thấy Lê Vân Sinh, sắc mặt người đó thoáng qua một tia bực mình nói: “Có chuyện gì?”
“Tôi…” Lê Vân Sinh vừa định nói.

Người đàn ông trung niên không kiên nhẫn xua tay nói: “Việc kiểm tra đánh giá công việc kinh doanh của dòng họ lần này, ông tự mình làm đi, đừng nghĩ tới việc lần nào cũng nhờ tôi giúp nữa, con mẹ nó, lúc trước công ty này ở trong tay Lê Cảnh An phát triển như vũ bão, là công ty phát triển hàng đầu, đến lúc rơi vào tay ông, chỉ trong ba năm đã nhanh chóng bị ông phế bỏ rồi.”
“Ông Hàng.” Lê Vân Sinh vội vàng nói: “Chuyện sát hạch lần này tôi sẽ tự mình làm.”
“Vậy ông đến chỗ tôi làm cái gì?” Người đàn ông trung niên nhíu mày hỏi.

“Lê Văn Vân đã trở về rồi.” Lê Vân Sinh vội vàng nói.

Người đàn ông trung niên sững người một lúc, sau đó có chút không kiên nhẫn nói: “Trở về thì trở về thôi, cậu ta có thể tạo ra được sóng gió gì chứ.”
“Dù sao lúc trước chính tôi là người đề xuất đuổi bọn họ ra khỏi dòng họ, tôi sợ cậu ta trả thù tôi, ngày đó tôi đụng phải cậu ta, ánh mắt của cậu ta, cũng quá dọa người rồi.” Lê Vân Sinh nói: “Làm hại tôi mấy ngày nay vẫn luôn ở khách sạn, vợ con tôi cũng bị tôi đuổi về quê rồi, trong lòng dù sao cũng vẫn không yên được!”
Người đàn ông trung niên cạn lời nói: “Đó là chuyện của ông, đừng tới làm phiền tôi nữa.”
“Dù sao lúc trước chính ông Hàng là người kêu tôi kiến nghị với dòng họ mà, chuyện này tôi…” Lê Vân Sinh nhíu mày hỏi.

Đúng lúc này, mặt tiền của tòa nhà, một giọng nói nũng nịu truyền đến nói: “Anh yêu à, anh đang làm gì thế, người ta nằm trên giường đợi anh lâu lắm rồi đấy!”
Người đàn ông trung niên nhíu nhíu mày, sau đó nhìn Lê Vân Sinh nói: “Hừ, một con chó ngồi tù thì có thể tạo ra sóng gì được chứ, nếu như cậu ta dám tìm tới ông thì ông tìm người trực tiếp đánh chết cậu ta là được rồi, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm.

Nếu như ông thực sự sợ hãi vậy thì trực tiếp nói tôi là người bảo ông đưa ra kiến nghị đó là được rồi!”
Sau khi nói xong, ánh mắt ông ta lạnh lùng nói: “Ngoài ra, về những chuyện khác nếu ông dám nói lung tung chỉ một từ thôi, tôi sẽ giết chết ông!”
Thân thể Lê Vân Sinh run rẩy một cái nói: “Tôi cũng chỉ biết những chuyện đó thôi, những chuyện khác tôi hoàn toàn không biết gì cả.”
“Ông hiểu được là tốt rồi!” Người đàn ông trung niên nói xong, đột nhiên đóng cửa lại!

...!
Cùng lúc, ở một nơi khác của Lâm Hải, Diệp Mộng đang nằm trên giường của mình, cô nhìn tin tức trong tay mình, vẻ mặt lộ ra vẻ rất khó tin.

“Lễ đính hôn ngày mai của Diệp Mộng, cụ thể ngày nào chúng tôi sẽ thông báo sau!”
Đó là tin tức từ nhóm Wechat của dòng họ bọn họ.

“Thật sự hủy bỏ rồi.” Trên mặt Diệp Mộng lộ ra vẻ kinh ngạc, trong đầu cô hiện lên dáng vẻ của Lê Văn Vân.

Cô không biết là Lê Văn Vân làm sao làm được nhưng trong lòng cô vô cùng rõ ràng, tất cả những thứ này trực tiếp có liên quan đến Lê Văn Vân.

.....!
Một đêm yên giấc, ngày hôm sau, khoảng chín giờ sáng Lê Văn Vân mới tỉnh dậy, anh duỗi thắt lưng, sờ điện thoại bên giường!
Cầm lên vừa xem thì phát hiện trên điện thoại có hai thông báo, một tin tức là Diệp Mộng gửi tới.

“Lễ đính hôn đã bị hủy rồi, cảm ơn anh!”
Lê Văn Vân mỉm cười, lướt qua tin nhắn đó.

Mà tin tức thứ hai, là Hoa Hồng Đỏ gửi đến.

“Điểu Nhân đã dẫn ba người Nguyễn Vũ Đồng đến Lâm Hải, địa chỉ ở số 79 đường Võ Thành, bên trong một căn tứ hợp viên.

Nhìn thấy tin tức này, khóe môi Lê Văn Vân hơi giương lên, lộ ra một tia hưng phấn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.