Chiến Lang Ở Rể

Chương 94: 94: Một Ngày Đau Khổ Của Tôn Húc 2





Lê Văn Vân vừa dứt lời, ánh mắt của Khương Vĩ ngay lập tức sáng lên.

Anh ta cười hì hì nói: "Không tồi, ngày hôm qua thằng nhóc kia kiêu ngạo như vậy, cảm thấy bản thân làm việc ở đây là cực kỳ giỏi, đợi đến khi cậu ta bị đuổi việc rồi, vẻ mặt đoán chừng sẽ rất đặc sắc.”
Ngưu Càn đứng bên cạnh vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác.

Trên thực tế, anh ta thật sự cảm thấy bản thân không có tư cách làm việc tại tập đoàn Hãn Vũ, hiện tại vẫn còn mơ hồ.

Lúc này đột nhiên nghe thấy Lê Văn Vân nói muốn đuổi việc Tôn Húc, anh ta càng mơ hồ hơn, mặc dù Lê Văn Vân là bạn của Lôi Bân thì cũng không thể tùy tiện đuổi việc người của tập đoàn Hãn Vũ chứ.

Lôi Bân gật đầu nói" "Được, cứ làm theo lời cậu là được."
Ngưu Càn ngơ ngác, anh ta không ngờ rằng Lôi Bân lại đồng ý.

Lại liên tưởng đến lúc bản thân nhận được công việc này cũng là do Lê Văn Vân mở miệng tùy tiện nói một câu sau đó Lôi Bân liền đồng ý.

Xem ra quan hệ của Lê Văn Vân và Lôi Bân sợ rằng thật sự vô cùng tốt!
Ngưu Càn thành thực nghĩ trong lòng!
Còn Lôi Bân lại cau mày nhìn Lê Văn Vân nói: "Đúng rồi, sao cậu lại chạy tới công ty?"
"Ai, đừng nói nữa, tôi bị bố tôi kéo tới." Lê Văn Vân cạn lời nói: "Chẳng phải tôi nói với ông ấy là tôi làm trợ lý cho chú sao? Sau đó ông ấy liền nhất quyết kéo tôi đến công ty cùng ông ấy."
Lôi Bân khẽ cười: "Đến công ty làm việc cũng được, người đẹp ở công ty chúng ta khá nhiều đấy, đến lúc đó cậu xem xem có thể câu lấy một cô hay không."
"Thôi đi." Lê Văn Vân ngáp một cái nói: "Tôi về ngủ một giấc trước đây, chú sắp xếp cho bọn họ thật tốt nha."
Khương Vĩ ngạc nhiên nói: "Cậu không muốn tận mắt nhìn dáng vẻ sau khi bị đuổi việc của Tôn Húc à, tớ chỉ nghĩ thôi đã thấy sung sướng rồi."
Lê Văn Vân xua tay: "Không có hứng thú, nếu như cậu có hứng thú thì có thể quay lại rồi gửi vào nhóm lớp cấp ba."

"Ý kiến hay!" Hai mắt Khương Vĩ sáng lên nói.

"Vậy tôi về trước đây!" Lê Văn Vân cười hì hì sau đó quay người đi ra ngoài.

Lúc này đã chín giờ, người ở cửa lớn cũng bắt đầu ít dần, Lê Văn Vân chạy tới cửa.

Vốn dĩ anh muốn bắt xe về nhà ngủ một giấc, nhưng nghĩ đến Tào Dung vẫn còn ở nhà, nhìn thấy Lê Văn Vân trở về đoán chừng sẽ dạy dỗ anh một hồi, nghĩ đi nghĩ lại anh quyết định gọi điện cho Đặng Hân Hân xem có thể đến mượn sô pha nhà cô không.

Anh lấy điện thoại ra tìm số của Đặng Hân Hân gọi qua!
"Alo, Lê Văn Vân!" Rất nhanh đầu dây bên Đặng Hân Hân đã bắt máy.

"Alo." Lê Văn Vân nói: "Nhà cô có mình cô ở thôi à?”
Đặng Hân Hân hơi sửng sốt sau đó mới nói: “Một mình tôi ở, chỉ là hiện tại Tịch Tịch và Hiểu Nguyệt cũng ở đây, sao vậy?”
“Tôi không ngủ đủ, muốn đến nhà cô mượn sô pha ngủ một lát.” Lê Văn Vân ho một tiếng: “Bị bố tôi kéo đến công ty làm việc, nếu như về nhà sẽ bị lộ mất.”
“A, hiện tại tôi đang ở ngân hàng, hôm nay là thứ hai, có điều tôi có thể gửi địa chỉ cho anh.

Hai người Tịch Tịch và Hiểu Nguyệt đều ở nhà, tôi bảo họ mở cửa cho anh là được.” Đặng Hân Hân nói.

Lê Văn Vân gật đầu: “Được, đúng rồi, hôm qua dường như cô có tâm sự? Hơn nữa không muốn để hai người Đỗ Tịch Tịch biết.

Cho nên hôm qua tôi vẫn luôn không có cơ hội hỏi cô.”
Bên Đặng Hân Hân im lặng một lát sau đó mới thở dài một hơi nói: “Dường như trong nội bộ ngân hàng Tân Hải có người của nhà họ Vưu, biết tôi là người phụ trách thẻ kim cương của ngân hàng, hợp tác giữa ngân hàng và doanh nghiệp nhà họ Vưu ngừng lại là vì tôi, sau đó Vưu Tường tìm tới tôi rồi uy hiếp...”

Lê Văn Vân cau mày, chuyện này đúng là trước đó anh không cân nhắc kỹ, anh trầm ngâm một lát rồi nói: “Có tôi ở đây sẽ không để loại chuyện này xảy ra, cô yên tâm đi.”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau đó Đặng Hân Hân mới nói: “Ừm, tôi tin anh!”
Cúp điện thoại, Đặng Hân Hân gửi địa chỉ tới, Lê Văn Vân bắt xe đi về hướng nhà của cô!
...!
Trong một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách nào đó ở Lâm Hải, Ngô Nghiêu ngồi trên ghế dài, cười khổ nhìn cô gái tóc ngắn đang ngồi trên sô pha!
Tóc cô gái có chút ẩm ướt, trong tay đang bưng một bát mì thịt bò.

Trên bàn trà còn có mấy món như khác như sủi cảo.

Vẻ mặt Ngô Nghiêu như đưa đám nói: “Sư phụ à, cô cứ ăn như vậy thì lương của tôi sắp không đủ rồi.”
Anh ta thật khó tưởng tượng, tại sao một cô gái có thể ăn nhiều như vậy!
Thích ăn đồ ăn ngon thì cũng thôi đi.

Quan trọng là cô gái tóc ngắn này không chỉ thích ăn, hơn nữa ăn còn cực kỳ nhiều, điều lừa người nhất chính là cô còn không béo!
Thật sự là khiến cho Ngô Nghiêu phiền muộn.

Cô gái tóc ngắn nhìn anh ta hỏi: “Ba năm nay tôi dạy cho anh nhiều thứ như vậy, anh kiếm tiền mời tôi ăn cơm thì làm sao? Hơn nữa tôi nói rồi, đợi bọn tôi tìm được số 0, trở về Người Gác Đêm, tôi sẽ nắm giữ rất nhiều tiền.”
“Nhưng mà chẳng phải chúng ta còn chưa qua lại sao.” Ngô Nghiêu cười khổ nói: “Tôi sắp tiêu hết rồi, tôi muốn đến thế giới ngầm nhận một số nhiệm vụ của sát thủ cô còn không cho.”
“Chúng ta thu Người Gác Đêm, mặc dù anh đang nằm trên bảng xếp hạng sát thủ, nhưng anh phải nhớ anh là Người Gác Đêm, Người Gác Đêm chỉ giết người nên giết, hiểu chưa? Đừng vì chút tiền mà đánh mất tôn nghiêm của Người Gác Đêm!” Cô gái tóc ngắn nghiêm túc nói.


Nói xong không đợi Ngô Nghiêu giải thích, cô lại mở miệng nói: “Anh tìm thấy tin tức của Số Không chưa.”
“Tôi đi đâu tìm chứ.” Ngô Nghiêu cạn lời nói: “Tôi đợi ở cửa quán net kia một ngày một đêm rồi, căn bản không nhìn thấy anh ta.”
Nói tới đây, anh ta ho khan một tiếng rồi nói: “Sư phụ à, hiện tại đã xác nhận là anh ta còn sống, nói không chừng anh ta đã về Người Gác Đêm rồi, nếu chúng ta trở về có lẽ sẽ tìm được anh ta, hay là chúng ta về đi.

Trở về chúng ta liền phát tài đó, tôi không muốn cố gắng nữa!”
Cô gái tóc ngắn ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, sau đó lắc đầu nói: “Vẫn chưa đến lúc, trở về rồi, trở thành Người Gác Đêm, có một số người không thể giết, thù của số 7 có khả năng cũng không thể báo được.”
Nói xong cô ấy ngẩng đầu nói: “Tối nay anh tiếp tục đến cửa quán net trông coi! Tôi sẽ đi tra hành tung mấy người kia.”
“Tôi...” vẻ mặt Ngô Nghiêu đau khổ nói: “Tôi còn phải đi làm nữa, cô muốn tôi mệt chết sao?”
Cô gái tóc ngắn không để ý đến anh ta, cô ấy lấy tấm ảnh chụp chung với Lê Văn Vân ra, lẩm bẩm: “Lê Văn Vân, ba năm không gặp, tôi rất nhớ anh!”
...!
Nội bộ tập đoàn Hãn Vũ, sau khi Lôi Bân mang Khương Vĩ và Ngưu Càn làm xong thủ tục nhậm chức, ông ta liền đưa hai người họ đến bộ phận thị trường!
Trong một phòng họp của bộ phận thị trường, lúc này tất cả quản lý của bộ phận đều ngồi ở bên kia!
Sắc mặt Tôn Húc không tốt lắm, chuyện xảy ra ở đại sảnh vừa rồi, anh ta vẫn còn chưa tỉnh táo lại.

Đối với chuyện Lê Văn Vân là bạn của Lôi Bân, anh ta làm sao cũng không hiểu nổi.

“Hình như không phải hội nghị theo thông lệ, Chủ tịch đang đợi gì vậy?”
“Không biết, hình như có người đến nhậm chức.”
...!
Ở bên cạnh anh ta có người đang thảo luận, nhưng anh ta không nghe lọt một chữ nào!
“Cộp cộp cộp!”
Đúng lúc này một loạt tiếng bước chân vang lên, tiếp đó Lôi Bân mang Ngưu Càn và Khương Vĩ tiến vào, sau khi vào phòng họp giám đốc bộ phận thị trường lập tức đứng lên nói: “Chủ tịch Lôi, tất cả quản lý của bộ phận Marketing đều đến rồi.”
Lôi Bân gật đầu sau đó đưa Khương Vĩ và Ngưu Càn đi qua, một tay ông ta chống lên bàn, nhìn Tôn Húc ngồi cách đó không xa.

Lúc này Tôn Húc cũng giương mắt lên, thời điểm nhìn thấy Ngưu Càn và Khương Vĩ, trong mắt anh ta có một tia hung ác.


“Tuyên bố hai chuyện.” Lôi Bân nói: “Ban quản lý bộ phận Marketing có thêm hai người mới, tôi giới thiệu với mọi người một chút, vị này là Ngưu Càn, chủ quản của bộ phận Marketing.”
Sau đó ông ta ngừng một lát, nhìn về phía Khương Vĩ nói: “Vị này là giám đốc mới đến của bộ phận Marketing, Khương Vĩ.”
“Giám đốc bộ phận Marketing!”
“Trẻ tuổi như vậy, chỉ thấp hơn một cấp so với Chủ tịch!”
“Mẹ nó, tên nhóc này có lai lịch gì vậy!”
Trong tiếng thảo luận ai cũng không chú ý tới, hai mắt Tôn Húc đang dần dần co lại, khiếp sợ nhìn Khương Vĩ.

.

Truyện Trọng Sinh
Anh ta vốn tưởng rằng Khương Vĩ tới công ty chắc chỉ là việc ở tầng thấp nhất.

Kết quả anh ta tuyệt đối không ngờ, Khương Vĩ lại trực tiếp ngồi vào vị trí giám đốc Marketing!
Mấy ngày trước anh ta còn hoàn toàn xem thường Khương Vĩ, cho rằng loại người như Khương Vĩ chính là tầng thấp nhất của xã hội.

Cảm thấy anh ta tới Hãn Vũ phỏng vấn là điều không tưởng tượng nổi, còn muốn lúc phỏng vấn làm khó Khương Vĩ một chút!
Kết quả hiện tại, Khương Vĩ trực tiếp cao hơn anh ta hai cấp!
“Không thể nào, chuyện này không thể!” Trên trán anh ta đổ mồ hôi lạnh, lẩm bẩm nói!
Lúc này Lôi Bân lại nói: “Im lặng một chút, ngoài ra, tôi còn chuyện thứ hai muốn tuyên bố.”
Nói xong, ông ta nhìn Khương Vĩ nói: “Khương Vĩ, cậu tới tuyên bố đi!”
Khương Vĩ hơi ngây ra sau đó vẻ mặt vui mừng, ánh mắt nhìn về phía Tôn Húc!
Trong lòng Tôn Húc dâng lên cảm giác bất an, sau đó, anh ta nhìn thấy Khương Vĩ đi từ phía trên xuống, đến trước mặt anh ta.

Sau đó Khương Vĩ hé miệng cười, ánh mắt có chút trào phúng, bình tĩnh nhìn anh ta nói: “Tôn Húc, anh và Tô Văn...!bị đuổi rồi!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.