Chiến Lang Ở Rể

Chương 97: 97: Căn Cứ Tạm Thời Của Người Gác Đêm





"Con đã gọi điện cho Chủ tịch Trần rồi, bà ấy nói bà ấy sẽ sắp xếp." Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói.

Tào Dung đang vô cùng tức giận đột nhiên lại bình tĩnh trở lại, kể cả Liễu Ngọc, bọn họ kinh ngạc nhìn Lê Văn Vân.

Vẻ mặt Tào Dung hiện lên một tia châm biếm: "Lê Văn Vân, cậu thích diễn trò đến vậy sao? Nói là sẽ sắp xếp nhưng cuối cùng có phải sẽ nói với chúng tôi là không có thời gian?"
"Reng reng reng."
Lúc này, điện thoại của Tả Hạo đột nhiên vang lên, Tả Hạo nhanh chóng nhận cuộc gọi: "Alo."
"Alo, chúng tôi là người bên tập đoàn Hoàn Vũ.

Vừa nãy, Chủ tịch Trần đã xem qua tài liệu mà các anh gửi đến.

Bà ấy muốn hẹn gặp anh ở công ty vào mười giờ sáng ngày mai, xin hỏi anh có thời gian không?" Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ vô cùng êm tai.

"Có, có." Tả Hạo vội vàng trả lời, giọng của anh ta có một chút kích động.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tả Hạo nhìn Lê Văn Vân rồi lại nhìn Tào Dung: "Dì à, tập đoàn Hoàn Vũ đã xem tài liệu mà con gửi qua rồi, họ hẹn con ngày mai đến công ty."
Vẻ mặt của Tào Vân và Lê Cảnh An đều hiện lên sự vui mừng, Tào Vân cười nói: "Em xem, Lê Văn Vân thật sự có quen biết với Chủ tịch Trần.

Chúng ta đều là người nhà, nếu có thể giúp được gì thì nhất định sẽ giúp, em đừng có nói mấy lời khó nghe như vậy nữa mà."
Lê Văn Vân không nói gì cả.

Nếu như không vì bố mẹ thì còn lâu anh mới giúp, giúp khỉ khô ấy chứ giúp.

Tả Hạo cười cười rồi đứng dậy nói: "Chú Lê, hình như mọi người nhầm lẫn gì rồi.

Vừa nãy người của tập đoàn Hoàn Vũ nói là sau khi Chủ tịch Trần đọc xong tài liệu của con, bà ấy mới quyết định hẹn gặp con, không có liên quan đến Lê Văn Vân cả.

Như dì Tào nói, Lê Văn Vân ngồi tù chín năm, nhờ có chú Lê mới vào được tập đoàn Hãn Vũ.


Con không tin anh ấy quen với Chủ tịch Trần.

Chuyện lúc nãy có lẽ chỉ là một sự trùng hợp, có lẽ lúc mà Lê Văn Vân giả vờ gọi điện cũng là lúc Chủ tịch Trần đang xem tài liệu của con."
Tào Dung lập tức gật đầu nói: "Đúng vậy, đây là do Chủ tịch Trần xem xong tài liệu của Tả Hạo rồi mới đồng ý gặp mặt, chuyện này chứng tỏ bọn họ đề cao hạng mục của Tả Hạo.

Mấy người đừng có ở đây diễn trò với tôi."
"Đúng thật là, vậy mà là chị em ruột cơ đấy.

Không đồng ý giúp chúng tôi thì thôi đi, còn ở đây diễn trò." Tào Dung nói: "Tôi còn tính giới thiệu cho Lê Văn Vân đối tượng để xem mắt, thôi bỏ đi.

Đợi đến lúc tập đoàn Hoàn Vũ đồng ý đầu tư vào hạng mục của Tả Hạo, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, rồi còn chuyện kết hôn với Liễu Ngọc, sẽ có lúc mấy người đến cầu xin tôi."
Lê Văn Vân híp mắt, anh nhìn Tả Hạo, ánh mắt của anh thoáng hiện lên một tia tức giận.

Sắc mặt Tào Vân và Lê Cảnh An thoáng thay đổi.

Lê Cảnh An thở dài nói: "Thôi vậy, mấy người muốn nghĩ sao thì nghĩ."
"Hừ." Tào Dung đứng dậy, bà ta kéo tay của Liễu Ngọc rồi nói: "Liễu Ngọc, Tả Hạo chúng ta về thôi."
Nói xong, ba người liền xoay người đi ra khỏi phòng.

Trong suốt cả cuộc nói chuyện, ánh mắt của Liễu Ngọc không có thay đổi gì.

Nhưng lúc rời khỏi phòng, biểu cảm của cô ấy lại có chút khó hiểu nhìn Lê Văn Vân.

Sau khi bọn họ rời đi, Tào Vân có chút hoài nghi nhìn Lê Văn Vân: "Văn Vân, lúc nãy là con giả vờ gọi điện hay là..."
Lê Văn Vân bất lực nói: "Bố, mẹ, hai người còn không biết sao? Chính con là người đã tự đến tập đoàn Hãn Vũ để xin việc.

Nếu dì út đã cho rằng con đang diễn thì con cũng hết cách.

Thật sự là con và Chủ tịch Trần đã tình cờ quen biết nhau, quan hệ cũng khá tốt.


Lúc nãy nhờ con gọi điện nói một tiếng bà ấy mới đồng ý."
Nói đến đây, anh cau mày: "Tả Hạo không phải là người tốt, không thể để Liễu Ngọc ở bên cạnh anh ta được."
Nói xong, anh lấy điện thoại ra: "Con sẽ gọi cho Trần Mỹ Huyên, nói với bà ấy hủy buổi gặp mặt với Tả Hạo."
Tảo Vân liền nói: "Văn Vân, thôi bỏ đi con.

Nếu như dì út con mà biết thì bà ấy sẽ từ mặt chúng ta đấy, hazzz."1
Lê Văn Vân cau mày, anh biết bố mẹ anh rất quý trọng người thân ruột thịt.

Anh cũng không muốn cãi lời bố mẹ, anh thở dài rồi cất điện thoại: "Vâng ạ."
"Đúng rồi." Tào Vân nói: "Ngày mốt là đại thọ chín mươi tám tuổi của bà ngoại con.

Kể từ lúc con gặp chuyện, bà ngoại con lúc nào cũng nhớ đến con hết.

Sau khi con trở về cũng chưa có cơ hội đến thăm bà, vậy nên ngày mốt chúng ta cùng đi đi."
Lê Cảnh An gật đầu: "Ngày mai bố sẽ đến gặp Chủ tịch Lôi để xin cho con nghỉ một ngày.

Bố sẽ đưa cho con tiền để con đi mua quà cho bà ngoại."
Vừa nghĩ đến bà ngoại của mình Lê Văn Vân liền mỉm cười.

Từ nhỏ bà ngoại đã rất thương anh, anh gật gật đầu nói: "Vâng ạ.

Mà con có tiền rồi bố không cần đưa tiền cho con."
Lê Cảnh An gật đầu nói: “Được rồi, không còn việc gì nữa thì con đi nghỉ đi, bố xem phim một lát nữa rồi cũng đi ngủ.”
Lê Văn Vân gật gật đầu, sau đó quay về phòng của mình.

Bỏ qua mọi bận tâm trong lòng, Lê Văn Vân bắt đầu xếp chân ngồi tu luyện.


...!
Có một ngôi làng trong núi xung quanh Lâm Hải, nơi này là căn cứ tạm thời của Người Gác Đêm.

Ở đây không có nhiều người, chỉ có khoảng mấy trăm người sống chung với nhau tạo thành một ngôi làng.

Mặc dù nhỏ nhưng cách mà họ xây dựng xóm làng vô cùng hiệu quả và thông minh.

Bởi vì hôm qua phải thi hành một nhiệm vụ nên họ tạm thời ở lại Lâm Hải một ngày một đêm, bây giờ mới có thể quay về làng.

Mấy người Nguyễn Vũ Đồng ngồi trong xe, mắt nhìn ra bên ngoài.

Khắp nơi có rất nhiều người vác đao đi qua đi lại.

Ba người Nguyễn Vũ Đồng ngồi trong xe bị dọa đến ngây người ra.

Ở đây, có người đang so tài với nhau.

Bọn họ lao vào đánh nhau, các thanh đao va vào nhau rồi lóe sáng, cảnh tượng không khác gì trong mấy bộ phim điện ảnh.

Bọn họ còn tận mắt nhìn thấy một người dùng nắm đấm của mình đập bể một tảng đá.

Mặc dù trước đó bọn họ đã được báo trước, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy vẫn không tránh khỏi được sự kinh hãi.

Cô ta không nghĩ là trên thế giới thật sự vẫn có một tổ chức như thế này, một tổ chức thoát ly hẳn với những người bình thường ở ngoài kia."
Điều khiến cô ta kinh hãi còn là chuyện chồng cũ của cô ta đã từng là một thành viên trong tổ chức này, hơn nữa còn là người lợi hại nhất.

Nhưng mà vì cô ta chê anh quá nghèo nên đã ly hôn với anh.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy bản thân đã làm một chuyện hết sức ngu xuẩn.

Lúc này, có nhiều người vây quanh lại, bọn họ đang đợi Tần Quốc Thành xuống xe, có người nói: "Đội trưởng, Số 0 đâu?"
"Cậu ta vẫn chưa quay về Người Gác Đêm.

Hơn nữa bây giờ mà có quay về thì cậu ta cũng không còn ở tiểu đội của chúng ta nữa, mấy người lo lắng làm cái quái gì chứ." Tần Quốc Thành mắng.


"Đây là ba năm không gặp nên nhớ cậu ta rồi sao? Hơn nữa có rất nhiều đội viên mới muốn được một lần nhìn thấy phong thái của Số 0." Một người trẻ tuổi cắt đầu tóc húi cua cười to nói: "Không phải là tôi đang khoác lác đâu, thật sự lúc đầu khi mà tôi cùng cậu ta gia nhập vào Người Gác Đêm, trước mặt tôi cậu ta còn phải gọi tôi là anh Vũ đấy."
Tiểu đội của Tần Quốc Thành là tiểu đội số 1176 thuộc Người Gác Đêm, Lê Văn Vân từng là thành viên của tiểu đội này.

Người con trai đầu húi cua kia là Tất Hoa Vũ, đúng là lúc đầu anh ta đã cùng Lê Văn Vân gia nhập vào tiểu đội số 1176.

"Anh khoác lác vừa thôi.

Mỗi lần thực hiện nhiệm vụ anh đều trốn phía sau."
"Đúng vậy, khoác loác quá quen."
"Đội trưởng, sao lại dẫn hai cô gái này về đây?" Lúc này có một người lên tiếng, giọng nói có chút nghi ngờ: "Đội trưởng, anh vậy là không được rồi.

Con mẹ nó, anh đi trung tâm tẩy dục mà không rủ tôi đi cùng."
"Đi con mẹ nó chứ đi." Tần Quốc Thành chửi: "Đừng có nói bậy bạ nữa, đây là mẹ vợ và vợ cũ của Lê Văn Vân."
"Hả? Đây là hai mẹ con mà bác sĩ Tuyết đã từng nói đến sao? Người mà chê Lê Văn Vân nghèo nên bỏ cậu ta." Tất Hoa Vũ lớn tiếng nói: "Thật là ngạo mạn quá đi, không ngờ lại có người dám chê Lê Văn Vân nghèo.

Ông đây chưa bao giờ gặp ai giàu hơn cậu ta."
Lập tức, tất cả người có mặt ở đây đều nhìn vào phía trong xe.

Ba người Nguyễn Vũ Đồng ở trong xe nhìn thấy những ánh mắt tò mò của đám người ngoài kia, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bọn họ có thể nhìn ra những ánh mắt ấy là những ánh mắt đang chế giễu bọn họ.

Nói Lê Văn Vân nghèo giống như là đang nói đến một chuyện buồn cười nhất trên thế giới này.

"Được rồi, đừng có đùa nữa, sắp xếp cho họ hai đội viên nữ để làm công tác tư tưởng cho họ.

Những người khác chuẩn bị đi đến Lâm Hải để thực hiện nhiệm vụ." Tần Quốc Thành khoát khoát tay nói.

"Nhiệm vụ?" Mắt Tất Hoa Vũ sáng lên: "Nhiệm vụ gì vậy?"
Ánh mắt của Tần Quốc Thành hơi khựng lại, giọng nói cũng có phần nghiêm trọng: "Đã phát hiện tung tích của Số 2.

Nhiệm vụ đêm nay là phải tróc nã cho được Số 2, bắt anh ta về đây.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.