Chiến Lang Ở Rể

Chương 99: 99: Không Phải Ngay Cả Một Chút Tiền Này Anh Cũng Không Bỏ Ra Nổi Đấy Chứ





"Anh nghĩ hay quá nhỉ." Đỗ Tịch Tịch cười cười, lại hỏi: "Tôi trả tiền được chưa, hai ngàn."
"Lợi hại!" Lê Văn Vân nhếch miệng cười cười.

Sau đó, anh nhìn khắp nơi hỏi: "À, Trần Hiểu Nguyệt đâu?"
"Cậu ấy ra ngoài gặp bạn mình rồi." Đỗ Tịch Tịch nói: "Đàn ông các anh ai cũng háo sắc, anh chính là thấy Hiểu Nguyệt của chúng tôi gợi cảm, hôm qua tròng mắt suýt thì rớt cả xuống."
"Lòng yêu cái đẹp, mọi người đều có cả." Lê Văn Vân vội ho một tiếng, vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó cùng Đỗ Tịch Tịch rời đi trước mặt Đặng Hân Hân.

Hai người ngồi xe chạy đến một khách sạn ăn cơm, khi đã đến cửa khách sạn, Đỗ Tịch Tịch và Lê Văn Vân từ trên xe taxi bước xuống, lúc này, ở trước cửa ra vào, có hai nữ một nam đứng đó!
Thấy Đỗ Tịch Tịch, hai cô gái vội vàng đón tiếp, bọn họ ôm Đỗ Tịch Tịch một cái, một người trong đó nói: "Tịch Tịch, đã lâu không gặp, tôi nhớ muốn chết."
"Tôi cũng vậy." Đỗ Tịch Tịch vừa cười vừa nói.

Có thể thấy, cô ấy có quan hệ không tồi với hai cô gái, trên mặt lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm.

"Vị này là bạn trai cậu à?" Lúc này, một cô gái cười tủm tỉm nhìn Lê Văn Vân, khi nhìn thấy cách ăn mặc của Lê Văn Vân, lại lơ đãng nhíu mày.

Lê Văn Vân nắm bắt rõ ràng thay đổi trong tâm trạng cô ta, những cũng không thèm để ý!
Bên cạnh, một cô gái cao ít nhất 1m75 vừa cười vừa nói: "Anh thật đúng là có phúc, anh không biết đâu, Đỗ Tịch Tịch là hoa khôi trong trường đại học Lâm Hải của chúng tôi, hồi đó, ở trường không biết có bao nhiêu chàng trai theo đuổi cậu ấy, giờ thì anh được hời rồi!"
Đỗ Tịch Tịch nói thầm với Lê Văn Vân: "Đã nghe thấy chưa, đây chính là phúc của anh đấy."
Nói rồi, cô vừa cười vừa nói: "Giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn trai tôi - Lê Văn Vân, hai vị này là bạn cùng phòng hồi đại học của em."

Nói xong, cô chỉ vào cô gái khá cao kia rồi nói: "Đây là Hà Diệp.

Còn vị này là Lý Doanh!"
Lý Doanh là một cô gái hơi mập, hai cô gái hiển nhiên đều không phải người giàu có gì cả, chỉ là nhân viên văn phòng rất bình thường.

Cũng chỉ là nhân dịp giữa trưa này, mới có cơ hội mời Đỗ Tịch Tịch ăn cơm
Đỗ Tịch Tịch nhìn về phía người thanh niên duy nhất đeo kính, hơi gầy gò, nói: "Đây là bạn thời đại học của bọn em, Vương Diệu."
Lê Văn Vân đưa tay ra nói: "Chào anh!"
Nếu như đã đến làm bạn trai cho Đỗ Tịch Tịch, hiển nhiên anh phải giữ thể diện cho tốt.

Nhưng mà Vương Diệu lại không vươn tay ra, anh ta chỉ sờ lên mắt kính của mình, ở ngay trước mặt Lê Văn Vân mà nói: "Tịch Tịch à, ánh mắt tìm bạn trai của em chẳng ra làm sao, thế mà lại tìm một kẻ bình thường như vậy, tên này thoạt nhìn cũng chỉ mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi à nha, thậm chí ngay cả một con xe cũng chẳng có, còn phải thuê xe đưa em đi ăn cơm."
Nói xong, anh ta cười híp mắt nhìn Lê Văn Vân nói: "Người anh em, anh làm việc gì? Tiền lương có hơn chục nghìn không?"
Lê Văn Vân vui lên, chẳng qua dù sao anh cũng chỉ giả làm bạn trai Đỗ Tịch Tịch, không hề gì mà nhún vai đáp: "Tôi không có công việc, không có việc làm."
Vẻ châm chọc trên mặt Vương Diệu càng lớn, anh ta lắc đầu, nói ngay trước mặt Lê Văn Vân: "Tịch Tịch, sao em lại tìm một tên như vậy, hay là em chia tay anh ta đi, về bên anh, bây giờ anh đang tiến vào tập đoàn Diệp Thị, đã tích lũy một số mối quan hệ, chừng hai năm nữa, sẽ đi ra làm một mình, sau này..."
Đỗ Tịch Tịch liếc nhìn anh ta, trực tiếp kéo tay Lê Văn Vân nói: "Tôi tìm kiểu bạn trai nào thì có liên quan rắm gì đến anh, cho dù Lê Văn Vân là tên ăn mày thì có làm sao, tôi thích là được! Hơn nữa thật xin lỗi, tôi không thiếu tiền, đồng thời cũng rất có tiền!"
Vương Diệu ngớ người.

Đúng vậy, mẹ nó bố Đỗ Tịch Tịch là nhà giàu nhất Giang Thành đấy, giá trị con người cũng đã thuộc hạng trăm tỷ, căn bản chẳng để ý con rể sau này có tiền hay không
Hơn nữa câu "Tôi thích là được" của Đỗ Tịch Tịch ấy, thật sự có chút khiến anh ta trở nên khó coi.


Anh ta nhìn về phía Lê Văn Vân, phát hiện Lê Văn Vân làm vẻ vô tội, hơn nữa còn nhún vai buông tay với anh ta, dường như đang nói: "Cô ấy thích tôi, tôi cũng chẳng còn cách nào!"
Mặt Vương Diệu tức đến méo cả mũi.

Bên cạnh, Lý Doanh vội vàng nói: "Được rồi, Vương Diệu, cậu đã nói, sẽ không gây chuyện thì bọn tôi mới nguyện ý cho cậu đến.

Bớt tranh cãi đi, tôi đã đặt chỗ xong rồi, đi lên ăn cơm trước đi!"
Sắc mặt Vương Diệu khó coi, nhìn Lê Văn Vân thật sâu, sau đó một đám người đi vào trong quán rượu.

Sảnh lớn trên tầng ba khách sạn, là một địa điểm ăn đồ Tây, dĩ nhiên không phải loại cực kỳ đắt đỏ, một bữa ăn có thể lên tới mấy chục nghìn đô.

Nhưng mà cũng chẳng rẻ, bình quân mỗi người đều phải tốn ít nhất bốn, năm trăm.

Là nơi đón tiếp một số "công nhân cổ vàng*" tương đối lâu dài.

*công nhân cổ vàng (gold-collar worker) là những người làm công ăn lương có trình độ đại học, cao đẳng hoặc tốt nghiệp các trường dạy nghề, trường kỹ thuật...)
Gọi đồ ăn xong, mấy người bắt đầu hàn huyên, Vương Diệu chủ động nói: "Các cậu không biết đâu, ở tập đoàn Diệp Thị bên kia, mặc dù tiền lương không tồi, nhưng mà thật sự vô cùng mệt mỏi, giờ làm việc mỗi ngày của tôi đều phải đến mười mấy tiếng!"
Bên cạnh, Lý Doanh chép miệng nói: "Cậu thế còn tốt chán, ngược lại thì bây giờ tôi đang trong một công ty không tính là lớn, mỗi tuần làm sáu ngày, một tháng cũng chỉ hơn một trăm ngàn..."

Bọn họ đều tốt nghiệp đại học Lâm Hải, xem như là một trong những trường đại học top đầu ở Viêm Hạ, tốt nghiệp đại học Lâm Hải, tiền lương cũng sẽ không quá thấp, bọn họ mới tốt nghiệp thời gian vòng một hai năm, tiền lương nhận được đã cao hơn rất nhiều người làm hơn mấy năm.

"Vẫn thật hâm mộ Tịch Tịch quá đi, trong nhà có tiền như vậy." Hà Diệp cười hì hì nhìn Đỗ Tịch Tịch.

Đỗ Tịch Tịch ngược lại không nói gì thêm, chỉ cười cười.

EQ của cô ấy kỳ thật rất cao, nếu như nói về gia tộc của mình, sẽ khiến trong lòng các cô gái kia không thoải mái.

Vương Diệu lại mở miệng nói: "Nhưng mà cũng khá tốt, tôi đây leo lên rất nhanh trong hai năm qua, nhà họ Diệp sắp tổ chức sát hạch, nếu mà thuận lợi, mấy ngày kế tiếp tôi có thể trở thành một trong những quản lý bên tầng này của bọn họ rồi."
"Kiểu công ty gia đình này, muốn leo cao cũng khó." Lý Doanh nói.

"Ừ, nhưng dù sao tôi cũng quá đáng, tích lũy một vài vây cánh của nhà họ Diệp, sau này nhất định sẽ ra ngoài gây dựng sự nghiệp." Vương Diệu liếc mắt nhìn Lê Văn Vân, có hơi ngạo nghễ nói: "Cấp quản lý bên này, lương một năm cộng với chia hoa hồng, thể nào cũng phải hơn trăm triệu, bây giờ xe hơi nhà ở tôi đều mua cả rồi, chỉ đợi đến khi có chút tiền và mối quan hệ riêng, đi ra tự làm một mình."
Trên mặt Lý Doanh và Hà Diệp đều lộ ra vẻ hâm mộ.

Ánh mắt hai người càng khiến Vương Diệu vô cùng hưởng thụ, anh ta nhìn về phía Lê Văn Vân bên cạnh, dường như đang tự khoe khoang với Lê Văn Vân.

Kết quả lại phát hiện Lê Văn Vân một vẻ hoàn toàn không có hứng thú, đang nhìn bốn phía xung quanh.

"Nhà quê!" Trong lòng anh ta mắng một câu.

Lúc này, nhân viên phục vụ đã bưng đồ ăn lên, của mấy người đều là chút bò bít tết.


Vương Diệu cười như không cười nhìn Lê Văn Vân một chút, hỏi: "Anh sẽ dùng dao nĩa ư?"
Lê Văn Vân giương mắt, đưa mắt nhìn Vương Diệu, Đỗ Tịch Tịch lạnh lùng liếc nhìn Vương Diệu, nói: "Anh đừng có quá đáng!"
Trong lòng Vương Diệu rất giận, sau đó anh ta nghĩ tới điều gì, trên mặt nở một nụ cười lạnh, nhìn về phía Lê Văn Vân hỏi: "Người anh em, bữa cơm hôm nay là mấy cô gái bọn họ mời, chúng ta với tư cách là đàn ông, dù sao cũng phải trả chút gì đó mới được, chúng ta mời họ uống một chai Vang đỏ được không?"
Nói xong, anh ta thản nhiên nói: "Vang đỏ ở đây vẫn là khá ngon, chúng ta gọi một chai nhé? Chúng ta mỗi người một nửa, gọi một chai, thế nào?"
Anh ta thấy, cách ăn mặc này của Lê Văn Vân, đoán chừng là không bỏ nổi một khoản tiền này đâu, anh ta muốn khiến Lê Văn Vân mất mặt.

Tròng mắt Lê Văn Vân hơi híp lại, bên cạnh, Lý Doanh vội vàng nói: "Buổi chiều còn phải đi làm, không uống rượu đâu."
"Uống chút Vang đỏ thì không có việc gì cả." Vương Diệu nhếch miệng, nhìn về phía Lê Văn Vân hỏi: "Sao? Chúng ta mỗi người một nửa, không phải ngay cả một chút tiền này anh cũng không bỏ ra nổi đấy chứ!"
Lê Văn Vân nhìn Đỗ Tịch Tịch một chút, sau đó lại nhìn Vương Diệu một chút!
Vẻ trào phúng trên mặt Vương Diệu càng lớn, hai người Lý Doanh và Hà Diệp bên cạnh có hơi xấu hổ, đương nhiên, cũng có chút chờ mong.

Thu nhập của các cô, không thể nào gánh nổi chút Vang đỏ đắt tiền cho bọn họ.

"Anh đã nói vậy rồi, tôi đương nhiên không thể từ chối anh được." Lê Văn Vân vừa cười vừa nói.

Sắc mặt Vương Diệu vui vẻ, sau đó ngẩng đầu nói: "Phục vụ!"
Rất nhanh, một nhân viên phục vụ đã tiến lại gần hỏi: "Thưa ngài, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài!"
Vương Diệu vừa định nói chuyện, Lê Văn Vân đã mở miệng nói: "Vang đỏ đắt nhất ở chỗ này của các người, mở một chai."
"Hả?" Vương Diệu nghe vậy, con ngươi đột nhiên co rụt lại, trái tim cũng kịch liệt nhảy lên một cái.

Vang đỏ ở nhà hàng trong khách sạn này, xấp xỉ khoảng năm trăm ngàn!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.