Chiến Lang

Quyển 1 - Chương 23



Hơi thở của cô cứng lại, sợ hãi không nói nên lời.

Trời ơi, người đàn ông này giống cô, cảnh ngộ của hắn và cô rất giống nhau. Hắn nhìn thấy bóng dáng của chính mình trên cô, cho nên hắn mới quay về, mới cứu cô hết lần này đến lần khác.

“Ta xin lỗi.”

Hắn nói, giọng nói khàn khàn vang vọng.

Lúc này đây, cô không thể giả vờ như không nghe thấy nữa.

Hắn nhìn vào mắt cô, nói: “Ta sẽ không cầu xin sự tha thứ của cô, cô cũng không cần phải tha thứ cho ta, bởi vì ta biết đó không phải là chuyện có thể tha thứ được. Cô chỉ cần biết một việc, mạng của ta là của cô, ta nợ cô, làm liên lụy đến cô. Nếu cô muốn, có thể lấy đi bất cứ lúc nào.” Đó là một lời tuyên bố, cô thể thấy sự cam đoan trong mắt hắn.

Đúng lúc này, hắn giơ tay lên, hơi do dự, đặt lên mặt cô.

Cô run rẩy, nhưng không tránh, cũng không thể tránh, chỉ có thể nhìn người đàn ông trước mặt này hứa hẹn:

“Ta không biết ta có thể sống bao lâu nữa, nhưng chỉ cần ta còn sống, mạng của ta chính là của cô.”

Tay hắn rất nóng, rất nóng, làm mặt cô cũng nóng lên, làm tim cô đập loạn nhịp.

Sau đó, hắn rút tay về, cũng nhắm mắt lại.

Cô mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, cổ họng thít chặt, hoàn toàn không biết nói gì.

Hắn nói dối, không thể nào là thật được.

‘Chỉ cần ta còn còn sống, mạng của ta chính là của cô.’

Hắn nói xong không bao lâu thì ngủ thiếp đi, cô nghe thấy tiếng hắn thở, thấy hắn thả lòng, mà cô lại thức trắng đến tận hừng đông.

***

“Chúng ta không thể tiếp tục ở đây nữa.”

Sáng sớm nay, khi cô thức dậy, người đàn ông đó đã không còn ở đây nữa. Cô ra khỏi lều lại nghe thấy hắn nói như vậy.

“Vì sao?” Cô và hắn đã ở đây hơn mười ngày mà kỵ binh không xuất hiện, cô gần như đã bắt đầu cho rằng quân Mông Cổ đã bỏ cuộc rồi.

“Bởi vì cái kia.” Hắn chỉ vào đường chân trời phía xa.

Cô nhìn theo, trong lòng bỗng nhiên trở nên nặng nề.

Xa xa có khói bếp, thỉnh thoảng còn có đàn chim bất chợt bay ùa lên. Khói bếp và đàn chim còn cách đây rất xa, nhưng vô cùng dày đặc. Ngày hôm qua còn chưa có gì ở đó, hôm nay khói dày như vậy chỉ chứng tỏ một điều rằng. . .

Có quân lính. . .

“Ngươi có chắc mình cưỡi ngựa được không?” Nàng thu tầm mắt lại, nhìn hắn hỏi.

“Ta chỉ biết một điều rằng chúng ta không thể để bị bắt được.” Hắn nói.

Nghe xong, cô xoay người thu dọn đồ.

Hắn giúp nàng đóng hành lý, cột bọc hành lý lên lưng ngựa, để cô lên ngựa trước rồi mới dẫm lên bàn đạp ngồi sau cô, nắm chặt dây cương, thúc ngựa đưa hai người vào núi.

Hắn và cô cẩn thận đi trong núi mấy ngày liên tục cũng không dám nhóm lửa. Ban đêm chỉ dựa vào nhiệt độ cơ thể để giữ ấm cho nhau. Nếu hai người có thể nhìn thấy khói bếp của quân lính, vậy có nghĩa là đối phương cũng sẽ thấy được họ.

Càng đi lên núi, thời tiết càng giá lạnh.

Hai người cùng vượt qua mấy ngọn núi. Đến ngày thứ tư cho dù đứng trên đỉnh núi cũng không nhìn thấy được thảo nguyên nữa, nhưng họ vẫn không dám lơ là.

Trên núi rất đẹp, chim thú nhiều hơn người. Ngày đầu tiên cô còn thấy một bầy ngựa hoang chạy qua khe núi, thỉnh thoảng còn có linh dương sừng dài đứng trên tảng đá phía xa nhìn hai người sau đó lại nhảy lên mỏm đá cao rồi chạy mất.

Đã hai lần cô nhìn thấy đỉnh lều dựng trong thung lũng trên thảo nguyên, bên cạnh là một đàn dê đang ăn cỏ.

Cả hai lần hắn đều tránh những người dân chăn nuôi này, tránh rất xa.

Cô hâm mộ nhìn đàn dê và lều tròn tỏa khói bếp, nhưng không dám tới gần.

Hắn đưa cô tiếp tục đi qua dãy núi, chọn đường núi nguy hiểm mà đi, cố gắng thoát khỏi sự truy lùng. Cô luôn yên lặng, không bao giờ than khổ, hàng ngày còn nhân lúc nắng lên mà kiểm tra miệng vết thương thay thuốc cho hắn. Thế cho nên hắn không nhận ra tình trạng của cô không ổn, cho đến sáng sớm hôm nay, hắn không gọi được cô dậy, thấy mặt cô đỏ ửng, mới phát hiện ra cô sốt cao từ lúc nào chẳng hay.

Chết tiệt, hóa ra mấy hôm nay cô luôn cố gắng chịu đựng!

Hắn không phát hiện ra là vì nhiệt độ cơ thể của hắn cũng rất cao, nhưng đây không phải là lý do. Hắn khỏe mạnh hơn cô rất nhiều, đáng lẽ phải nhận ra rằng cô không thoải mái, đáng lẽ nên để cô có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.

Hắn cảm thấy tức giận với sự sơ sẩy của bản thân, đành phải nhanh chóng đưa cô lên ngựa.

Trong cơn hôn mê Tú Dạ cảm giác được hắn ôm cô lên ngựa. Cô biết rõ tình trạng của hắn cũng không tốt hơn mình là bao. Trước đây, cô còn tưởng rằng hắn sẽ vì thương tích trên người mà không chịu nổi cưỡi ngựa xóc nảy, không ngờ cô lại gục ngã trước cả hắn. Bắt đầu từ hai ngày trước cô đã thấy khó thở, cô cố gắng chịu đựng, nhưng qua mấy ngày dày vò thể lực của cô đã đến giới hạn.

Lúc hắn gọi cô, cô rất muốn tỉnh, nhưng ngay cả mắt cũng không mở nổi. Thật ra cô không biết sau đấy đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ hắn cho cô uống nước, nhớ con ngựa đen chở hai người xuống núi.

“Không thể, đừng xuống núi, đừng quay lại. . .”

Khi cô phát hiện ra hắn đang xuống núi, tuy ý thức mơ hồ, nhưng vẫn không nhịn được mà nắm lấy áo hắn, yếu ớt tựa vào vai hắn nói.

“Không sao đâu, cô yên tâm, ta không quay lại đường cũ.”

“Ta không muốn. . . . . . Không muốn. . . . . . Làm nô lệ nữa. . . . . . Ta thà rằng. . . . . . Chết ở ngọn núi này. . . . . .”

“Cô sẽ không chết đâu.” Hắn dùng áo choàng bọc lấy cô, ôm chặt cô vào lòng.”Đi hết ngọn núi này, dưới chân núi có một tòa thành hoang. Nơi đó tập trung thương lữ, chắc chắn sẽ có đại phu. Chỉ cần đến đó, tất cả sẽ ổn thôi.”

Lời nói của hắn, làm trái tim cô siết lại. Nơi dân cư tập trung cũng đồng nghĩa với việc dễ bị người ta phát hiện. Cô muốn kháng nghị, nhưng hắn đã vươn tay che mặt cô.

“Đừng lo, không sao đâu, tin ta, không sao đâu.”

Giọng hắn rất khàn, cô không cho rằng hắn biết mình đang yêu cầu cô làm gì.

Tin ta. . .

Hắn nói. Cô không biết lần cuối hắn muốn ai đó tin tưởng hắn là khi nào.

Không hiểu sao nước mắt lại trào ra, cô nhắm mắt lại, yếu ớt dựa vào người đàn ông này.

Sâu thẳm trong cô biết rằng, từ lúc hắn vì cô mà phản bội Lạp Tô, cô đã tin hắn rồi. Cô biết hắn cũng không tệ như người ta nghĩ. Cô chế tạo vũ khí, bàn tay cô nhuốm máu cũng không ít hơn hắn.

“Xin lỗi. . . . . . Ta xin lỗi. . . . . .”

Câu nói mê sảng đó khiến hắn hốt hoảng, không thể tin được rằng cô đang xin lỗi. Hắn bất chấp rủi ro sẽ bị bại lộ mà chọn con đường nhanh nhất tiện nhất đến khe núi. Hắn đi suốt đêm vượt qua ngọn núi cuối cùng rồi xuống núi.

Hắn mất hai ngày một đêm mới xuống đến chân núi.

Dưới chân núi ấm hơn trên núi rất nhiều, nhưng giờ thân nhiệt của cô gái trong lòng lại rất thấp, thỉnh thoảng còn run rẩy. Mặc dù hắn đa cho cô ăn tất cả những thảo dược hạ sốt mà hắn biết, nhưng vẫn không thay đổi được gì.

Tòa thành hoang đã thay đổi đôi chút so với trong trí nhớ của hắn, nhưng ở đây có người, chẳng những có người, mà còn rất nhiều người.

Người đến người đi trên đường, bao gồm rất nhiều người từ nhiều dân tộc khác nhau. Vì không muốn người khác chú ý, hắn lấy áo choàng bọc kín lấy cô và mình, không để người ta nhìn thấy chiến bào hắn mặc trên người.

Sau khi vào thành, hắn ôm cô xuống ngựa, hỏi thăm một người bán sữa và bánh nướng.

“Ở đây có chỗ nào có thầy thuốc không?”

“Thầy thuốc? Trước đây có một thầy thuốc, nhưng ông ấy đã qua đời tháng trước rồi.”

Lòng hắn nặng nề, đành phải tìm một chỗ trọ trước. Đang lúc hắn xoay người định đi, vợ chủ cửa hàng thấy sắc mặt người con gái trong lòng hắn tái nhợt, thương tình gọi hắn lại.

“Đại gia, tuy bây giờ chỗ này không có thầy thuốc, nhưng ở ngõ Ô Nha phía đông thành có một nữ pháp sư. Tuy tính khí cô ấy không tốt lắm, nhưng trước đây tôi bị cảm lạnh, nữ pháp sư ấy thăm bệnh hai ngày là khỏi rồi. Hay là ngài thử đến đấy xem.”

Nữ pháp sư thường biết chút y thuật, hơn nữa bây giờ hắn cũng không còn lựa chọn nào khác. Cô gái trong lòng hắn đang không ngừng run rẩy, tình huống càng ngày càng tệ, hắn mở miệng hỏi.

“Chỗ nào phía đông thành?”

“Chính là ngôi nhà có quạ đen đậu kín trên nóc nhà đấy, dễ thấy lắm. Yên tâm, lũ quạ đen này không quấy rầy người khác, nhưng nhìn hơi đáng sợ thôi.”

Hắn cảm ơn bác gái kia, ôm cô lên ngựa một lần nữa giục ngựa đi.

Chỗ ở của nữ pháp sư thật sự rất dễ nhận ra. Nơi này không náo nhiệt như những chỗ khác trong thành, cả con ngõ trống hoắc, trên mái căn nhà to cuối ngõ đậu vài con quạ đen.

Gió lạnh thổi vù vù qua mấy cây đại thụ chỉ còn trơ cành, xuyên qua mấy căn nhà không có người khiến những cánh cửa kêu ken két. Mấy con quạ đen trên mái nhà không nhúc nhích nhìn chằm chằm người ta chỉ làm cho nơi này càng thê lương đáng thương hơn.

Hắn giục ngựa đi đến trước cửa, ôm cô xuống ngựa gõ cửa.

Không có người trông cửa, chỉ có một con quạ đen vỗ cánh há miệng kêu đúng hai lần. Con quạ vừa kêu, một con quạ khác cũng vẫy cánh kêu theo, sau đó kêu vang lên khắp nơi, mấy cọng lông chim màu đen cũng rơi xuống.

Đổi lại người khác chắc đã sớm sợ mất mật quay người bỏ chạy. Nhưng hắn chẳng thèm liếc nhìn chúng cái nào, chỉ không ngừng đập mấy cái lên cửa lớn.

Khi hắn đang gõ cửa, đột nhiên có tiếng trả lời vọng ra.

“Mới sáng tinh mơ, ầm ĩ cái gì.”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, đàn quạ lập tức yên lặng.

Hắn nhìn vào cửa, chỉ thấy một cô gái mặc đồ đen đứng trong sân, trước cửa phòng mở rộng. Cô gái đó có hàng mày lưỡi mác, đôi mắt sáng, dung mạo rất đẹp, lại trắng nõn khác thường. Cô ta mặc đồ đen từ đầu đến chân đứng dưới mái hiên âm u nhìn như thể có mỗi khuôn mặt trắng nõn ở đó.

“Chuyện gì?” Cô ta trợn mắt với hắn, mở đôi môi hồng nhạt, lạnh giọng trách cứ.

Cô gái này thật sự rất kỳ lạ, trời lạnh như vậy mà cô ta vẫn đi chân đất như không biết lạnh là gì. Nhưng pháp sư đều rất kỳ lạ, ít nhất là trên cổ cô ta không đeo xương người, trên đai lưng cũng không treo tai hay mũi phơi khô.

Trên thực tế, cô ta nói tiếng Hán, mặc quần áo người Hán, mép váy đen là tơ tằm dệt, còn có đường thêu rất nhỏ như ẩn như hiện.

“Cô biết xem bệnh đúng không?” Hắn hỏi.

Nữ pháp sư nhìn cô gái trong lòng hắn, sau đó liếc nhìn hông hắn, lạnh giọng hỏi.

“Ngươi là lính?”

Hắn mím môi, gần như muốn nghiêng người che khuất đại đao đeo phía sau, nhưng cuối cùng vẫn không hề động đậy, chỉ nhìn cô gái đó trả lời.

“Không phải.”

Cô ta nhìn hắn. Giây phút ấy hắn sợ cô gái này sẽ vì hắn là lính mà từ chối cứu cô, sự sợ hãi cứ chiếm lấy tim hắn, hắn mở miệng cầu xin.

“Xin cô, xin cô cứu cô ấy.”

“Cô ta là gì của ngươi?” Nữ pháp sư nhìn hắn.

Hắn căng thẳng, mở miệng thốt ra.

“Cô ấy là vợ ta.”

Nữ pháp sư nhướn mày phải, sau một lúc lâu mới vung tay áo xoay người trở lại đại sảnh, lạnh lùng bỏ lại một câu.

“Vào đi.”

Hắn thở phào nhẹ nhõm. Dưới cái nhìn chăm chú của mấy con quạ đen trên nóc nhà, ôm cô gái trong lòng đi vào.

Trong phòng không có bàn cao ghế dựa, chỉ có mấy miếng gỗ dày phẳng ghép thành giường, có bếp lò. Trên xà nhà treo một cái móc sắt, trên đó móc một cái bình sắt, nhưng lò không nhóm lửa, chỉ có lớp bụi tàn lành lạnh.

Bức tường bên trái là một tủ đứng với rất nhiều ngăn kéo nhỏ vuông vức. Hắn biết đó là tủ thuốc, điều khác biệt là trên đó không viết tên thuốc.

Cửa lớn phía sau đang mở rộng bỗng nhiên đóng sầm lại, hắn cảnh giác quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy bất kỳ ai.

“Đặt người xuống.” Nữ pháp sư mặc đồ đen đứng ở phía trước nói.

Hắn quay đầu, thấy cô ta đã trải một tấm thảm nỉ ra bên cạnh lò sưởi, ngồi quỳ ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Cô gái này khiến hắn bất an, nhưng người con gái trong lòng hắn đã hôn mê bất tỉnh từ một canh giờ trước, hắn không thể không làm theo lời cô ta nói, đặt Tú Dạ xuống.

Lúc hắn định buông tay, cô lại rên lên. Hắn theo phản xạ nắm lấy tay cô, cô lập tức bình tĩnh lại.

Cô gái kia nhìn thấy nhưng không nói gì, chỉ đưa bàn tay nhỏ bé trắng nõn từ trong tay áo đen kéo chiếc áo choàng che mặt của Tú Dạ ra. Cô ta nhấc mí mắt Tú Dạ lên, nắm cằm cô mở miệng cô ra nhìn, sau đó tay kia nắm lấy cổ tay cô xem mạch.

Cô ta lấy từ trong lòng ra một miếng thuộc da, đặt lên mặt đất mở ra. Trong miếng da có rất nhiều cây châm bạc tính chất, kích thước, dài ngắn không đều nhau.

Cô ta thuần thục lấy châm bạc châm lên người Tú Dạ. Khi thấy cô ta định châm lên đỉnh đầu, hắn không nhịn được vươn tay ra cản lại.

Cô ta lườm hắn, môi cong lên, giọng nói rất lạnh lùng.

“Ngươi không muốn cô ta sống nữa hả? !”

Hắn muốn, nhưng hắn chưa thấy từng thấy ai cắm châm lên đầu mà vẫn sống được.

Cô ta hừ lạnh một tiếng, kẹp cây châm bạc ở ngón tay, đứng lên: “Giờ là ngươi đến cầu xin ta, chứ không phải ta rỗi hơi muốn cứu. Nếu không muốn thì giờ ngươi có thể đưa cô ta ra ngoài.”

Khóe mắt hắn giật giật, trợn mắt nhìn cô ta, từ từ thu tay lại, nắm chặt thành quyền, trầm giọng nói.

“Nếu cô ấy chết, ta sẽ làm thịt cô.”

Cô ta híp mắt lại, trong nháy mắt hắn thấy gió lạnh không biết từ đâu thổi qua đầu, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích tiếp tục trợn mắt với cô ta.

Cô ta lạnh lùng nhìn hắn, sau đó mắt cũng không chớp đâm châm bạc trong tay lên đỉnh đầu Tú Dạ, thậm chí cũng không thèm nhìn xuống xem có châm đúng chỗ không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.