Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 102: Châm cứu



Lần thẩm vấn bí mật này cực kỳ dài, giống như không có điểm cuối vậy.

Hoàng Thượng cũng tra hỏi liên tục không ngừng, vừa nhanh vừa lạnh.

Điều này vô cùng tra tấn và dày vò Chu Giáng, hắn ta không thể không nhớ lại một đời sợ hãi kia của mình, sau đó không ngừng bị Hoàng Thượng tra hỏi. Hỏi rất chi tiết, thậm chí có đôi khi chỉ là hỏi thời gian xảy ra một chuyện nào đó, Vân Trinh mặc quần áo gì.

Hôn sự bọn họ hợp tịch là ai chủ trì.

Hỏi quá nhiều quá kỹ, đến mức đến cuối cùng Chu Giáng cảm thấy người bị tra tấn không chỉ là chính hắn ta mà quân thượng đang tra hỏi kia cũng chưa chắc đã tốt hơn.

Trà nóng đã nguội lạnh, Cơ Băng Nguyên cũng không uống một ngụm nào.

Cuối cùng Chu Giáng ngất đi.

Lúc tỉnh lại lần nữa đã ở trong phòng của hắn ta tại biên thành.

Hắn ta đứng dậy, nhìn thấy gió bên ngoài thổi qua song cửa sổ, gần như cho rằng mình nằm mơ ác mộng.

Nhưng vết thương do xích sắt mài ra tr3

tay chân vẫn còn, bụng cũng không còn đói, cổ họng nóng bỏng vừa sưng lại đau giống như bị người ta ép ăn.

Thuộc hạ của hắn ta vui vẻ đến báo tin vui, chúc mừng trong kinh có ý chỉ phong hắn ta thành Đô đốc Kế châu, Tổng đốc ba quân trấn thủ Kế, Liêu, Thiểm. Việc thăng chức nhanh như bay này khiến đám biên tướng cực kỳ hâm mộ.

Hắn ta bị các tùy tùng bên cạnh vây quanh thay áo bào mới tinh, chải đầu, quỳ tiếp thánh chỉ. Người đến ban ý chỉ chính là ngự tiền đại tổng quản Đinh Đại, ông ta mỉm cười đưa ý chỉ cho Chu Giáng: "Chu ngũ công tử, tạ ơn đi. Chúc mừng."

Chu Giáng nhìn ông ta, bỗng nhiên dập đầu xuống: "Xin Đinh công công chuyển cáo Hoàng Thượng, Chu Giáng còn thì thành sẽ còn, thành mất người vong!"

Đinh Đại mỉm cười: "Ta sẽ chuyển lời thay ngài." Ông ta đỡ Chu Giáng đứng dậy, dắt hắn ta vào trong nội đường. Sau đó cho một đám người hầu lui ra, từ tốn nói: "Sau này chúng ta là đồng liêu, Hoàng Thượng cũng vừa bổ nhiệm ta thành phó nội quan trấn thủ Liêu Đông, Đốc lý chín biên và Tổng binh phủ thuế ruộng."

Trong lòng Chu Giáng vô cùng kích động, lại vái Đinh Đại một cái thật sau: "Làm phiền công công chiếu cố nhiều hơn."

Đinh Đại nói: "Hoàng Thượng chỉ dặn một câu: Không thể để Cát Tường Nhi biết."

Chu Giáng âm thầm ghi nhớ, khom người: "Thần tuân chỉ."

Đinh Đại ngoài cười nhưng trong không cười: "Bây giờ Vân hầu gia còn chưa được thư thái mấy ngày, Hoàng Thượng nói nếu Chu ngũ gia không quản được miệng thì chỉ có thể tiếp tục công việc cũ của ngươi, ngoan ngoãn đến trước Phật niệm kinh thôi."

Chu Giáng nghiêm nghị: "Hoàng Thượng cứ việc yên tâm, thần luôn hy vọng Vân hầu gia tốt lành, chưa bao giờ thay đổi."

===

Vân Trinh lại không biết Cơ Băng Nguyên và Chu Giáng đã trải qua những gì trong thiên lao tối tăm không ánh mặt trời.

Hắn vẫn đang bận rộn tra án ngày qua ngày, rõ ràng kiếp trước không có án này, mặc dù hắn cũng không biết cuối cùng tiểu thư Tây Ninh Hầu như thế nào. Kiếp trước cũng không có vụ ân khoa này luôn, Cơ Băng Nguyên vẫn luôn tiết kiệm, không quan tâm mấy đến tiết Vạn Thọ, vậy mà năm nay lại mở ân khoa. Hắn cũng không hỏi vì sao Hoàng Thượng lại đột nhiên mở ân khoa, bây giờ nghĩ lại, chắc vẫn nên hỏi một chút.

Nếu là Cơ Hoài Tố có lẽ sẽ biết rõ, trong lòng Vân Trinh hơi lướt qua suy nghĩ này. Nhưng cho dù thế nào hắn cũng không chịu đi tìm người kia, chỉ có thể buồn bực nghĩ một mình.

Rất nhanh Lệnh Hồ Dực đã đến báo cáo.

Không ngờ sự tích của La Tùng Hạc này lại được lưu truyền trong đám cử tử đồng hương cùng vào kinh đi thi thật.

La Tùng Hạc này xuất thân bần hàn, năm ngoái gia đình và láng giềng đã góp tiền cho hắn ta vào kinh thi, kết quả lại thi rớt. Đường về Kim Châu xa xôi, nếu đi đi lại lại như vậy thì quá lãnh phí, thế là hắn ta mới nhờ đồng hương mang thư về, mình thì ở lại kinh thành sống nhờ trong chùa Đại Từ Bi để dốc lòng đọc sách.

Kết quả hắn ta lại mắc bệnh, lúc bệnh nặng các đồng hương đã đi, không có người giúp đỡ nên chỉ có thể uống thuốc do chùa tặng, nhưng cũng không có tác dụng gì. Hắn ta mất hết ý chí, nhân một ngày mưa to trong chùa ít người mới tự đi ra phía sau núi muốn nhảy núi mà ch3t. Không ngờ lại gặp một khuê tú mặc áo trắng dẫn theo một nha hoàn, bởi vì trú mưa trong đình tr3

núi nên mới nhìn thấy cảnh này, vội vàng gọi hắn ta lại. Biết hắn ta là cử tử đi thi, mắc bệnh nặng không có tiền liền tặng mười lượng cho hắn ta rồi nhanh chóng rời đi.

La Tùng Hạc được tặng tiền mời thầy thuốc chữa bệnh, vậy mà khỏi hẳn. Đến khi khỏi bệnh lại nghe thấy tin tức muốn mở ân khoa, hắn ta vội vàng ôn bài tham gia ân khoa lần này, thi xong cảm thấy tốt đẹp nên mới nhắc qua việc đó với đồng hương, tự cho là trời thấy hắn ta muốn tìm đường ch3t nên phái tiên tử đến cứu.

Đương nhiên đám đồng hương cảm thấy khinh thường, nhưng tr3

mặt vẫn tỏ ra hâm mộ. Sau khi Lệnh Hồ Dực đi nghe ngóng, đã có người nói cho hắn ta biết.

Mà quạn trọng nhất là ba ngày trước La Tùng Hạc cũng nói là đi thăm bà con xa nhưng mãi mà không thấy về chùa Đại Từ Bi sống nhờ. Điều này vô cùng kỳ quặc, hỏi là họ hàng xa nơi nào thì không ai biết. Nếu tính toán thời gian, chính là thời gian vị thiên kim kia mất tích.

Vân Trinh suy nghĩ một chút, trước tiên để nha môn phái người điều tra nghe ngóng truy nã người này trước, sau đó lại tiếp tục tìm Bạch Ngọc Kỳ đến, lệnh cho hắn ta thông qua người của tiêu cục tự mình điều tra, rồi lại sai người đến Tây Ninh Hầu phủ hỏi tiểu thư kia đã từng đến chùa Đại Từ Bi chưa.

Bận rộn cả một ngày, lại sắp đến đêm khuya. Tr3

đường về phủ Vân Trinh đi qua ngự phố, nhớ đến không biết y quán của Quân Duật Bạch như thế nào rồi, tấm biển kia đã được đưa đến chưa. Hắn liền chuyển đường đi đến y quán, quả nhiên thấy tấm biển đã được treo cao, phủ vải đỏ, chắc là muốn chọn ngày tốt lành để mở.

Hắn mỉm cười tiến vào y quán, mấy đồng tử tiến lên đón. Sau khi khỏi tên tuổi, rất nhanh Quân Duật Bạch đã đi ra cười đón: "Hầu gia quý nhân bận chuyện, Duật Bạch muốn cảm ơn Hầu gia xin biển thay ta cũng không tìm được cơ hội."

Vân Trinh nói: "Thật sự là tra án bận quá, hôm nay ta cưỡi ngựa chạy khắp nơi không nghỉ, bây giờ hai chân vẫn đang tê đây."

Quân Duật Bạch Đạo: "Là đau chân sao? Vậy ta châm cứu huyệt vị tr3

đùi cho ngươi nhé? Đảm bảo ngày mai sẽ khỏi." Quân Duật Bạch nói.

Đúng là Vân Trinh hơi mệt chút, nghe hắn ta nói cũng có chút động tâm. Dù sao chính hắn cũng học được cách châm cứu mèo cào, không khỏi muốn xem kỹ thuật của Quân Duật Bạch, liền cười nói: "A, sao dám làm phiền Quân đại phu tự mình làm chứ, tùy tiện mời một vị tiểu tiên sinh đến là được rồi mà?"

Quân Duật Bạch cười nói: "Hầu gia vì y quán Cửu Châm Đường ở kinh thành mà bôn ba khắp nơi, ta cũng nên làm thế."

Nói xong hắn ta vừa xắn tay áo rửa tay, vừa nói: "Mời Hầu gia lên ghế nằm bên kia đi."

Lại dặn dò y đồng: "Đi hầu hạ Hầu gia."

Vân Trinh leo lên cái ghế nằm kia, phát hiện nó lại được chế từ gỗ lim nặng nề cực kỳ quý báu, ngồi xuống vô cùng kiên cố, không nhúc nhích tí nào. Hắn nằm xuống chỉ cảm thấy vô cùng dễ chịu, thư thái thở dài: "Mệt ch3t ta rồi."

Chỉ thấy y đồng tới cởi giày xắn ống quần lên cho hắn, dùng nước thảo dược nóng lau qua, sau đó lau khô rồi đặt chân lên bàn đạp, tiếp theo lại kéo dây nịt rộng hai ba ngón tay hai bên ghế tới cố định đầu gối, eo hắn.

Lúc này Vân Trinh mới phát hiện cái cái ghế rộng này còn có tác dụng đó, cười nói: "Đây là sợ bệnh nhân động đậy hiệu quả không tốt đúng không? Khó trách lại dùng gỗ nặng như thế. Rất giống với ghế dựa hình đường Đại Lý Tự chúng ta dùng để tra khảo, nhưng mà đó là sắt, bên cạnh còn để chậu lửa, phạm nhân ngồi lên cứ như quỷ khóc sói gào."

Quân Duật Bạch ngồi ở bên cạnh hắn, y đồng cầm túi châm tới, hắn ta rút một cây châm mảnh từ tr3

đó ra, cười liếc hắn một cái: "Vân hầu gia thường xuyên thẩm vấn phạm nhân sao?"

Vân Trinh có chút ngượng ngùng lắc đầu: "Ta không đi xem hình thẩm, chỉ nhìn hình cụ đã thấy không thoải mái rồi."

Quân Duật Bạch mỉm cười nhìn hắn một cái: "Hầu gia còn nhỏ tuổi, đúng là không thích hợp." Hắn ta đi đến bên cạnh Vân Trinh, cầm lấy cổ tay của hắn chậm rãi xắn tay áo lên, lại đặt ngang tay hắn lên thành ghế, sau đó chậm rãi hành châm: "Châm mấy cái tr3

tay cho ngươi trước, có tác dụng ổn định cảm xúc."

Mới đầu Vân Trinh còn có chút khẩn trương, nhưng châm đi vào chỉ có chút ít tê dại, còn có chút dễ chịu. Hắn hơi thả lỏng cơ thể, thấy Quân Duật Bạch đã châm hết huyệt vị ở cổ tay khuỷu tay mình rất nhanh, sau đó còn thuận rút một băng vải tuyết trắng dài ở bên cạnh đến cố định khuỷu tay hắn lên thành ghế rồi mới đổi tay.

Vân Trinh thoải mái nằm xuống nói: "Như thế là hợp lý, nhỡ may ta ngủ thiếp đi cũng không sợ xê dịch cánh tay."

Quân Duật Bạch cười: "Lúc ta châm cứu bệnh nhân sẽ không ngủ."

Mí mắt Vân Trinh hơi nặng nề: "Nhưng bây giờ ta thấy hơi buồn ngủ thật."

Quân Duật Bạch đưa tay sờ trán hắn, bàn tay vừa ấm vừa mềm, Vân Trinh mở to mắt cười với hắn ta.

Quân Duật Bạch nhẹ nhàng vuốt v3 giữa trán hắn, sau đó đi tới bên cạnh chân, vươn tay tìm huyệt vị tr3

cổ chân trái Vân Trinh. Tiếp theo lại nhìn thấy tr3

cổ chân trắng nõn của hắn có vết tích giống như dấu tay.

Ngón tay hắn ta nhẹ nhàng lướt qua mắt cá chân, nắm hờ lấy. Vân Trinh không nhịn được rụt mắt cá chân nhưng lại bị dây nịt cố định, hắn cười khanh khách: "Ngứa quá."

Quân Duật Bạch khẽ cười: "Hầu gia thật sự mẫn cảm." Vừa nói vừa rút một cây châm dài khác ra khỏi túi châm, thon dài ngón tay trắng nõn vân vê châm mấy lần, lông mi dài rũ xuống như đang nhìn cây châm, nửa khuôn mặt lặng im chuyên chú cực kỳ tuấn mỹ.

Vân Trinh nói: "Hình như thuật châm cứu này của Quân đại phu khác các đại phu khác?"

Quân Duật Bạch nói: "Ừm, đây là châm thuật Quân thị do ta tự sáng tạo."

Vân Trinh cười nói: "Vậy hôm nay ta cần phải hưởng thụ cho tốt..." Còn chưa dứt lời, hắn bỗng nhiên trừng lớn mắt. Một cây châm đã đâm vào đầu gối của hắn, Vân Trinh nhìn về phía Quân Duật Bạch, Quân Duật Bạch cũng giương mắt nhìn hắn. Hắn ta cười một tiếng, ngón tay thon dài bỗng nhiên cầm cây châm kia lắc lư.

Cả người Vân Trinh rung động, tay chân cũng rung động: "A a a a a a a a a a!"

Rất khó để hình dung đó là cảm giác gì, không phải đau, chính là loại cảm giác tê dại giống như có thứ gì đó đang kéo căng gân đùi hắn thậm chí là lan đến tr3

lưng... Còn khó chịu hơn tê dại... Cứ như có một tia sét đang đâm xuyên qua gân mạch hắn, lại giống như có mấy vạn con kiến đang bò trong huyết quản.

Lúc này hắn mới phát hiện tay chân mình đều bị dây trói cố định tr3

ghế nằm nặng nề, không có cách nào giãy giụa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quân Duật Bạch mỉm cười, ngón tay rút châm từ túi trong túi ra như bay. Chỉ trong khoảnh khắc, ngón chân, lòng bàn chân, hai đầu gối của hắn đã cắm đầy châm, mà cũng không biết Quân Duật Bạch làm như thế nào mà những cây châm đó cắm lên người hắn rồi mà còn chấn động được.

Những cây châm lít nha lít nhít chấn động, Vân Trinh trừng lớn mắt, không thể nhịn được mà k3u rên.

Những tiếng gào thét liên tục truyền ra từ trong nội đường, tất cả y sĩ bên ngoài đều kinh ngạc hỏi: "Hôm nay cốc chủ trị liệu cho ai vậy? Không bịt mồm sao?"

Có người nói: "Hình như là Chiêu Tín Hầu."

Những người khác gật đầu: "Khó trách, Hầu gia thân phận cao quý, chắc cốc phải khoan dung với hắn hơn nhiều - nếu là bệnh nhân khác kêu ra tiếng hắn ta sẽ không trị nữa."

Đại khái nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng tiếng kêu thảm thiết bên trong gần như đã mệt lả, chỉ đứt quãng r3

rỉ vài tiếng.

Quân Duật Bạch chậm rãi rút châm ra thả lại túi châm, khẽ cười nhìn Vân Trinh: "Đêm nay Hầu gia sẽ có thể ngủ ngon giấc, bắt đầu từ ngày mai cả người sẽ nhẹ nhõm, tinh thần sáng láng."

Vân Trinh uốn éo tr3

ghế, đôi mắt vô thần, vẻ mặt xanh trắng, mồ hôi trán chảy ròng ròng, quần áo ướt đẫm. Hắn nghe Quân Duật Bạch nói vậy thì miễn cưỡng lộ ra một nụ mỉm cười: "Cảm ơn Quân đại phu." Vậy mà giọng nói đã có chút khàn khàn.

Giờ phút này trong lòng hắn đắng ngắt, khó trách lúc trước Quân thần y nói muốn hành châm cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không hề nghĩ ngợi liền từ chối ngay!

Y đồng tới cởi dây, hắn xụi lơ tr3

ghế nằm không nhúc nhích nổi. Quân Duật Bạch đưa tay chậm rãi xỏ tất giày cho hắn, lại đưa mắt nhìn hắn: "Cảm giác tốt hơn nữa? Có cần châm lên lưng eo cho ngươi không?"

Vân Trinh lập tức mở mắt mỉm cười: "Tốt hơn rất nhiều rồi! Cảm ơn Quân thần y! Trong phủ ta còn có chút việc, ta về trước đây!"

Hắn sử dụng cả tay lẫn chân bò xuống khỏi cái ghế nằm đáng sợ kia, cũng không dám nhìn lại nữa, hành lễ rồi rời khỏi Cửu Châm Đường như bay. Trong lòng lại nghĩ nếu phạm nhân ở Đại Lý Tự không khai, mời Quân đại phu đến thể hiện tài năng chắc chắc sẽ khai ngay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.