Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 37: Tây Sơn



Năm nay có vẻ thời tiết nóng lên rất nhanh, trong kinh lại đang làm cải cách quân chế, triều đình ồn ào không thôi, Hoàng Thượng phiền muộn không thôi, thế là tuy vẫn chưa tới đoan ngọ nhưng đã khởi giá đến hành cung Tây Sơn, còn dẫn theo cả đám con cháu tông thất, thư đồng trong Thượng Thư Phòng, chỉ nói là phải dạy bảo thật tốt.

Thật ra hành cung Tây Sơn cũng chính là bãi săn hoàng gia, Thanh Sơn rậm rạp cây rừng xanh mướt, suối nước trong veo uốn lượn, hành cung được xây dựa vào núi, ở cạnh sông, còn có chùa miếu hoàng gia, suối sông vờn quanh dưới núi, dọc theo bờ sông trồng rất nhiều hoa và dương liễu, đúng là phồn hoa như gấm.

Trong hành cung có nuôi không động vật nhỏ may mắn, đám người Vân Trinh vừa xuống xe đã nhìn thấy nai con thành đàn, hồ điệp nhẹ nhàng, gà rừng chậm rãi tản bộ, bỗng nhiên thấy rất thoải mái. Hành lý đã có đám sai vặt thu dọn, các học sinh tinh nghịch không kịp chờ đợi cầm ná cao su đi bắn đmá gà rừng nai con kia, bỗng chốc xung quanh huyên náo gà bay chó chạy, bừng bừng sức sống.

Các học sinh được sắp xếp cho ở Thính Phong Các, cung điện hoa mỹ, hành lang thông ra bốn phía, đứng tr3

lan can hành lang nhìn xuống có thể thấy phong cảnh đẹp đẽ trùng điệp dưới lòng bàn chân.

Chu Giáng vui vẻ nói với Vân Trinh: "Ta vừa mới hỏi qua, phòng nhất phía đông là rộng rãi thoáng mát nhất, lát nữa chúng ta chọn phòng phía đông ở với nhau, hiếm khi được ra ngoài, đêm nay ta ngủ với ngươi đi! Ta mang theo rất nhiều sách tranh để xem với ngươi đây!"

Vân Trinh hững hờ gật đầu, trong lòng lại nghĩ chẳng biết tại sao năm nay Cơ Băng Nguyên muốn đến hành cung Tây Sơn nghỉ mát sớm như vậy. Bỗng nhiên Thanh Tùng đi tới hành lễ: "Tiểu nhân bái kiến Hầu gia, Hoàng Thượng nói gần đây Hầu gia hơi lơ là làm bài tập, lần này đến hành cung mời Hầu gia đi qua ở cùng một viện với Hoàng Thượng, cũng tiện cho Hoàng Thượng đốc thúc Hầu gia làm bài tập. Chúng tiểu nhân đã sau người dọn hành lý của Hầu gia đến viện chính rồi, Hoàng Thượng gọi Hầu gia đến ăn trưa cùng."

Vân Trinh mở to hai mắt: "Cái gì?!" Đã bảo là ra ngoài thả lỏng cơ mà! Cái này chẳng phải là còn thảm hơn trong cung sao! Dù sao crong cung còn có thể về nhà hóng gió! Ở cùng một viện với Hoàng Thượng! Có khác gì ngồi tù lao không!

Chu Giáng cũng có chút thất vọng: "Đi ở cùng một viện với Hoàng Thượng sao, vậy ta cũng không tiện đến tìm ngươi."

Thanh Tùng cười nói: "Hầu gia có thể mời một vị đồng học cùng nhau vào ở, Hoàng Thượng đặc biệt dặn dò, có người cùng làm bài tập với Hầu gia, có khi còn khiến Hầu gia tiến bộ hơn ấy."

Sắc mặt Chu Giáng xanh mét, trong lòng sợ hãi, cái này... vẫn là thôi đi... Ở dưới mắt Hoàng Thượng... Mà Vân Trinh lại vui mừng giữ chặt tay Chu Giáng: "Vậy thì tốt quá, ta sẽ dẫn theo Tử Đồng!" Có tên xếp hạng chót như Chu Giáng, không chừng còn làm nổi bật điểm số của mình đấy! Sống ch3t mặc bay tiền thầy bỏ túi thôi!

Chu Giáng tuyệt vọng nhìn Thanh Tùng chỉ huy đám nội thị và hộ vệ mang hành lý của hắn ta đi, nuốt nước miếng một cái, được thôi... Ít nhất có thể ở cùng Vân Trinh, có nạn cùng chịu có phúc cùng hưởng.

Chỉ là vẫn rất thảm.

Cái gì mà đi săn đi chơi, đều đã mất đi cảm giác tồn tại trong lòng Chu Giáng rồi. Hắn ta nơm nớp lo sợ lên xe ngựa cùng Vân Trinh, rời khỏi Thính Phong Các trong ánh mắt hâm mộ của một đám học sinh.

Cơ Hoài Tố đứng một bên nhìn Vân Trinh dẫn Chu Giáng đi xa, cảm thấy có chút mất mát, lại nghe Cơ Hoài Thanh nói với người khác: "Khi ta còn bé đã từng đến đây với phụ vương, lần đầu tiên ta săn được một con bạch lộc ở đây, lúc ấy phụ vương ta rất vui vẻ, cảm thấy đây là điểm lành, chưa biết chừng sau này ta sẽ có phúc, bởi vậy vẫn không bao giờ nuông chiều ta, còn bắt ta chăm chỉ."

Một đám thư đồng xung quanh lập tức nịnh nọt nói: "Bạch lộc! Quả nhiên là điềm lành!" Những tiếng nịnh bợ vang lên không dứt, có vài học sinh không nhịn nổi, thi nhau liếc nhìn.

Cơ Hoài Tố cười lạnh trong lòng, nhưng cũng biết Cơ Hoài Thanh rất được trong nhà gửi kỳ vọng cao, mình thì sao, chỉ đến khi mình vào kinh thì phụ vương mới tôn trọng mẫu phi hơn, nhưng cho dù như thế cũng không hề ra tay giúp đỡ một chút nào cả.

Một khi Hoàng trữ được xác định, gã bị đánh về nguyên hình, mẫu thân sẽ trở lại vị trí xấu hổ vắng vẻ ban đầu... Thế tử và gã không cùng mẹ, mẫu phi gã là kế phi, cũng bởi vậy gã có một đống đích huynh đệ và một đống thứ huynh đệ, ở chỗ của Khang vương, con trai là thứ không đáng giá nhất, Lâu kế phi ngoại trừ xuất thân từ Lâm gia tương đối thanh quý ra thì không có sở trường gì.

Chỉ có khi lên làm Hoàng trữ, đạp tất cả những người từng xem thường mình ngày xưa dưới chân, mới có thể nở mày nở mặt, rửa sạch nhục nhã.

Gã nhìn chiếc xe đã đi xa mất bóng, nghĩ đến Chiêu Tín Hầu Vân Trinh, rõ ràng hắn nghe mình đàn đến rơi lệ, nhưng hắn lại tình nguyện mở tiêu cục làm ăn với Cơ Hoài Thịnh, lại hoàn toàn cự tuyệt mình, rốt cuộc là vì cái gì? Gã không hiểu.

Ngày đó Vân Trinh thổi "Bạch mã về", vẻ sầu bi, oán trách trong ánh mắt đã khiến gã phải xúc động.

Chiêu Tín Hầu rất được đế sủng, hơn nữa vẫn còn nhỏ, tại sao lại thổi ra một bài nặng nề như thế? Hắn phải chịu uất ức sao? Trưởng công chúa và Chiêu Tín Hầu trước lần lượt qua đời, một mình hắn vất vả lắm phải không?

Cơ Hoài Tố mang theo tâm trạng phức tạp về phòng mình, không bất ngờ lắm khi thấy vị trí phòng mình không được tốt - giống như vị trí lúng túng bây giờ của gã vậy.

Chu Giáng chỉ là một tên công tử bột vô học, vì chơi đùa từ nhỏ đến lớn với Chiêu Tín Hầu đã có thể đi theo Chiêu Tín Hầu đến ở với Hoàng Thượng, nếu mình kết bạn được với Chiêu Tín Hầu, giờ phút này người đi cùng hắn đến Vân Long Điện diện thánh phải là mình mới đúng.

Trong Vân Long Điện, Chu Giáng bị vô số người hâm mộ ghen ghét đang nơm nớp lo sợ ngồi trước bàn ăn nuốt không trôi. Vân Trinh lại là rộng lượng gắp hạt thông đường cho hắn ta: "Nếm thử cái này đi, cách làm trong cung không giống bên ngoài, đều là rang với đường phèn, ăn cực kỳ ngon - Hoàng Thượng, sao không thấy Đinh tổng quản đâu?"

Cơ Băng Nguyên thản nhiên nói: "Ông ta và Cao Tín còn có chút việc trong kinh, làm xong sẽ tới - còn chưa ăn được mấy miếng cơm đã ăn đồ ngọt, cẩn thận không thấy ngon miệng."

Vân Trinh cười hì hì một tiếng: "Hai người đều đi làm việc cả, vậy bên cạnh Hoàng Thượng còn có ai để sai khiến không? Có cái gì cứ việc sai sử ta, Tử Đồng đến nếm thử thịt viên phỉ thúy này đi, cũng ngon lắm."

Chu Giáng gắp thịt viên nửa ngày không xong, tr3

lưng toàn là mồ hôi, thật sự là ánh mắt của Hoàng Thượng quá đáng sợ! Như vậy làm sao mà ăn được chứ, mặc dù Hoàng Thượng nói chuyện rất ôn hoà, nhưng ánh mắt kia nhìn ai cũng như không có một chút nhiệt độ nào, vừa trầm vừa lạnh, vì sao Cát Tường Nhi lại có thể ăn cơm tự nhiên như thế chứ!

Cơ Băng Nguyên nhìn dáng vẻ như muốn qua đời của tên nhóc này, cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, yên lặng dùng bữa.

Người hiềm nghi đầu tiên dĩ nhiên chính là tên nhóc nhà Định Quốc công, hắn ta chơi với Vân Trinh từ nhỏ đến lớn, nghe nói cũng là kẻ ăn chơi, nhìn bề ngoài đúng là cũng không tệ lắm, là hắn ta làm hư đứa trẻ nhà mình sao?

Y lại nhìn về dáng vẻ ăn uống ngốc nghếch của Vân Trinh, thật sự là khờ đến tổn thương mắt, nhưng hai thiếu niên một người mặc áo choàng lựu đỏ, một người mặc hầu phục màu tím, đều đội quan tím vàng, hai người ngồi song song một chỗ, giống như hai chú ngựa nhỏ tuỳ tiện chạy rong tr3

đất hoang, sức sống thanh xuân đập vào mặt.

Chỉ nhìn bề ngoài cũng coi như xứng đôi, nhưng nhìn cử chỉ của Cát Tường Nhi lại không giống đang làm chuyện lén lút gì lắm.

Vẫn còn có thời gian, dù sao cũng phải kéo tên nhóc này đến bên cạnh, nếu như thật có tình thì sẽ là không gạt được, Cơ Băng Nguyên nghĩ.

Trong kinh, Chiêu Tín Hầu phủ.

La Thái Thanh đang chào đón hai vị đại lão, một người là Đại tổng quản ngự tiền Đinh Đại, cười híp mắt nói với trưởng sử La Thái Thanh: "Vẫn giống như lần trước, mấy ngày hôm nay sức khoẻ Hầu gia không được tốt, Hoàng Thượng phái tiểu nhân đến trong phủ hỏi về sinh hoạt thường ngày của hắn, còn phải làm phiền Trưởng sử đại nhân mời gã sai vặt, tổng quản, thị nữ hầu hạ Hầu gia đến để tiểu nhân hỏi một chút."

Một vị khác là Đại thống lĩnh Long Tương Doanh - Cao Tín, mặt búp bê, mắt như trăng non, rất hoà nhã nói với La Thái Thanh: "Ta chỉ tiện đường đưa Đinh tổng quản tới, Hoàng Thượng nghe nói Hầu gia nhận không ít hài tử vào phủ huấn luyện, bảo ta có rảnh thì đến hướng dẫn bọn họ, hôm nay vừa vặn tiện đường tới đây, cũng muốn nhìn xem, nếu có ai tốt sẽ nhận vào Long Tương Doanh."

La Thái Thanh mừng rỡ nói: "Vậy không còn gì tốt hơn! Mời hai vị đại nhân ngồi, chờ ta đi sắp xếp."

Đinh Đại và Cao Tín trao đổi ánh mắt, cười nói: "Không dám làm phiền đại nhân, chúng ta chia nhau làm, cũng để sớm hoàn thành công việc."

La Thái Thanh nói: "Thật ra Cao đại nhân tới không khéo, hôm kia Hầu gia mở một tiêu cục, để mấy vị lão binh dẫn theo không ít bọn nhỏ ra ngoài rèn luyện rồi, có lẽ Cao đại nhân không gặp được mấy đứa đâu, bây giờ thật sự không còn mấy ai ở lại."

Cao Tín cười tủm tỉm nói: "Không sao, tìm mấy đứa bé hỏi tạm đã, cũng dễ xác định trước - ta nghe nói thần đồng nhà Lệnh Hồ bây giờ cũng đang ở Hầu phủ đúng không? Nghe nói là hầu hạ trong thư phòng? Không biết lần này có đi cùng không?"

La Thái Thanh nói: "Hắn ta chủ yếu hầu hạ bút mực cho Hầu gia, đương nhiên sẽ không đi ra ngoài, nhưng hắn ta cũng không có thiên phú gì trong việc tập võ cả."

"Vậy ta sẽ gọi hắn ta tới cho Cao thống lĩnh xem đi."

Cao Tín cười nói: "Trùng hợp ghê, chúng ta cùng nhau đi gặp, ta cũng dễ hỏi về sinh hoạt thường ngày của Hầu gia."

Trong khách sảnh, Lệnh Hồ Dực lo lắng bất an đứng ở trước mặt Đinh Đại, Đinh Đại cười tủm tỉm rót trà cho hắn ta: "Uống trà đi, ngươi chính là tiểu thần đồng nhà Lệnh Hồ đúng không? Lúc trước nhà ta còn từng đến nhà ngươi, nhớ kỹ khi đó là đại thọ sáu mươi của Lệnh Hồ tướng gia, ta đi chúc thọ, Tướng gia còn cho ta một bức chữ..."

"Bây giờ ngươi ở Hầu phủ thế nào? Hầu gia có chung đụng không? Hầu gia là một người tốt bụng, từ khi hắn còn bé đã..." Đinh Đại nói luyên thuyên về chuyện ngày xưa, lát thì nói đến Chiêu Tín Hầu khi còn bé, lát lại nói chuyện về Lệnh Hồ tướng gia lúc trước, chốc lại hỏi sinh hoạt thường ngày của Hầu gia, thích ăn cái gì, mấy giờ đi ngủ, linh tinh vụn vặt, nói nhăng nói cuội.

Ban đầu Lệnh Hồ Dực còn vô cùng khẩn trương, mỗi một câu đều suy nghĩ một chút mới trả lời, về sau thấy Đinh Đại vẫn luôn cười tủm tỉm giống một trưởng bối hiền hòa, nói đến việc nhà thôi cũng lải nhải dông dài, hắn ta dần dần thả lỏng xuống, thậm chí cuối cùng còn hơi mất kiên nhẫn, bởi vì Đinh Đại cứ như hồ đồ rồi, có đôi khi lặp lại mấy câu hỏi giống nhau, hắn ta đáp đi đáp lại mấy lần, cuối cùng còn nhỏ giọng nhắc nhở Đinh Đại: "Vấn đề này vừa rồi công công đã hỏi rồi."

Đinh Đại sững sờ, vỗ đầu cười nói: "Hỏi rồi sao? Haiz, xem trí nhớ của ta này, ngươi vừa mới nói cái gì đấy nhỉ? Chu công tử dẫn Phương Lộ Vân đi, đúng không?"

Lệnh Hồ Dực nói: "Đúng thế."

Đinh Đại lại hỏi: "Vậy về sau ngươi còn gặp Phương Lộ Vân nữa không?"

Lệnh Hồ Dực nói: "Thỉnh thoảng Chu công tử tới sẽ dẫn hắn ta tới, lúc Chu công tử bị thương chân ở nhà dưỡng thương, cũng đã phái hắn ta tới nói mấy câu." Rõ ràng vừa rồi ông ta đã hỏi, rốt cuộc Lệnh Hồ Dực vẫn còn tính tình thiếu gia, thời gian qua lại được nuôi ở thư phòng đến mức càng thêm yếu ớt, vừa rồi mới uống mấy ngụm trà, bây giờ cảm thấy hơi mót, bắt đầu không kiên nhẫn được nữa.

Đinh Đại lại như không nhớ rõ lúc trước đã hỏi rồi, mà tiếp tục hỏi hắn ta: "Cụ thể là mấy lần? Truyền lời gì."

Lệnh Hồ Dực đè sự nóng nảy mất bình tĩnh trong lòng xuống, nói: "Chính là hy vọng Hầu gia đến thăm hắn ta, nói hắn ta ở nhà nhàm chán, lúc ấy ta cũng chỉ nói cho hắn ta biết Hầu gia đang nghe hát, không có ở nhà. Về sau Hầu gia trở về, ta đã bẩm báo, hôm sau Hầu gia bảo Tư Nghiên đi mua rất nhiều sách truyện rồi đến thăm Chu công tử."

Đinh Đại bất ngờ hỏi một câu: "Có người nói ngươi và Phương Lộ Vân có tư tình, tự mình cấu kết, có việc này không?"

Lệnh Hồ Dực sợ hãi mở to hai mắt: "Ai nói! Cái gì gọi là tư tình? Lúc trước hắn ta là thư đồng của ta, từ khi hắn ta đến chỗ Chu ngũ công tử, ta đã không còn liên lạc với hắn ta nữa rồi, tuy rằng có lần hắn ta đến hỏi Hầu gia đi đâu, ta có nói cho hắn ta biết, nhưng cũng là bởi vì Chu ngũ công tử vẫn luôn thân thiết với Hầu gia, sau khi Hầu gia trở về ta đã bẩm báo chi tiết với hắn rồi, cũng không có tâm tư qua lại nữa!"

Đinh Đại cười tủm tỉm nói: "Quả nhiên ngươi và Phương Lộ Vân đều không làm chuyện cẩu thả?"

Lệnh Hồ Dực mờ mịt nói: "Cái gì gọi là chuyện cẩu thả..." Hắn ta bỗng nhiên kịp phản ứng, sắc mặt đỏ lên: "Chúng ta đều là nam... chuyện cẩu thả cái gì chứ... Là ai nói! Tiểu nhân đồng ý đối chất với hắn!"

Đinh Đại không trả lời, chỉ hỏi tiếp: "Ngươi cảm thấy sẽ là ai vạch trần ngươi đây?"

Lệnh Hồ Dực mờ mịt, một lát sau mới lo sợ không yên nói: "Ta không biết... Ta đến Hầu phủ cũng không được những người khác chào đón... " Hắn ta có chút chán nản, nhớ tới lúc trước Phương Lộ Vân đã che chở mình mà vẫn luôn bị xa lánh bắt nạt, rốt cuộc là ai nói hươu nói vượn?

Đinh Đại hướng dẫn từng bước: "Có phải là ai ghen ghét ngươi được Hầu gia sủng ái, bởi vậy mới hãm hại ngươi? Ngươi có biết trước khi ngươi được vào thư phòng, ai được Hầu gia sủng ái nhất không?"

Lệnh Hồ Dực cảm thấy khó hiểu: "Hầu gia đối xử với chúng ta rất bình thường... Cũng không biệt xem trọng ai cả, mỗi ngày hắn đều rất bận rộn, không phải vào trong cung học thì chính là luyện cung, thỉnh thoảng mới ra ngoài nghe hát, rất ít khi nói chuyện với chúng ta."

Đinh Đại nói: "Bình thường Hầu gia rất hoạt bát, sao không hay nói chuyện phiếm với các ngươi?"

Lệnh Hồ Dực nói: "Chúng ta đều là nô tịch, hắn có thể nói với chúng ta cái gì chứ?"

Đinh Đại khẽ gật đầu: "Vậy Hầu gia ở nhà cũng không vui đùa giễu cợt gì sao?"

Lệnh Hồ Dực nói: "Ta cảm thấy... Đại khái là bởi vì Hầu gia mới hết hiếu đi, từ lúc ta vào phủ đến nay, rất ít khi nhìn thấy Hầu gia cười, chứ đừng nói đến việc kể chuyện cười với chúng ta, lúc nói chuyện với các thúc thúc bá bá viện Trung Nghĩa, và lúc nói chuyện với Trưởng sử, đều là xã giao bình thường thôi."

Đinh Đại hỏi: "Với Chu Giáng công tử thì sao?"

Lệnh Hồ Dực suy nghĩ một chút rồi nói: "Từ lúc ta vào phủ đã nghe nói Chu công tử và Hầu gia chơi với nhau từ nhỏ, rất thân thiết. Nhưng bình thường ta lại cảm thấy đều là Chu ngũ công tử chạy đến nói chuyện, vui đùa với Hầu gia của chúng ta, Hầu gia rất bận rộn, hình như phải xã giao khá nhiều, nhưng nếu so sánh với những người không hay qua lại, Chu ngũ công tử đúng là người hay đến phủ chúng ta nhất."

"Hầu gia cũng không có những người bạn cùng tuổi khác, mấy ngày trước Hoài Thịnh công tử có đến vài lần, nhưng là cũng là bàn chuyện làm ăn, không giống bạn thân lắm." Nói như vậy, chính Lệnh Hồ Dực cũng cảm thấy là lạ - nhìn thế nào Hầu gia cũng giống như người ngoài nóng trong lạnh, vì sao ai cũng nói Hầu gia hoạt bát bướng bỉnh, là bởi vì Chu ngũ công tử sao?

Đinh Đại nhìn về phía Lệnh Hồ Dực, chỉ thấy tr3

mặt người đã từng là công tử tướng phủ toàn là vẻ ngây thơ, đúng là không hề nói dối.

Chiêu Tín Hầu không lớn hơn hắn được bao nhiêu, mà trong cả Hầu phủ lớn như vậy lại không có một người tri kỉ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.