Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 41: Ngụy trang



Đến hừng đông, cuối cùng Vân Trinh đã hết sốt, tỉnh táo lại, liếc mắt liền thấy Cơ Băng Nguyên đang ngồi ở bên giường mình, kêu lên: "Hoàng Thượng!" Vành mắt nóng rực, phải liều mạng mới nhịn được.

Cơ Băng Nguyên nhìn hắn tủi thân đếu mức vành mắt đỏ ửng mà còn cố gắng chịu đựng, nhưng dù sao đã tỉnh táo, vẻ mặt hồng hào thì yên tâm hơn rất nhiều, vừa nắm tay hắn bắt mạch vừa nói: "Sao rồi? Có đau ở đâu không?"

Vân Trinh lắc đầu: "Không có." Trong lòng hắn vô cùng đắng chát: "Niết Bàn châu không còn rồi."

Cơ Băng Nguyên: "Có sao đâu, mất thì mất, sớm biết hạt châu kia cổ quái như vậy thì đã không cho ngươi, làm trẫm giật cả mình."

Trong lòng Vân Trinh chua xót: "Sớm biết nó không thuộc về ta, thì nên để lại cho bệ hạ, ta sai rồi, hẳn phải để ngài đeo ở tr3

người."

Cơ Băng Nguyên:...

"Ý ngươi là để trẫm đeo một hạt châu có thể bốc cháy bất cứ lúc nàp ở tr3

người?" Y không nhịn được đùa hắn.

Vân Trinh lại mở to hai mắt, vô cùng chân thành nói: "Hạt châu này rất kì lạ! Có lẽ là nó không thuộc về ta... Bệ hạ là người được trời phù hộ, Chân Long chi tử, thiên mệnh sở quy, nếu đeo nó tất nhiên sẽ không có chuyện gì!"

Cơ Băng Nguyên không biết nên khóc hay cười, sờ tóc của hắn, đuôi tóc đã bị đốt cháy khô: "Được rồi, nói cứ như thật vậy, đừng hối tiếc về chuyện đã xảy ra, về sau trẫm sẽ tìm cái tốt hơn cho ngươi."

Vân Trinh hối hận xanh cả ruột, thấp giọng nói thầm: "Sẽ không còn nữa đâu - ta biết là ta không làm được việc gì mà, ta thật vô dụng."

Cơ Băng Nguyên lại đổi một cái tay khác của hắn để bắt mạch: "Mạch đập rất ổn định, sao cứ nói mê sảng vậy? Tiểu Cát Tường Nhi của chúng ta mới bao nhiêu tuổi mà đã làm được những chuyện lớn ít ai làm được rồi, đừng tự coi nhẹ mình."

Vân Trinh có chút thẹn thùng, thấp giọng nói: "Sao Hoàng Thượng cũng biết bắt mạch vậy? Ngài hiểu y thuật sao?"

Cơ Băng Nguyên nói: "Trước kia lúc tòng quân có học qua về bắt mạch và châm cứu cầm máu của một vị danh y, hành quân cũng tiện hơn."

Vân Trinh thở dài, thôi, không phải của mình thì từ đầu đến cuối vẫn không phải là của mình, nói không chừng còn phải là chân long thiên tử mới có thể sử dụng được thứ kia. Hắn nhìn đôi mắt có tơ máu của Cơ Băng Nguyên, càng thêm áy náy, nở nụ cười nói: "Hoàng Thượng ngài thật anh minh... Hoàng Thượng ngài còn chưa được nghỉ ngơi đúng không? Ngài đi nghỉ trước đi, ta cảm thấy không sao cả rồi, ngài cứ yên tâm!"

Cơ Băng Nguyên nhìn hắn rõ ràng vừa rồi còn buồn bã như cún con cụp tai, bây giờ lại lên dây cót tinh thần trấn an mình, không nhịn được sờ đầu hắn: "Được rồi, trẫm đến đây cũng chỉ để giết thời gian, ở cùng với ngươi một lát thôi - ngươi xác định không đau nữa chứ? Đừng giấu giếm trẫm."

Vân Trinh lắc đầu: "Rất tốt." Hắn kéo vạt áo của mình ra để lộ lồng ng.ực trắng nõn: "Ngài nhìn đi, còn không bị đỏ."

Cơ Băng Nguyên cười một tiếng, cúi đầu nhìn kỹ quả nhiên thấy da thịt đỏ lên lúc trước đã hoàn toàn khôi phục như ban đầu, liền kéo kín vạt áo cho hắn, quay đầu nhìn thấy Đinh Đại dẫn ngự y tới: "Hoàng Thượng, Hoài Tố công tử và Chu ngũ công tử đều tỉnh rồi, mạch tượng bình thường, làn da cũng đều khôi phục như lúc ban đầu, mặc dù còn có chút hoảng hốt, nhưng cũng đều có thể tỉnh táo đối đáp với người khác, vấn đề không lớn, chỉ nói là nằm mơ thấy ác mộng mà thôi."

Vân Trinh hỏi: "Hai người bọn họ sao vậy?"

Cơ Băng Nguyên nói: "Giống như ngươi, bị tà hỏa của hạt châu đốt, ban đêm liền bị sốt, xem ra bây giờ cũng đã không sao, vẫn nên để ngự y cẩn thận xem bệnh, mấy ngày nay ta sẽ để Cơ Hoài Tố cũng đến Vân Long Các ở, tập trung một chỗ thì dễ quan sát có vấn đề gì hay không."

Vân Trinh không được tự nhiên, nhưng cũng biết đây là Hoàng Thượng đang lo lắng cho mình, việc nhỏ này cũng không tiện cãi lời hoàng mệnh, đành thấp giọng nói: "Vâng."

Cơ Băng Nguyên cười nói: "Chỉ có hai người bọn họ không để ý bản thân, tiến lên thay ngươi dập tắt lửa, nên thưởng."

Vân Trinh lên dây cót tinh thần: "Vâng, lát nữa ta sẽ đưa quà đến cho bọn họ."

Cơ Băng Nguyên gật đầu, quay đầu dặn dò: "Nếu đã đều tỉnh dậy, ngự y xem bệnh thấy không có việc gì thì bày bữa đi, gọi Cơ Hoài Tố và Chu ngũ công tử đến, trẫm cùng dùng bữa với bọn họ."

Cùng dùng bữa với Cơ Hoài Tố! Cả người Vân Trinh đều ỉu xìu. Cung nhân ở bên cạnh đi lên hầu hạ hắn rửa mặt cởi áo, Cơ Băng Nguyên đứng lên đi ra ngoài.

Vân Trinh rửa mặt xong thì đi đến sảnh bên dùng bữa địa phương, Chu Giáng và Cơ Hoài Tố đã ngồi ở đó rồi, nhìn thấy hắn đến thì đều quay đầu nhìn hắn, có chút lo lắng, nhưng vì ngại ở chỗ Hoàng Thượng dùng bữa, quy củ nghiêm ngặt nên mới không dám lỗ m4~ng, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, nhìn qua cứ như là muốn nhào lên.

Vân Trinh có chút không chịu được, đi qua ngồi xuống, Chu Giáng hạ giọng hỏi hắn: "Cơ thể ngươi như thế nào? Không bị bỏng chứ?"

Vân Trinh lắc đầu: "Không sao cả."

Chu Giáng lại đưa tay cầm tay hắn, nhìn tr3

dưới một chút: "Thật sự không có việc gì?"

Vân Trinh có chút không được tự nhiên, thu tay lại: "Không có chuyện gì."

Đinh Đại thấy ba người bọn họ đều đã ngồi xuống, liền vội vàng đi vào mời Cơ Băng Nguyên ra.

Ba người liền vội vàng đứng lên cung nghênh, Cơ Băng Nguyên ngồi xuống nói: "Ngồi đi, mấy ngày nay các ngươi đều ở lại chỗ trẫm với Cát Tường Nhi, chuyện ngày hôm qua, các ngươi biết nhanh chóng đến giải cứu, hỗ trợ, lòng trẫm rất được an ủi, sau này cũng hãy để ý đến Cát Tường Nhi nhiều hơn đấy."

Cơ Hoài Tố và Chu Giáng đều cung kính đáp lời.

Cơ Băng Nguyên liền gật đầu ra hiệu cho Đinh Đại đã dùng bữa được rồi.

Trong điện bỗng nhiên yên tĩnh hẳn đi, ngay cả âm thanh bát đĩa cũng không có, chỉ có Cơ Băng Nguyên thỉnh thoảng sẽ nói vài lời với Vân Trinh: "Bánh sữa này không tệ, ngươi nếm thử."

Sau khi ăn xong, Cơ Băng Nguyên thấy ba người đang bị gò bó, Vân Trinh lại vừa bị đả kích lớn, cũng không còn hoạt bát tinh nghịch như trước, biết mình ở chỗ này, bọn họ sẽ không thể tự tại, liền nói: "Hôm nay không sắp xếp bài tập cho các ngươi nữa, các ngươi cứ giải sầu thêm một chút, không cần quá câu nệ, coi như ở nhà là được, muốn ăn cái gì muốn dùng cái gì thì cứ nói với đám nội thị, nếu cơ thể có gì không thoải mái, cũng lập tức nói với đám nội thị ngay."

Ba người lại đứng dậy đáp lời, Cơ Băng Nguyên gọi Đinh Đại đến thưởng vài thứ cho ba người rồi mới trở về.

Vân Trinh, Chu Giáng và Cơ Hoài Tố đi ra, Chu Giáng thở dài nhẹ nhõm: "May mà bệ hạ không giữ ta lại trong điện nữa." Hắn ta lại đưa tay cầm cánh tay Vân Trinh: "Khó khăn lắm mới được thả lỏng một ngày, hôm nay chúng ta đi đâu chơi?"

Vân Trinh phiền muộn nói: "Đừng gọi ta, tâm trạng ta đang không tốt đây, ngươi thích đi đâu thì đi đi." Hắn đảo mắt thấy Cơ Hoài Tố đang nhìn Chu Giáng cầm tay của hắn, ánh mắt tĩnh mịch, không khỏi giật mình trong lòng, Cơ Hoài Tố này gian xảo như vậy, bao giờ nhìn chằm chằm người khác có nghĩa là đang không vui.

Hắn vô ý thức hất tay Chu Giáng ra, đuổi hắn ta đi: "Ngươi tìm Cơ Hoài Thịnh chơi đi, tự ta đi giải sầu là được."

Hắn quay đầu bỏ rơi hai người, bước nhanh rời đi.

Chu Giáng nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, thiếu niên bừng bừng sức sống trước đó đột nhiên mất đi nụ cười vô tư, thay vào đó là một vẻ u ám, hắn ta quay đầu, lại nhìn thấy Cơ Hoài Tố đang nhìn mình, đó là một loại ánh mắt dò xét cao thượng.

Chu Giáng nhanh chóng nỏ nụ cười: "Hoài Tố công tử? Có muốn cùng ta đến chỗ Hoài Thịnh công tử không?"

Cơ Hoài Tố mỉm cười: "Không cần, Chu ngũ công tử cứ tự nhiên, mấy ngày nay còn phải làm phiền ngươi quan tâm."

Chu Giáng qua loa gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Cơ Hoài Tố nhìn bóng lưng hắn ta, nhíu mày, Chu Giáng cũng bị hạt châu kia đốt đi, hắn ta cũng nằm mơ thấy cảnh tượng giống như kiếp trước sao?

Trong mơ, Vân Trinh đã tuyệt giao trở mặt với Chu Giáng từ rất lâu rồi, huyên náo đến mức toàn bộ kinh thành đều biết hắn chán ghét Chu Ngũ công tử của Định Quốc Công phủ, Định Quốc Công già đời cũng đã sớm đuổi Chu Giáng đi làm một chức quan nhỏ, cho nên rốt cuộc hắn ta đã làm chuyện gì để Vân Trinh căm thù đến tận xương tuỷ với hắn ta?

Bây giờ điều duy nhất có thể xác nhận là, nhất định Cát Tường Nhi đã sớm mơ thấy kiếp trước, mấu chốt là ở hạt châu tự nhiên bốc cháy kia. Hắn lấy được hạt châu từ bao giờ?

Gã nhíu mày, rốt cuộc đó là mơ, hay thật sự là một đời? Quan trọng là sự chán ghét khó hiểu của Vân Trinh đối với mình, bây giờ đã tìm được ngọn nguồn.

Đó thật sự là những chuyện mình đã từng làm sao?

Gã siết chặt bàn tay, không thể phủ nhận, đó đúng là điều mình sẽ làm, mỗi một bước trong mơ đều hoàn toàn phù hợp với tâm cảnh của gã, phù hợp với tâm trạng của gã, hoàn toàn xuất phát từ tim mình.

Gã không có cách nào thản nhiên nói rằng mình bị kẻ gian lừa bịp, gã biết mình ích kỷ, mình ti tiện, mình vốn là người như vậy.

Trong lòng gã khẽ run lên, biết biện pháp duy nhất bây giờ của mình là giả vờ như không biết.

Giả vờ như mình không từng làm những chuyện như thế, giả vờ như mình không trải qua cả một đời thống khổ và hối hận, giả vờ như tất cả tổn thương đều không phải là mình gây ra, giả vờ như tất cả đều có thể trở lại từ đầu.

Không sai, đây là bắt đầu tốt nhất, nhưng cũng là bết bát nhất, gã cười khổ, Vân Trinh cũng có đoạn ký ức kia.

Nhưng chuyện do người làm, không phải sao?

Nhìn Chu Giáng đã đi xa, đó cũng là một người hối hận mà trùng sinh muốn bồi thường sao?

Cho dù như thế nào, ai ngăn cản giữa mình và Cát Tường Nhi, nhất định gã sẽ diệt trừ.

Một đời này, gã muốn ngôi vua, mà Cát Tường Nhi, gã cũng muốn.

Gã sẽ cho hắn tôn vinh nhất đời, gã sẽ cho hắn quyền nghiêng triều chính, gã sẽ cho hắn quân sủng độc nhất vô nhị.

- ----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.