Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 5: Tập Bắn





Editor: Chanhnee
Vân Trinh vẫn lại nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày, sau khi thân thể khá hơn một chút liền nằm không nổi nữa, đứng dậy tự mình đi tới bên Trung Nghĩa viện.

Còn chưa tới sân, từ bên ngoài đã thấy mấy người lính già đứng trên giáo trường ầm ĩ cười lớn.

Vân Trinh đi tới nhìn thấy lão Vu đang đánh về phía một cái tiểu mã đầu màu đỏ rực.

Tiểu mã cong chân lên tựa như vui mừng chạy trốn quanh bãi, bốn móng dẫm trên tuyết đọng khiến chúng bay loạn.

Lão Vu cũng ở phía sau đuổi theo, có vẻ là cái mã này thoát cương chuồn đi.

Vân Trinh đi tới, lão Lan nhìn thấy trước tiên, trở mình một cái đứng lên nói: "Ca nhi đến!"
Toàn bộ nhóm lính già tất cả đều đứng lên tranh nhau nói: "Thân thể ca nhi tốt hơn rồi ư?"
"Nhìn khí sắc không tệ."
"Cẩn thận bị lạnh đó."
Vân Trinh chỉ cười đáp: "Đã rất tốt rồi, ta muốn tới gặp các thúc thúc một chút, mọi người đang làm gì thế?"
Lão Lan nói: "Chúng ta đang nhìn lão Vu dắt ngựa đi rong đây, hắn có con tiểu mã quý giá này.

Hôm kia lúc nói muốn rời đi, hắn liền một đêm ôm tiểu hồng mã gào khóc không nỡ đi, còn đút thêm cho nó rất nhiều hạt đậu.

Kết quả mấy ngày nay tiểu mã đã mập lên không ít, nhưng vậy cũng không được, ha ha ha ha."
Lão Vu cuối cùng cũng đem tiểu hồng mã kéo lại, có thể là không nỡ đánh nên sờ soạng lỗ tai nó một hồi lâu, quả thực như đang đau xót cho chính con ruột của mình.

Lão buộc nó sang một bên, cười cười lại gần nói: "Sao lại vạch trần ta trước mặt ca nhi như vậy, nếu chốc nữa bên ca nhi cắt phần, ngựa của ta làm sao ăn bây giờ?
Phương Thanh Sách đứng bên cạnh chọc chọc vào dưới lưng lão Vu, lão Vu có chút không rõ vì sao quay đầu nhìn hắn: "Ngươi chọc ta làm gì? Ta và công chúa cũng đều nói thẳng thắn như thế! Ca nhi, ta không phải là không nỡ đi, mà là chuyện tiểu mã a! Ngựa này phải cho ăn ngon!"

Lão Vu sờ sờ cái lưng bóng loáng của hòn đá nhỏ Cây Lựu: "Trời lạnh, càng cần phải ăn đồ tốt, kết quả phòng thu chi nói mã phòng (*) chi tiêu quá lớn, phải khấu trừ một nửa tiền chi ra.

Hơn nữa hạt đậu mua về còn không phải là loại ta muốn kia.

Ca nhi, đây chính là ngựa chiến quý giá, nó ăn được đối với quý phủ chúng ta cũng tốt, đây chính là hãn huyết bảo mã đó! Ta cũng bực tức, tự lấy phần lương của mình mua đậu tương, gạo kê tới đút cho nó.

Ngươi nhìn một chút xem, đẹp đẽ như vậy! Chăn ngựa như thế mới có sức lực cường đại!"
(*) Mã phòng: Phòng quản lý, nuôi ngựa trong phủ.

Phương Thanh cắt lời lão: "Lão Vu là bị váng đầu rồi, Trinh ca nhi mới nhận tước vị, còn đang trong hiếu lễ, hắn sẽ quản mấy việc nhỏ như lương thực cho ngựa này sao?"
Vân Trinh nở nụ cười: "Thúc nói đúng, ta sẽ nói với phòng thu chi một chút, đẩy bạc cho ngài, lương thực cho ngựa sẽ nghe theo ngài thu mua, không cho bọn họ nhúng tay."
Lão Vu lúc này mới thoả mãn: "Vậy còn tạm được, ta nói ngươi nghe Trinh ca nhi, không phải là hồ đồ đâu, ngay cả công chúa cũng biết chăn ngựa tốn kém lắm.

Mã phòng này đã để ta chăm mười mấy năm, ta chưa từng tham lam một phân tiền! Nếu không tin tưởng việc ta chăn ngựa thì đừng để cho ta quản! Nếu để ta quản, ta phải đảm bảo mỗi con ngựa đều được ăn no!"
Lão Vu là người thô thiển, nghe được câu nói này của Vân Trinh đã đủ hài lòng mà lôi tiểu hồng mã đi.

Lão Lan nhìn Vân Trinh nói: "Lão Vu cả đời đều giao thiệp với ngựa, còn có chút hồ đồ, Trinh ca nhi tuyệt đối đừng tính toán với hắn."
Vân Trinh cười nói: "Làm sao lại vậy chứ? Ta rất thích những người thẳng thắn, mấy lời vòng vo mới khiến người nghe đau đầu, còn nữa con ngựa này ta phải nuôi, tất nhiên không thể để nó đói bụng." Hắn quay đầu liếc nhìn bia ngắm trên giáo trường: "Lan đại thúc, hôm nay ta tới là muốn cùng ngài học bắn tên."
Lão Lan ngẩn ra: "Trinh ca nhi muốn học bắn tên?" Hắn không nhịn cười được: "Ca nhi là nghe lão Lan ta được phong cái gì thần xạ thủ nên cảm thấy có uy phong? Thế nhưng ca nhi, là ngài không thấy ta ăn qua khổ.

Ta liều mạng luyện lực cánh tay, một ngày kéo cung ba trăm lần, nóng lạnh không nghỉ, sáng tối không ngớt.

Ca nhi, ngài là bậc bề trên còn nhận tước vị, mỗi ngày ngồi trên sân cao hưởng thụ là được không cần thiết phải ăn khổ như vậy a."
Vân Trinh nghe liền nở nụ cười: "Nghe có vẻ khó, nhưng dẫu sao cứ thử xem đi, nếu luyện tốt không phải lúc đánh cược trên lớp cũng sẽ chiếm được nhiều lợi thế hơn sao.


Trước tiên bắt đầu luyện từ đâu đây? Ngài nói cho ta nghe một chút đi — có phải là giống như trên sách viết, treo một cái móc bọ chét phía trước cửa sổ rồi mỗi ngày nhìn chằm chằm vào đó mà luyện mắt?"
Lão Lan cũng bật cười, lão nhìn Vân Trinh cười hì hì, nghĩ đại khái ca nhi chỉ là nhất thời thích mới mẻ, liền cười nói: "Ca nhi xem qua nhiều sách, phương pháp kia ta chưa từng thử, phỏng chừng là quá chậm.

Có thể bình thường luôn cho rằng luyện tiễn quan trọng nhất là nhãn lực, nhưng vài người còn có thể nhắm mắt mà bắn nên lực cánh tay dùng để khống chế dây cung mới là điểm quan trọng nhất.

Chỉ cần ngươi có thể chỉ chỗ nào bắn chỗ đó, bách phát bách trúng không màng cung tiễn, vậy cho dù không nhìn thấy, chỉ nghe thôi cũng có thể bắn trúng."
Lão nói xong bước lên đầu đài, đầu tiên lấy đến một cây cung nhỏ: "Trước tiên để ta dạy ca nhi cách cài tên và khống chế dây cung đi.

Ngón này a, vững tay một chút rồi kéo ra, chớ run.

Ha ha ha ca nhi, đây là cây cung nhỏ nhất rồi, trước đây lúc ta luyện, sư phụ còn thả trên khuỷu tay chúng ta một chén nước hoặc một đồng tiền, làm rơi mất sẽ bị phạt."
Vân Trinh mới lôi kéo một lúc quả nhiên mặt liền bắt đầu trắng, tay run dữ dội hơn, trên lưng cũng đổ một tầng mồ hôi.

Lão Lan một bên cười một bên còn thay hắn lấy cung tên bỏ sang bên cạnh, thay hắn ấn ấn cơ nhục nói: "Cẩn thận ngày mai cánh tay sẽ đau, ca nhi cao hứng thì luyện một chút, không cao hứng thì cũng coi như được rồi.

Dùng tiễn cần bắt đầu luyện từ lực cánh tay luyện lên, đôi mắt cũng phải bảo vệ cẩn thận.

Việc luyện ánh mắt cũng có bí quyết, tốt nhất là tập ngoài trời, nhân lúc trời còn sáng đi, chính là đừng ở trong phòng quá lâu, buổi tối cũng đừng đốt nến quang đọc sách nhiều chữ.

Nếu nhất định phải viết, cũng phải thắp nến đủ sáng, sáng trưng ấy.

Nói chung, viết chữ nhiều cũng dễ hại mắt..."
Lão Lan nói liên miên cằn nhằn một lúc, Vân Trinh còn có chút không phục liền cầm cung đến tự mình thử kéo, lão Lan nhìn hắn đỏ mặt tới gân xanh cũng nhô ra, liền đau lòng lại trìu mến: "Ca nhi a! Chuyện đánh cược trên bàn rượu này có gì tốt, ngươi thích gì thì cứ mua đi, thực sự không cần thiết làm khổ mình như vậy.."
Vân Trinh liếc bia ngắm đằng kia nói: "Tự mình mua nào có xem là chiến thắng, tiểu gia ta chính là càng muốn thắng một lần."
Lão Lan không khỏi nhớ lại chuyện quá khứ, cười nói: "Ca nhi là muốn thắng vị tiểu công tử nhà Định Quốc công đi.


Trước đây chúng ta với huynh đệ đồng học cùng học bắn tên, bắt đầu cũng là vì tranh cường háo thắng, ai cũng đều muốn thắng một lần.

Ngày hôm nay ngươi bắn tới cánh gà, ngày mai ta liền bắn tới bên hai chân gà nhà ngươi, gà trong thôn đều bị đám tiểu hài tử chúng ta gieo vạ cho.

Hầu gia muốn học tiễn cần có người học kèm mới tốt, bây giờ trong phủ quá quạnh quẽ."
Vân Trinh cười một hơi nói: "Ta sẽ mua về vài đồng tử, để nhóm thúc thúc bá bá trong Trung Nghĩa viện dạy dỗ cũng để các ngươi khỏi phải cả ngày nhàn rỗi tẻ nhạt, coi như giết thời gian đi.

Nếu có thể tiếp tục kiên trì, học tốt thì hãy thu làm nghĩa tử, Lan đại thúc ngươi nói xem như vậy có tốt không?"
Lão Lan ngẩn ra, Trinh ca nhi mới mười bốn tuổi a! Thu nghĩa tử cái gì?
Lão nhìn về phía Vân Trinh, ánh mắt trở nên phức tạp.

Đại Ung bên này không ít quyền quý, kể như đại tướng Tiết Độ Sứ trong quân, hoạn quan quyền cao chức trọng đều thích chọn lựa dũng sĩ, thu làm gia binh, dốc lòng huấn luyện như bồi dưỡng tâm phúc, còn mang theo chi danh nghĩa tử.

Bởi vì có danh nghĩa tử, chỉ cần biểu hiện tốt tự nhiên sau này sẽ có tiền đồ sáng lạng, cho nên những nghĩa tử này so với gia binh chính là càng có khả năng vì chủ bán mạng.

Nghĩa tử sau khi trưởng thành nếu lập công, lại có đối tượng thông gia tốt thì có thể lung lạc được không ít thế lực trong tay.

Trưởng công chúa tuy rằng lĩnh binh, nhưng bởi vì là thân nữ tử nên vẫn chưa từng thu nhận nghĩa tử.

Hơn nữa sau khi nam bắc thống nhất nàng lại lấy chồng sinh con, cũng đã chậm rãi giải tán tư binh trong tay, sự vụ trong quân cũng rất ít khi đích thân lĩnh giáo.

Cũng bởi vậy hộ vệ tư binh trong phủ ngày càng giảm bớt, bây giờ xác thực cũng không còn lại bao nhiêu, qua mấy năm nữa có lẽ cũng đều nên trở về quê hương.

Vào lúc này nếu bắt đầu mua toàn bộ văn tịch, đem những đồng nhi này về bồi dưỡng thật tốt, chờ hắn trưởng thành thì những nghĩa tử này cũng vừa lớn, cũng vừa vặn có thể dùng...!Ca nhi là thấy tịch mịch quá nên thuận miệng nói ra hay thật sự đã đắn đo suy nghĩ vậy?
Lão Lan nhớ tới mấy ngày trước ca nhi bệnh thành như vậy còn bước ra khí độ mà giữ lại từng người bọn họ.

Bỗng nhiên trong đầu lướt qua một ý nghĩ, vành mắt có chút nóng lên, ca nhi đây là...!không còn cha mẹ ở bên bảo hộ, không thể không trưởng thành a!
Vân Trinh quay đầu nở nụ cười với lão Lan, hai mắt cong cong, phảng phất vẫn là tiểu ngoan đồng được hầu hạ dưới gối mẫu thân việc gì cũng không cần lo lắng: "Một lát nữa ta sẽ dặn dò nhóm quản gia lưu ý, để nhóm quan bên kia đưa một vài đồng nhi thích hợp qua đây.


Đến lúc đó còn phải làm phiền nhóm thúc bá tinh mắt lựa chọn chút hạt giống tốt."
Hắn cũng không có ý che giấu quyết định của mình trước mặt nhóm lính già: "Ta một thân một mình, dưới tay cũng không có người nào sai khiến.

Thừa dịp mẫu thân mới mất, nhóm thúc thúc bá bá trong quân còn có thể cho ta mấy phần mặt mũi.

Qua mấy năm nữa đưa bọn họ tới trong quân học hỏi kinh nghiệm, tương lai còn lựa được vài người tốt có thể dùng."
Lúc trước bị Cơ Hoài Tố lợi dụng ân tình của mình mà nhét không ít người của hắn vào trong quân.

Nhóm thúc bá nể mặt mũi trưởng công chúa và hắn cũng cấp cho y không ít cơ hội lập công, càng khiến cho Cơ Hoài Tố dựa vào việc này mà có cơ hội chiếm được rất nhiều hảo cảm của tướng lĩnh trong quân.

Rõ ràng lúc trước đều dựa vào chính mình, mà cuối cùng tất cả mọi người đều nhận định đó là ân tình của Cơ Hoài Tố.

Vân Trinh nheo mắt lại, nhìn chằm chằm bia ngắm phía xa, buông tay ra, tiễn rời dây cung thẳng hướng mà bay.

Phập! Trúng rồi!
Lão Lan vui mừng nói: "Trúng rồi! Lần này ngắm trúng bia rồi! Ca nhi quả nhiên có thiên phú!"
Vân Trinh nở nụ cười, Chu Giáng thích cưỡi ngựa bắn cung, hắn ngày trước ít nhiều cũng học được chút công phu, thế nhưng cũng chỉ là hơi biết mà thôi.

Đời này, hắn muốn chính là tinh thông, không chỉ có như vậy, hắn còn muốn càng nhiều người, càng nhiều thế lực.

Thực lực chỉ có do chính mình chân chính nắm giữ, người cũng chỉ có thể chân chính vì bản thân mà sử dụng mới chính thức xem như nắm giữ thế lực.

Bằng không đều sẽ là ngu xuẩn mà đem công lao mấy chục năm đao thật súng thật của mẫu thân, đem uy vọng ân tình kết lại trong máu lửa của người mà dâng cho người khác.

Làm mướn không đòi công thì thôi còn bị người ta xem thường.

Ngơ ngơ ngác ngác hai đời, mới dạy dỗ cho hắn một cái đạo lý đơn giản như thế..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.