Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 52: Tu hành



Thanh Tùng mặc trang phục thái giám màu xanh ngọc, đang vô cùng đắc ý. Lần này lập công lớn, Hoàng Thượng khen thưởng tăng chức cho hắn ta.

Hắn ta đang ở phòng bên cạnh giảng giải tỉ mỉ cho đám nội thị Mặc Cúc rằng hắn ta đã cưỡi ngựa phi nhanh 30 cây trong đêm để điều viện quân đến như thế nào, mạo hiểm ngay trong đêm đó như thế nào, bọn họ trở về từ cõi ch3t ra sao, Vân hầu gia anh minh cái thế như thế nào, đúng là thao thao bất tuyệt, đắc ý không kìm nổi.

Đang nói hăng say, lại thấy một vị thượng cung lớn tuổi dẫn theo một cung nữ đi ngang qua trước hành lang. Cung nữ kia trông rất xa lạ, đã thay cung phục, vành mắt sưng đỏ, trong tay cầm một túi quần áo.

Thanh Tùng hiếu kì cười hỏi thượng cung: "Cô cô đi đâu vậy? Giờ này cửa cung cũng sắp khóa rồi mà?"

Thượng cung lớn tuổi cười nói: "Chào Thanh Tùng công công, là đưa cô nương mới chọn năm nay đến nội vụ nha môn, tuân theo khẩu dụ không được ở lại cung, tức là trả về quê quán."

Thanh Tùng vừa nghe là biết bị tống cổ ra ngoài thì chắc chắn là phạm phải lỗi lớn rồi. Lại nhìn cung nữ kia có vẻ rất xinh đẹp, bây giờ còn đang xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, liền không hỏi nữa, chờ bọn họ rời đi mới nhỏ giọng hỏi Mặc Cúc nói: "Năm nay có nhiều người mới vào không?"

Mặc Cúc lắc đầu: "Đừng nói nữa, ngàn chọn vạn tuyển mà chỉ để lại mấy người hoạt bát nhanh nhẹn, kết quả lại phạm sai lầm. Đã dặn dò kỹ càng là không được nóng vội, biết điều mà hầu hạ đi rồi các nàng ắt sẽ tự có phúc phận rồi. Mặc dù Hoàng Thượng của chúng ta không giữ lại dùng, nhưng nữ quan ở Thể Nhân Cung có ai không phải áo gấm về quê, vô cùng vinh quang đâu? Đáng tiếc, vừa nhìn liền biết cô nương này nóng lòng rồi."

Thanh Tùng tặc lưỡi: "Cô nương như hoa như nước này, trông cũng không hơn tuổi Hầu gia mấy... Hoàng Thượng còn chướng mắt."

"Sau đó thì sao?"

Phía sau bọn họ vang lên một giọng nói, Thanh Tùng cùng Mặc Cúc cuống quít nhảy dựng lên: "Bái kiến gia gia."

Đinh Đại cười lạnh nói: "Khó khăn lắm mới đổi được tấm áo xanh, lại bắt đầu không quản được miệng rồi? Lần trước bị giáo huấn còn chưa đủ? Theo ta thấy ngươi không quản được mình, nên ra ngoài sớm thì tốt hơn, tránh khỏi sớm muộn gì liên lụy đến gia gia ngươi!"

Thanh Tùng liền vội vàng cười, tự mình vả miệng: "Vâng gia gia, Đinh gia gia, là ta không phải, ta sẽ tự vả miệng mình."

Đinh Đại trừng mắt liếc hắn ta một cái: "Vào phòng nói cho ta kiến thức sau chuyến này của ngươi đi."

Thanh Tùng cười nói: "Không phải ta vừa trở về đã báo cho gia gia rồi sao."

Đinh Đại nói: "Ta hỏi Chu ngũ công tử."

Thanh Tùng khẽ giật mình: "Chu ngũ công tử... Cả đường đều chơi với Hầu gia mà."

Đinh Đại vỗ đầu hắn: "Chơi cả đường? Hôm nay Chu ngũ công tử tự xin đi trấn thủ biên cương ngay trước mặt Hoàng Thượng! Lúc trước hắn ta có đề cập qua với Hầu gia không?"

Thanh Tùng kinh ngạc: "Cái gì? Thật sự không có! Vẫn giống y như bình thường."

Đinh Đại kéo hắn ta vào phòng hỏi.

Định quốc công phủ, tin tức Chu Giáng tự xin trấn thủ biên cương cũng đã nhấc lên sóng gió.

Phụ thân hắn ta Chu Văn Dung đang quở trách Chu Giáng trong thư phòng: "Trước mặt vua mà ngươi cũng có thể ăn nói lung tung, máu dồn lên não nói hươu nói vượn được sao? Biên cương là nơi dành cho ai? Đó là nơi lưu đày kẻ có tội! Ngươi còn chưa cưới vợ đã tự xin đi trấn thủ biên cương, ngươi còn có thể tìm được mối hôn nhân tốt nữa sao? Tổ phụ của ngươi đang tìm một hôn sự tốt cho ngươi, nếu tin tức này bị truyền ra sẽ đắc tội người ta hết! Ngươi lập tức vào cung thỉnh tội cho ta - không đúng, đi tìm Chiêu Tín Hầu nhờ nói giúp, cứ nói ngươi nhất thời nhanh miệng, Hoàng Thượng nể tình ngươi trẻ người non dạ sẽ tha thứ cho tội ăn nói lung tung, cuồng vọng hoang đường!"

Chu Giáng không nói gì, chỉ cúi đầu quỳ xuống, cơ thể thẳng tắp, ánh mắt yên tĩnh.

Chu Văn Dung thấy hắn ta như thế thì càng tức nổi giận: "Kẻ ngày ngày phóng túng chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng như ngươi, mới chỉ ra ngoài với Chiêu Tín Hầu một lần, kiếm được chút công, được thưởng một tí mà đã tưởng mình có bản lĩnh? Đó là công lớn mf Hoàng Thượng đã tự chuẩn bị sẵn cho Chiêu Tín Hầu, các ngươi chỉ là đi nhặt công lao có sẵn thôi! Ngươi phải biết tự hiểu lấy, đúng là si tâm vọng tưởng, tự cho là mình có thể làm ra sự nghiệp gì sao? Ta chỉ sợ ngươi làm bẩn tổ tông, gây tai họa cho nhà mình thôi!"

Chu Giáng bình tĩnh nói: "Phụ thân hàng ngày ở trong nhà đã làm được rạng rỡ tổ tông gì chưa? Cũng chỉ biết làm ra mấy bài thơ học đòi văn vẻ, nạp mấy mỹ thiếp, sinh ra mấy đưa con, rảnh rỗi thì xử lý văn hội, nghe môn hạ môn khách nịnh nọt thôi. Nhi tử cảm thấy không cần sống một cuộc sống như thế. Đợi đến khi cửa nát nhà tan, họa lớn ngập đầu thì cũng chỉ là nhiều một người thiếu một người thôi."

Chu Văn Dung nổi giận lôi đình: "Tên nghịch tử này!"

Ông ta đang định cầm nghiên mực tr3

bàn muốn đánh con, rèm cửa lại bị vén lên, Định quốc công Chu Vân chống quải trượng đi đến: "Dừng tay!"

Chu Văn Dung khựng lại, buông nghiên mực xuống tiến lên đón phụ thân: "Phụ thân sao lại tới đây, là vì nghịch tử này sao? Để nhi tử giáo huấn nó là đủ rồi."

Chu lão quốc công nhìn ông ta một cái, ngồi xuống nói: "Khó khăn lắm mới có một đứa cháu có chút chí khí, ta chỉ sợ bị ngươi dạy hỏng."

Chu Văn Dung khẽ giật mình, cười làm lành: "Phụ thân nói như vậy, nhi tử không đất dung thân."

Chu lão quốc công nhìn Chu Giáng: "Ngươi cũng đã biết tổ mẫu của ngươi đang tìm một hôn sự tốt cho ngươi. Tiểu thư kia xuất thân danh môn thế gia vọng tộc, ôn nhu hiền thục, tài hoa hơn người, tổ mẫu tự mình đi xem mặt, đúng là xinh đẹp hiếm có. Đối phương còn không nỡ gả, dù sao ngươi nổi tiếng là ăn chơi đàng đi3

. Nếu không phải lần này ngươi và Chiêu Tín Hầu ra ngoài làm việc lập công, đối phương cũng sẽ không đồng ý nhanh như vậy. Nhưng nếu ngươi muốn đi làm thủ tướng trấn thủ biên cương, vậy đối phương tuyệt đối không thể gả tới, chỉ có thể bỏ mối hôn sự này, ngươi đã nghĩ kĩ chưa?"

Chu Giáng bình tĩnh dập đầu: "Tổ phụ, nhà họ Chu không thiếu con cháu hiếu thảo an hưởng phú quý, có thêm một tôn nhi cũng không nhiều, bớt đi một tôn nhi cũng không ít. Đều nói con cháu thế tộc chỉ biết hưởng lộc an nhàn, cũng chỉ giàu được đến đời thứ ba thôi. Không bằng để tôn nhi tự đi tìm một tiền đồ quang vinh làm rạng rỡ tổ tông."

Tr3

mặt Chu lão quốc công hơi rung động: "Sau này ở biên cương nghèo nàn, tịch mịch quạnh quẽ, ngươi có thể sẽ ch3t già nơi biên quan, không vợ không con. Đến lúc đó cơ khổ cả đời, đừng trách trưởng bối chưa từng khuyên can ngươi."

Chu Giáng nói: "Trong vòng năm năm, biên giới ắt có xung đột."

Sắc mặt Chu lão quốc công biến đổi: "Ai nói với ngươi? Hoàng Thượng? Hay là Chiêu Tín Hầu?"

Chu Giáng trầm mặc.

Chẳng lẽ đây là ý từ bên trên? Sắc mặt Chu lão quốc công biến đổi không ngừng, một lát mới chống quải trượng, thở dài một hơi: "Đứa bé ngoan, ta đồng ý. Ngươi đi xuống đi, ta và ngươi phụ thân bàn bạc lại đã. Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ chuẩn bị tốt tất cả hành lý, chọn một tòa thành tốt rồi nhờ người chăm sóc ngươi."

Chu Giáng nói: "Không cần chọn, cứ ở Lâm Thành đi." Biên giới hỗn loạn, đây chính là tòa thành đầu tiên sụp đổ. Sống lại một lần, hắn ta muốn bắt đầu cứu người trong thành này trước, đây chính là tu hành.

Chu lão quốc công khẽ giật mình: "Lâm Thành không dễ thủ, lại vô cùng vắng vẻ, nếu thật sự có biến thì những tòa thành khác sẽ không kịp cứu viện. Hơn nữa nó còn rất nhỏ, ngươi đến đó sẽ rất kham khổ, điều kiện quá kém. Ngươi có xuất thân thế này, nếu chọn làm thủ tướng một tòa thành lớn, Hoàng Thượng và Binh bộ sẽ không thể không cho phép, hơn nữa còn dễ kiếm chiến công."

Chu Giáng nói: "Cho dù có phải da ngựa bọc thây, hồn về cố hương thì cũng phải làm vinh quang cửa nhà." Hắn ta nói đến đây bỗng nhiên sững sờ, nghĩ đến trước đó Vân Trinh thổi "Bạch mã về", bỗng nhiên hơi ngây ra. Nếu mình thật sự ch3t tr3

sa trường, Cát Tường Nhi cũng sẽ thổi một khúc táng ca cho mình sao? Vậy đúng là ch3t có ý nghĩa.

Chu lão quốc công quát lên: "Nhà họ Chu cũng không phải gia tộc đưa con cháu đi ch3t để đổi lấy thanh danh!"

Chu Giáng ấm áp trong lòng, dập đầu nói: "Tổ phụ, ngươi hãy thành toàn cho ý chí báo quốc cứu thế của ta đi - huống chi, không phải ngài là Phúc tướng sao? Người hiền ắt có thiên tướng, đương nhiên tôn nhi cũng được hưởng phúc phận của ngài, biết đâu sau này mọi chuyện như ý được làm Thiếu soái thì sao?"

Chu lão quốc công đỏ cả vành mắt, nghẹn ngào đến mức bộ râu cũng rung rung, rồi lại cười nói: "Chu Vân ta cả đời tầm thường, đều nhờ vào may mắn mới có được ngày hôm nay. Con cái sinh ra cũng đều bình thường, không ngờ đến già lại có một đứa cháu có chí lớn! Quả nhiên là phúc vận tr3

trời rơi xuống!"

Ông ta tiến lên đỡ Chu Giáng dậy, lại đè lưng Chu Văn Dung xuống: "Ngươi qua đây, ngươi nên bái con trai ngươi! Tiền đồ của nhà họ Chu chúng ta đều nhờ cả vào đứa con trai này của ngươi đấy!"

Chu Văn Dung vô cùng hổ thẹn, Chu Giáng lại vội vã quỳ xuống dập đầu lần nữa: "Là hài nhi bất hiếu, không thể phụng dưỡng tổ phụ phụ thân, không thể kéo dài hương khói cho nhà họ Chu. Từ nay về sau, các ngươi cứ coi là hài nhi đã xuất gia đi!"

Chu lão quốc công rơi nước mắt lã chã, vừa đỡ hắn ta dậy lại nghe thấy có người cẩn thận bẩm báo ở bên ngoài: "Lão đại nhân, Chiêu Tín Hầu phái người đến truyền lời, hỏi Ngũ công tử phủ chúng ta có rảnh rỗi không, nếu rảnh thì mời đến Hầu phủ một chuyển."

Chu Giáng đột nhiên ngẩng đầu, Chu lão quốc công hỏi: "Có biết Chiêu Tín Hầu tìm ngươi có chuyện gì không?"

Chu Giáng nói: "Chắc cũng là vì chuyện trấn thủ biên cương, hôm nay ta nói vội vàng, cũng không thương lượng với hắn."

Chu lão quốc công vội nói: "Ngươi đi đi, có cái gì trở lại hẵng nói, Chiêu Tín Hầu tuy còn trẻ tuổi nhưng không thể khinh nhờn."

Chu Giáng nói: "Vâng."

Hắn ta đứng lên cho người chuẩn bị ngựa, lại thấy được Phương Lộ Vân: "Đúng rồi, Tiểu Phương." Hắn ta chợt hỏi: "Tổ phụ đã đồng ý cho ta đi trấn thủ biên cương, tất nhiên Hoàng Thượng cũng sẽ không ngăn cản. Chẳng mấy chốc triều đình sẽ bổ nhiệm xuống, đến lúc đó ta phải ra biên cương, ngươi lại khác với đám sai vặt trong nhà, nếu ngươi muốn ở lại kinh thành thì ta sẽ đưa ngươi về Hầu phủ. Vân hầu gia nể mặt ta, cũng sẽ cho ngươi một tiền đồ tốt."

Phương Lộ Vân quỳ xuống trầm giọng nói: "Tiểu nhân nguyện theo công tử đến biên thuỳ."

Chu Giáng nhìn hắn ta, cười nói: "Tốt, cũng là nam nhi tốt."

Hắn ta sống lại một đời, đã coi nhẹ sống, nhưng người này vốn xuất thân từ quân nô, cố gắng cũng không dễ dàng. Đột nhiên hắn ta nhớ đến lúc mình xin người này với Cát Tường Nhi, Cát Tường Nhi nói với hắn ta: "Ta chỉ cần toàn tâm toàn ý."

Cổ họng hắn ta khô rát, khi đó Tiểu Cát Tường của hắn ta đã sống lại, mang theo rất nhiều tức giận. Cách một đời lại phải nói chuyện với tên khốn trước kia.

Cho tới bây giờ, sống lại một đời mới giúp hắn ta nhận ra được.

Đáng tiếc tất cả đều đã không kịp nữa.

Nếu Cát Tường Nhi vẫn hận hắn ta, gặp hắn ta liền nghiến răng nghiến lợi cứ như hận không thể giết hắn ta giải hận, thế thì nói rõ hắn ta vẫn còn cơ hội.

Nhưng Cát Tường Nhi đã buông xuống, hắn chỉ có thể làm huynh đệ cười đùa với hắn ta, nhưng cũng phải nhanh chóng tiến lên lựa chọn phương hướng cho cuộc đời mình.

Cát Tường Nhi đã buông bỏ hắn ta, buông bỏ quá khứ bị tổn thương, hắn đang nhanh chóng trưởng thành, trở nên mạnh mẽ hơn.

Nếu hắn ta không nhanh chân thì sẽ không thể bắt kịp được hắn.

Đây chính là việc tu hành đời này của hắn ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.