Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

Chương 93: Thoải mái



Từ đây quân vương không lên triều sớm nữa.

(*) Câu thơ trong bài "Trường Hận Ca" của Bạch Cư Dị: "Tòng thử quân vương bất tảo triều"

Sáng sớm Cơ Băng Nguyên mở to mắt, ôm Vân Trinh còn ngủ say sưa trong lòng, cảm nhận sự thoải mái này từng chút một. Ngẫm lại mới thấy câu thơ "không lên triều sớm" thực sự quá khéo.

Nếu sớm biết nhân gian có chuyện vui như thế, có lẽ mình đã sớm thành hôn quân rồi.

Khả năng tự kiếm chế mà y vẫn luôn tự hào đã sớm biến mất đi đâu trước mặt Hoàng hậu đáng yêu này rồi. Đêm qua y không hề biết kiềm chế, may mà Vân Trinh tập võ thao luyện nhiều năm ở quân doanh, nếu không cũng sẽ vô cùng khó xử. Đến cuối cùng ăn vào trong xương mới biết nó cũng ngon, trái lại còn quấn lấy y. Tuổi nhỏ tham hoan, cũng càng thêm thẳng thắn trực tiếp, cái gì cũng muốn nếm thử, lớn mật mà không hề cố kỵ.

Huống chi với tính cách của đứa nhỏ này, nếu được ăn ngon, chơi vui thì sẽ lập tức muốn sảng khoái ngay, tuyệt đối sẽ không để dành về sau, cứ như sẽ không có về sau vậy.

Cơ Băng Nguyên nghĩ đến việc đổi mệnh khó hiểu mà Vân Trinh nhắc đến tối qua, bỗng nhiên khẽ giật mình. Y nhớ tới lúc mình bị thủy đậu lúc sốt cao không lùi, cả người mọc đầy mụn, lúc bệnh tình dữ dội đã từng viết mật chỉ - nếu là vì cái này thì chắc chắn Thái tử kế nhiệm sẽ muốn giết hắn. Chẳng lẽ là Chương Diễm để lộ bí mật? Không đúng, không có Chương Diễm...

"Chương tiên sinh thoái ẩn nha, hắn ta không kiên nhẫn phục phụ gỗ mục như ta."

Đúng là Chương Diễm đã từng có ý thoái ẩn, cuối cùng là mình dùng Quân Cơ Xử giữ lại.

Nếu mình không dùng hắn ta thì sao? Nếu hắn ta thật sự thoái ẩn, trong triều không có văn thần đáng tin để dùng...

Trái tim Cơ Băng Nguyên trầm xuống, "Ba năm trước đây, ba năm trước đây ngài sẽ đồng ý..."

Tại sao phải là ba năm trước?

Không sai, ba năm trước Cát Tường Nhi còn chưa vào đại doanh Tây Sơn mà vẫn còn học ở Thượng Thư Phòng. Mình đối xử với hắn cũng chỉ là yêu mến bình thường đối với tiểu bối, nể mặt Trưởng công chúa - nếu lúc ấy hắn cứ nhất định muốn hợp tịch với Chu Giáng, chắc hẳn mình sẽ đồng ý. Mình đã không được toại nguyện trong chuyện này rồi, cho dù tiểu bối có hồ nháo một chút, nhưng nếu y đồng ý thì cũng không có gì là không được. Chu Quốc Công có nhiều con cháu, không đến mức vì điều này mà không người nối dõi. Lấy tính tình của Chu Quốc Công, ông ta cũng sẽ không vì điều này mà làm trái lại Hoàng đế.

Cho nên nhất định y sẽ đồng ý.

Cơ Băng Nguyên cúi đầu nhìn Vân Trinh đang ôm tay mình ngủ, một cái chân dài không hề cố kỵ vắt ngang qua thắt lưng y. Tuy tướng ngủ không tốt, nhưng y lại thích loại nhiệt tình trực tiếp này. Mỗi một tiếng nói hành động đều thể hiện Vân Trinh thích y, không giữ lại chút nào.

Người thế này, ba năm trước đây y lại có khả năng muốn chắp tay nhường cho người ta.

Chắp tay tặng cho tên cháu trai Chu Quốc Công ngốc hết chỗ chê kia, người có phúc không cần lo? Cho nên đạt được mới không biết quý trọng. Vì để bảo đảm cho gia tộc phú quý mà độc ch3t người bên gối? Đây là điều chắc chắn, y dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được kết cục, Cát Tường Nhi ngốc nghếch nào sẽ nghĩ được người bên gối sớm chiều chung đụng sẽ đưa tới một bát thuốc độc? Trước khi ch3t hắn sẽ thất vọng và thống khổ cỡ nào?

Rõ ràng là Cát Tường Nhi bịa chuyện, nhưng y lại cảm giác được kiêng kị và lòng đố kỵ chân thực, còn có lửa giận hừng hực, hận không thể lập tức bắt tên nhóc Chu gia trở về hỏi tội.

Lúc này Vân Trinh cũng tỉnh dậy, vừa mở to mắt nhìn thấy y đã mơ mơ màng màng cười, giống như giữa gặp được người tín nhiệm nhất yêu thương nhất. Cơ Băng Nguyên vốn đang ghen tỵ, muốn làm gì đó để chứng minh mình đã thật sự có được hắn, thế là lại cúi đầu cho một nụ hôn dài thâm tình.

Đây là sáng sớm, hai người đều còn trẻ trung khoẻ mạnh, không thể tránh được việc lau súng cướp cò. Mà lần này Hoàng Thượng đã mất đi mấy phần khắc chế, eo Vân Trinh bị y nắm chặt, có chút không thở nổi. Nhưng lại có một cảm giác hoàn toàn khác so với sự ôn nhu quan tâm tối hôm qua. Cánh tay rắn chắc siết chặt ng.ực hắn giống như bị trói buộc, giống như bị cường thế chiếm hữu. Nhưng rất nhanh chút đau đớn ấy đã chuyển hóa thành sung sướng, là một loại hạnh phúc vui vẻ chân thực có thể chạm đến, chứng minh sự tồn tại của nhau mà không phải đang nằm mơ.

Hoàng Thượng nỗ lực thể hiện chứng minh sức khỏe của mình đã hoàn toàn tốt, dù sao tạm thời cũng không cần lên triều, cả ngày rảnh rỗi, bọn họ làm loạn tẩm điện xong lại cùng nhau đến Ngọc Đường Trì ngâm nước thơm.

Cuối thu đã đến, trong nước đều là mùi ô liu thơm ngát, mặt nước nổi vô số cánh hoa nhỏ vụn ánh vàng rực rỡ giống như những mảnh vàng dập dờn từng vòng. Vân Trinh lười biếng nằm sấp trong ng.ực Cơ Băng Nguyên, vừa lòng thỏa ý híp mắt thở dài một tiếng: "Thật tốt, thật hy vọng có thể mãi mãi thế này."

Cơ Băng Nguyên dựa nghiêng vào tr3

ghế gỗ trong nước, cầm lược thưa chải đầu cho hắn: "Trẫm đã tuyên Hoằng Hư pháp sư tiến cung, lát nữa sẽ phê mệnh cho ngươi và trẫm, để xem ngươi còn suốt ngày nói hươu nói vượn gì không."

Vân Trinh rũ lông mi ướt sũng, nửa bên mặt dán vào lồng ng.ực của Cơ Băng Nguyên, thoải mái mà cọ xát, lại đưa tay ôm chặt vòng eo gầy rắn chắc của y. Từ đêm qua đến bây giờ, hắn bỗng nhiên thích loại cảm giác da thịt dính nhau, điều này mang đến cho hắn một cảm giác an toàn và thỏa mãn cực lớn. Hắn giống như khát khao được đối phương ôm, khát vọng cảm giác da thịt ma sát ấm áp, hắn hận không thể nuốt người trước mắt này vào.

Hắn lười biếng nói: "Hoàng Thượng ngài là chân long thiên tử, đương nhiên là mệnh Chân Long thực thụ rồi."

Cơ Băng Nguyên nói: "Đương nhiên ngay từ đầu trẫm cũng không phải là chân long, cũng đã từng làm sai rất nhiều chuyện. Lúc còn làm Thái tử, Tiên đế cũng không hài lòng về trẫm lắm, cảm thấy tính tình của trẫm không ổn trọng, quá bộp chộp, thích mạo hiểm mà không tuân theo quy củ, đọc sách cũng thường thường có giọng điệu kinh người. Nhưng khi đó mẫu hậu chỉ sinh ra mỗi ta, đế sư cũng ra sức bảo vệ ta, nói ta chính là trữ quân hiếm thấy không bảo thủ không chịu thay đổi. Dù sao lúc ấy Nam Bắc triều phân chia, còn chưa tới thời điểm trị thế, ta làm Thái tử như vậy ngược lại sẽ có khả năng khai sáng."

Vân Trinh nhớ tới y từng nói về chuyện Thái hậu phản đối: "Cho nên ngài giấu chuyện thích long dương này rất kỹ, Thái hậu cũng rất lo lắng đi?"

Cơ Băng Nguyên nói: "Phải... Lúc ấy, bà cảm thấy ta theo tà đạo làm điều xằng bậy, không tuân theo quy củ, còn tưởng rằng bị nội thị bên cạnh câu dẫn nên mới tìm lý do xử lý nội thị phục vụ ta từ nhỏ. Bà là em út của Thừa Ân Bá, lại không dám nói với Tiên đế, sợ Tiên đế càng căm ghét ta, cho nên mới lặng lẽ tìm Thừa Ân Bá đến, muốn trị bệnh không gần nữ sắc này của ta."

Vân Trinh ngạc nhiên nói: "Chữa thế nào? Chẳng lẽ còn có thể uống thuốc châm cứu?"

Cơ Băng Nguyên im lặng thật lâu, một lát sau mới nói: "Thủ đoạn tương đối kịch liệt, bởi vậy trẫm và Thừa Ân Bá mới trở mặt. May mà về sau Ngụy triều phía bắc phát động chiến tranh, thậm chí lúc ấy Nam đô thành còn bị Bắc Ngụy quân tiến quân thần tốc phá mất, gần như là sắp mất nước nên mới vội vàng dời đô thành đến Giang Nam. Mà ngày nào ta ở trong cung gặp mẫu thân cũng thống khổ, liền tự xin dẫn binh xuất chinh. Sau khi xuất chiến, mẫu hậu không quản được ta, lúc này mới tốt lên nhiều."

Vân Trinh thở dài một hơi: "Chính là lúc ấy đô thành bị phá, lúc Tiên đế đi săn phía nam bị phản tặc đuổi đánh lưu lạc trong núi, mới được mẫu thân của ta cứu đi."

Nói trắng ra là lúc ấy hoàng tộc Cơ thị sống trong Nam triều yếu kém, đô thành bị Bắc Ngụy phá, tiên đế vội vàng dẫn hậu phi tôn thất chạy trốn về Giang Nam, tr3

đường còn bị đuổi giết rất chật vật. Nghe nói lúc ấy Tiên đế bị vây nhốt tr3

núi, thị vệ giết ngựa cho ông ta ăn, suýt nữa thì không thể trở về. May sao gặp được Định Tương trưởng công chúa lúc ấy vẫn là nữ đầu lĩnh thổ phỉ, không chỉ cứu được Tiên đế mà còn dẫn đám thổ phỉ đi đánh quân Bắc Ngụy đang bao vây để mở đường, hộ tống Tiên đế đến Giang Nam, lúc này mới được phong thành Công chúa.

Cơ Băng Nguyên cười nói: "Đúng vậy, mẫu thân ngươi không chịu ở Giang Nam làm Công chúa hưởng phúc, lúc ấy còn gây chuyện làm ầm lên với rất nhiều người. Nàng liền tự xin xuất chiến, ta nghe nói vậy liền xin phụ hoàng phái nàng đến chỗ của ta. Trong lòng ta rất biết ơn nàng, nghĩ đến việc nàng đến đội ngũ khác sẽ bị người ta xa lánh chỉ trích, thân phận nữ tử có thể làm được như thế đã không dễ dàng. Không ngờ sau khi mẫu thân ngươi tới lại hợp tính với ta, tuy nàng chưa từng được đọc sách, nhưng lại rất có thiên phú trong việc dẫn binh đánh trận."

"Không thể không nói rất nhiều tướng lĩnh còn không sánh nổi nàng. Nhất là lúc đi tr3

đất hoang, nàng chỉ cần nhờ sao tr3

trời, nhờ gió, nước, cây cối là có thể nhận ra phương hướng chính xác. Lúc đánh trận như có thần giúp, luôn có thể nhạy cảm đánh giá ra nhược điểm của đối phương. Hơn nữa đội ngũ do nàng dẫn dắt, không bao lâu sau đã có thể thu phục tướng lĩnh và binh sĩ ngoan ngoãn. Nàng chính là người có tài năng lãnh đạo trời sinh. Cát Tường Nhi, lấy sự thông minh lanh lợi của mẫu thân ngươi, nếu nàng được đọc sách thì sẽ không chỉ có từng ấy thành tựu. Cho nên ngươi cũng giống nàng, có được sự minh mẫn cơ trí trời sinh, ngươi chớ có luôn cảm thấy mình kém cỏi."

"May mắn thời loạn thế có được một nữ tướng xuất thế như nàng."

Vân Trinh nghe mê mẩn đến ngẩn người: "Hy vọng ta cũng có thể gặp được Hoàng Thượng khi đó, ta cảm thấy nhất định ta cũng sẽ có thể ăn ý với Hoàng Thượng."

Cơ Băng Nguyên không nhịn được bật cười, Vân Trinh cảm giác được lồng ng.ực y chấn động, ngẩng đầu lên nhìn y: "Sao? Chẳng lẽ không phải?"

Cơ Băng Nguyên nói: "Không phải, trẫm cảm thấy khi đó chắc chắn ngươi sẽ chướng mắt trẫm. Khi đó trẫm xúc động, lỗ m4~ng, đánh trận chỉ chú ý trước không để ý sau, chỉ biết dựa vào sự tàn nhẫn, lại có thân phận cao, có thể tuỳ tiện chỉ huy hiệu lệnh người khác. Xuất thân cao quý đương nhiên là sẽ có người nguyện ý nghe theo, cho nên mới có thành tựu ngày hôm nay. Không giống mẫu thân ngươi là một nữ tử từ dân gian dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, quá khác nhau."

Vân Trinh lắc đầu: "Sẽ sẽ, không phải ngài còn đánh cược trèo tháp với người ta sao? Chắc chắn ngài sẽ rất thú vị, nhất định ta có thể chơi vui vẻ với ngàu. Lúc đánh trận cũng có thể kề vai chiến đấu, trở thành một đôi tướng tinh!" Vẻ mặt hắn hớn hở, cứ như đã tưởng tượng ra hình ảnh oai hùng của mình tr3

chiến trường, cầm trường cung trong tay, cùng nhau cưới ngựa vùng vẫy giữa biển trời với Hoàng Thượng tuổi trẻ.

Đó là điều thú vị cỡ nào chứ!

Cơ Băng Nguyên nhìn khuôn mặt sáng sủa, đôi mắt lấp lánh của hắn thì chỉ cảm thấy đáng yêu, không nhịn được lại nâng cằm hắn hôn xuống. Hai người triền miên hồi lâu trong hồ, mùi ô liu thanh mát, lưu luyến triền miên, ngọt ngào ấm cúng.

Hai người lại làm loạn một lúc mới đứng lên mặc quần áo, chải đầu dùng bữa.

Đinh Đại mặc ngoại bào tiếp khách cho Cơ Băng Nguyên, cười bẩm báo: "Hoàng Thượng, Hoằng Hư pháp sư đã vào cung, đang ở sau thiên điện."

Cơ Băng Nguyên nói: "Được, lát nữa trẫm sẽ dẫn Cát Tường Nhi đến gặp ông ấy, đi xem Cát Tường Nhi có ăn uống tử tế không?"

Đinh Đại nói: "Hoằng Hư pháp sư còn dẫn theo một người tới, nói là bạn cũ của Hoàng Thượng, chắc Hoàng Thượng cũng sẽ rất vui khi gặp lại hắn ta."

Cơ Băng Nguyên kinh ngạc ngẩng đầu, Đinh Đại thấp giọng nói: "Là Quân công tử tới."

Cơ Băng Nguyên khựng lại, một lát sau mới nói: "Cùng nhau gặp ở thiên điện đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.