Chiến Lợi Phẩm Của Liệp Vương

Chương 1



Ở trong sân lớn như thế, bình thường đều sẽ truyền đến tiếng nói cười của khách trong tiệc rượu, nhưng mà tối nay, lại có vẻ khác thường, trong đại sảnh chỉ có một đôi vợ chồng trung niên và một cô gái trẻ tuổi ngồi đối diện.

Hai vợ chồng trung niên cực khổ kinh doanh một công ty nhỏ, những năm gần đây cũng coi là có chút quy mô, ở trên thương trường cũng có chút danh tiếng, thế nhưng việc làm ăn là dựa vào trời cho, cũng có một ngày bị phá hủy .

"Nếu như không có nhận được tiền vay ngân hàng của phó giám đốc Trương, chúng ta chỉ có thể tuyên bố phá sản." Khương tiên sinh bất đắc dĩ nói.

“Ông xã, thật không có biện pháp sao?" Khương phu nhân nhăn mày lại.

"Ừ!"

“Hùng thật đáng giận, cư nhiên nhẫn tâm như vậy, một chút đạo nghĩa giang hồ cũng không có, dốc lòng theo chúng ta giành một miếng đất, cũng không nghĩ đến chúng ta đã tốn bao nhiêu tâm huyết."

Không sai! Miếng đất ở khu đông nếu như có thể thuận lợi xây nhà, không chỉ nói là khu nhà cấp cao ngàn vạn, cho dù là bốn lầu bình thường, cũng có thể bán ra rất nhiều tiền.

Song một khối bánh lớn như vậy, nhưng lại chạy ra một Trình Giảo Kim. Vừa xuất hiện liền tốn một số lớn tiền mặt, đem người địa chủ khiêu khích đến phải do dự, vốn là đồng ý cấp cho bọn họ hợp đồng, hiện tại cũng biến thành không xác định.

"Chẳng lẽ không có phương pháp có thể nghĩ tới sao?" Khương phu nhân sắp nổi điên, bà cũng không muốn cực khổ hơn nửa đời người, lại đến thời điểm được hưởng phúc mà tuyên bố phá sản, lại khôi phục cuộc sống khổ sở như trước.

"Đối phương có nói lên một điều kiện, chỉ cần chúng ta đồng ý, hắn ta cam kết sẽ không giành miếng đất khu đông với chúng ta, thậm chí còn sẽ đầu tư tiền bạc cho chúng ta, đạt tới cục diện song doanh ."

"Điều kiện gì?"

Khương tiên sinh nhìn cô gái ngồi ở trước mắt im lặng không nói lời nào một cái, không nhịn được thật sâu thở dài.

"Dù sao điều kiện này tôi sẽ không đồng ý, chết cũng sẽ không." Khương tiên sinh nghiêm túc tuyên bố.

"Nếu là song doanh, tôi tin tưởng hắn ta nhất định chỉ là đang đe dọa chúng ta mà thôi."

"Không! Bà không biết sao? Cho dù chúng ta không đồng ý điều kiện của hắn ta, hắn ta cũng không có tổn thất, ngược lại càng thêm không có lo ngại giành mảnh đất kia với chúng ta."

"Rốt cuộc hắn ta muốn như thế nào?"

Khương tiên sinh cúi đầu, không nói gì, Khương phu nhân không khỏi nóng nảy.

Vừa lúc đó, cô gái một mực im lặng bên cạnh lên tiếng, "Cha, con đồng ý."

Khương tiên sinh ngẩng đầu lên, tức giận lắc đầu, "Không cho phép, ta không cho phép."

"Rốt cuộc là như thế nào? Hắn ta muốn điều kiện gì?" Khương phu nhân dường như sắp nổi điên, tại sao muốn khơi lên hứng thú của bà đây? Thật là tức chết.

“Tên Hùng kia......"

"Như thế nào? Cùng Bình Bình có quan hệ sao?"

"Bà bảo tôi nói ra như thế nào đây!" Khương tiên sinh khổ sở nói.

"Mẹ, con đồng ý, bởi vì đây là chuyện duy nhất con có thể làm để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của hai người."

"Đồng ý cái gì? Bình Bình, con đem lời nói cho rõ ràng." Khương phu nhân vội vã hỏi.

"Con đồng ý làm bạn giường của Hùng Thiên Phàm."

"Bình Bình, không phải là mẹ độc ác, cũng không phải là bởi vì con không phải là con ruột của ta mà đối với con như vậy. Con cũng biết, công ty xây dựng Khương Khương này là tâm huyết cả đời của cha con, tin tưởng con cũng sẽ không hi vọng nó bị tên ác Hùng kia phá hủy."

"Con biết." Khương Bình cúi đầu, nhu thuận trả lời.

Ở trong phi trường quốc tế người đến người đi, chỉ có một mình Khương phu nhân tới tiễn Khương Bình, bởi vì chuyến lộ trình này cũng không phải là nghỉ phép vui vẻ gì, đương nhiên cũng liền rất bí mật không để cho người khác biết.

Cuối cùng vẫn là quyết định đồng ý yêu cầu của đối phương, nếu như hy sinh một người mà có thể xoay chuyển tình hình, vậy cần gì phải đem những người khác cùng nhau kéo xuống?

Cái ý nghĩ này chẳng những Khương phu nhân có, ngay cả Khương Bình cũng thế.

Kể từ khi còn bé ở cô nhi viện sau khi được vợ chồng Khương thị nhận nuôi, làm cho Khương Bình có cảm giác gia đình, biết được tư vị cha mẹ sủng ái, mặc dù bọn họ cũng không phải cha mẹ ruột của mình, thế nhưng bọn họ lại yêu thương cô hơn.

Khương Bình một mực tìm cơ hội để báo đáp họ thật tốt, chỉ là không nghĩ tới sẽ dùng loại phương thức này. Mặc dù có điểm khó chịu, nhưng cô vẫn quyết định làm như cũ.

Chẳng qua là hy sinh tự do và thân thể một tháng, cô tin tưởng mình có năng lực sống sót.

"Vậy bây giờ......"

"Mẹ, mẹ không cần lo lắng, con sẽ cố gắng hoàn thành nghĩa vụ con nên làm."

"Nhưng mà...... Ta biết rõ con thích Vương quản lý ở công ty......"

"Con hiện tại chỉ hy vọng có thể giữ được công ty thật tốt, để cho cha mẹ không vì chuyện này mà bận tâm nữa, những thứ khác, con đều không nghĩ ngợi thêm."

"Nhưng mà......"

"Mẹ, người nhanh trở về đi, nếu không để cho cha phát hiện mẹ vắng mặt, ông ấy sẽ biết chúng ta ở sau lưng đi tiến hành điều kiện trao đổi." Khương Bình nhắc nhở.

Khương phu nhân nhìn bốn phía một chút, trong phi trường người đến người đi, muốn bà đem con gái chưa bao giờ xuất ngoại bỏ ở nơi này, bà rất không yên tâm, mặc dù đứa con gái này là bà nhận nuôi, nhưng bà thật lòng coi cô như con gái thương yêu của chính mình.

"Ta không yên lòng......"

Khương Bình cầm tay mẹ nuôi, giọng nói bình tĩnh dịu dàng nói: "Hùng Thiên Phàm muốn bắt con trao đổi một số lợi ích lớn như vậy, tin tưởng hắn ta sẽ không để cho con bị một tia tổn thương, cho nên, mẹ, đừng lo lắng, con không có việc gì."

Khương phu nhân lẳng lặng nhìn cô, trong lòng không khỏi buồn bực, Bình Bình mặc dù dáng dấp không phải là Quốc Sắc Thiên Hương, nhưng cũng giống như một đóa hoa nhỏ thanh thuần, sạch sẽ, hòa nhã không tỳ vết, nói gì cũng phải được lấy về nhà, che chở thật tốt, mà không phải biến thành bạn giường để đàn ông phát tiết dục vọng .

Bà thật sự không hiểu, cái tên ác Hùng đáng giận đó rốt cuộc đang đánh chủ ý xấu gì? Nhất định là muốn làm cho bọn họ nhục nhã, e rằng sau khi hắn ta ăn Bình Bình, liền không nhận nợ rồi.

Vậy làm sao có thể!

"Mẹ cảm thấy chúng ta vẫn là nghe lời của ba con, không nên đi tốt hơn."

Điều kiện tên ác Hùng nói, là muốn Bình Bình một mình đáp máy bay đến trên một tòa đảo nhỏ ở Maldives*, chỉ cần đợi hết một tháng, sẽ để cô trở lại, nếu như phục vụ làm hắn ta vui vẻ, chẳng những có thể không có kẻ địch, còn có thể thêm nhiều bạn bè.

*Maldives: là một quốc đảo gồm các nhóm đảo san hô ở Ấn Độ Dương.

Song loại cảm giác này giống như là bán con gái của mình vậy, bán con cầu vinh, những lời này cư nhiên xuất hiện sờ sờ tại trước mắt. Thế nhưng không nói như vậy, phải giải quyết tất cả tình trạng bức người này như thế nào đây?

"Mẹ, không cần lo lắng cho con, con chỉ hi vọng trong khoảng thời gian này người có thể chăm sóc cha thật tốt, chuyện của công ty, con sẽ xử lý thật tốt."

"Nhưng mà ngộ nhỡ người kia là một tên biến thái......"

"Chẳng lẽ mẹ hi vọng con thay đổi chủ ý sao?" Khương Bình nhẹ nhàng hỏi.

"Không! Ta không phải ý này, ta chỉ là....."

"Mẹ, con đã chuẩn bị tâm lý, tốt hay xấu con đều sẽ chịu đựng."

"Nhưng là......"

"Mẹ, nếu như mẹ nhưng là nữa, chúng ta liền cùng nhau trở về."

Cô xoay người muốn đi, lập tức bị Khương phu nhân bắt được tay phải, Khương phu nhân khó xử cũng không biết làm sao nói nhỏ, "Bình Bình, thật là uất ức con."

Khương Bình đưa tay trái ra vỗ vỗ tay mẹ nuôi, giọng nói mềm mại dịu dàng như cũ nói: "Mẹ, mau đi trở về nhà làm bạn tốt với cha đi! Con sẽ hoàn thành nhiệm vụ của con, sau đó bình an về nhà."

Cứ như vậy, Khương Bình ngồi trên máy bay tư nhân đối phương an bài, bay đi làm lợi ích trao đổi.

Một tháng sau, cô trở lại, không hề đề cập tới tháng kia xảy ra chuyện gì, chỉ biết là khó khăn của Khương gia đã giải quyết, mà Khương gia cũng thay đổi người làm chủ.

Ở trong một phòng làm việc đơn giản, một cô gái nhỏ cần cù nghiêm túc, đang khẽ cau mày nhìn công văn trên bàn . Vừa lúc đó, cửa phòng làm việc bị người vô lễ mở ra.

Có thể lỗ mãng như vậy, không tuân mệnh lệnh, chỉ có một người ——Khương Uy.

"Anh nói em gái a! Tại sao lần này anh báo chi phí công văn em không ký? Anh chính là vì công ty vào sanh ra tử!"

"Đi quán rượu coi là vào sanh ra tử sao?" Khương Bình nhìn chăm chú vào con trai duy nhất của cha nuôi. Thật đáng buồn chính là, trên ti vi thường thấy cái loại cưng chiều con trai, cưng chiều đến làm cho con trai không có năng lực, biến thành kẻ bất tài không chịu được, lại có thể xảy ra ở trên người tốt như cha nuôi.

Có lẽ là bởi vì nhiều năm này cha nuôi chuyên tâm làm việc, năm tháng trẻ tuổi đều bỏ trên sự nghiệp, cho nên coi thường việc giáo dục quan trọng với con cái, mới có thể ra một đứa nhỏ hỏng bét như vậy.

"Dĩ nhiên! Em không biết muốn đi ra ngoài giao tiếp xã giao, cũng không phải là mang những ông chủ lớn kia đi nhà hàng Tây gò bó muốn chết, mà phải là đi cái loại có phấn vị kia..., còn có vài ly rượu đổ xuống bụng, làm ăn mới có thể thành a! Em rốt cuộc có hiểu làm ăn hay không?"

Dĩ nhiên hiểu, nếu không công ty xây dựng nho nhỏ này đã sớm sụp đổ, căn bản không cần có bất kỳ cạnh tranh gì.

"Xem ánh mắt em, ý nói em rất biết làm ăn sao, nhưng mà em không được quên, em căn bản cũng không phải là người thừa kế danh chính ngôn thuận, chỗ ngồi bây giờ của em, cũng chỉ là em dùng thân thể đổi lấy."

Anh tàn nhẫn nhắc nhở về đêm tàn khốc của một năm trước, vậy mà Khương Bình cự tuyệt bị hắn kích động, một mặt là tự mình thật sự rất cố gắng muốn quên một tháng thời gian kia, mặt khác là cô lo lắng cho cha nuôi.

"Sao không lên tiếng? Tôi nói đúng rồi đúng không! Làm đàn bà thật tốt, cho dù năng lực làm việc không tốt, cho dù bị người bức đến bước đường cùng, chỉ cần vén y phục lên, mở ra bắp đùi là có thể giải quyết tất cả, thật là tốt."

Nghe được lời nói mát ghê tởm như thế, Khương Bình ở trên công văn ký tên của mình, không ngẩng đầu mà nói: "Anh đã hâm mộ như vậy, lần sau có cơ hội, tôi nhất định sẽ đề cử anh đi."

Khương Uy lập tức biến sắc mặt, "Được, cô đủ phách lối, cô đừng tưởng rằng cô có ba tôi nâng đỡ, mà có thể vô pháp vô thiên, một ngày nào đó, tôi sẽ đoạt lại được tất cả tôi nên có."

Khương Uy tức giận bỏ lại tuyên ngôn cuồng vọng, thở phì phò xoay người tông cửa xông ra, lưu lại một mình cô, cảm thấy không nói gì.

Ai! Cô không muốn gây gổ với Khương Uy, vì toàn bộ công ty vốn chính là thuộc về anh ta, cô cũng chỉ là tuân thủ cam kết với mẹ nuôi và hiếu thuận với cha nuôi, ít nhất phải làm cho công ty này trở nên cường tráng, có thể gánh vác những mưa gió trên thương trường, sau đó là cô có thể không buồn không lo rời đi.

Nhưng mà hiện tại...... Sợ rằng vẫn còn quá sớm.

Vừa lúc đó, cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

"Mời vào."

Đi vào là nữ thư kí giỏi giang.

"Giám đốc, tập đoàn Thiên Hạ vốn là muốn cùng chúng ta ký hợp đồng tạm thời đổi ý rồi." Nữ thư ký báo cáo.

"Cái gì?! Là nguyên nhân gì khiến Vương đổng đổi ý?" Một số tiền đặt cọc và tiền vi ước lớn mà Vương đổng không phải là luôn luôn tính toán tỉ mỉ sao lại bỏ qua chứ.

"Vương đổng nói nếu như muốn biết nguyên nhân, mời giám đốc bảy giờ tối hôm nay đến Anh —— nhà hàng kiểu Nhật, đến rồi cô sẽ biết."

Khương Bình gật đầu một cái, "Tôi biết rồi, cô đi xuống đi!"

"Vâng" nữ thư ký nói xong liền rời đi.

Vương đổng luôn luôn thích đi khách sạn lớn khí phái ăn cơm, lúc nào thì cũng thích Anh - loại nhà hàng kiểu Nhật tinh tế tao nhã như thế?

Chỉ là bất kể ông ta đổi tính như thế nào, cô cũng phải làm cho ông ta lần nữa đồng ý hợp tác tốt với Khương Khương.

Khương Bình đã chuẩn bị giải thích tốt, hi vọng có thể dùng năng lực và bản lĩnh của mình, thuyết phục Vương đổng lần nữa ——tuy nhiên lần trước khiến Vương đổng đồng ý ký hợp đồng lớn này là dùng rượu ngon và đàn bà.

Đây là phương pháp sử dụng cô khinh thường nhất, nhưng cũng là phương pháp nhanh chóng hữu hiệu nhất có thể lấy được hợp đồng.

Nhưng mà tại sao đã xác định ký hợp đồng còn có thể đổi ý?

"Vương đổng, tôi là Khương Bình ở công ty xây dựng Khương Khương."

Lời của cô vừa nói xong, cửa phòng giấy liền chậm rãi bị mở ra, bên trong chỉ có một ngọn đèn lờ mờ chiếu sáng, thoạt nhìn có loại cảm giác tựa như ảo mộng.

Xem ra Vương đổng này thật sự là đổi tính, cô còn tưởng rằng sẽ thấy một đống em gái trẻ tuổi vòng quanh ở bên người Vương đổng, trái ôm phải ấp.

Nhưng mà bên trong lại yên tĩnh, ánh mắt của cô liếc đến bóng dáng cao lớn ngồi ở một góc tối.

Khương Bình đi tới, cửa giấy sau lưng liền chậm rãi đóng lại, cô lập tức cung kính cúi người chào bóng người ngồi ở trong góc.

"Vương đổng, nếu như công ty chúng tôi có đắc tội đến chỗ nào của ông, xin ông tha lỗi nhiều hơn, nhưng mà tôi lại vẫn hi vọng có thể cùng quý công ty hợp tác, nếu như có yêu cầu gì, xin nói ra, tôi nhất định sẽ tận lực giải quyết."

Giọng nói tiêu chuẩn cung kính ôn thuần, lại mang một ít lễ phép khách khí, đây là thái độ trước sau như một ở trên thương trường của cô, đối với người lễ độ, tôn trọng, tự nhiên cũng sẽ nhận được đãi ngộ ngang hàng của đối phương.

Vẫn ngồi chồm hỗm, tiếp đó đầu thật thấp cúi người chào, thế này giống như tư thế hành lễ của người Nhật Bản làm cô rất không quen, cô cảm thấy chân đều sắp tê dại, mà đối phương vẫn không có mở miệng.

Thời điểm cô ở trong lòng cảm thấy hoài nghi, đột nhiên, bóng dáng trong góc phát ra âm thanh.

"Nếu như em sớm mềm mại ngọt ngào như vậy, tôi cũng sẽ không giận em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.