Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 611



Chương 611 Trong phòng khách nhà họ Trương

 

Trương Như Mặc ngồi trên ghế, khuôn mặt âm trầm, cơn lửa giận trong lòng lan ra toàn thân.

 

Mấy vị trưởng lão cũng ngồi yên tại chỗ, không ai nói gì.

 

Bọn họ đã biết chuyện nhà họ Vũ huy động toàn bộ lực lượng tới.

 

Không ai ngồ được, nhà họ Vũ lại coi trọng Vũ Hoàng Minh như vậy.

 

Gần như bên đó đã dốc hết toàn lực.

 

“Chủ nhân, chúng ta phải làm gì?”

 

“Trong cuộc phân tranh Hải Lam lần này không lẽ chúng ta lại để thua nhà họ Vũ sao?”

 

Trương Thắng Thiện đã chết, vị trí đại trường lão đương nhiên thuộc vào tay con trai của ông ta.

 

Sắc mặt Trương Hà Anh u ám, hai tay siết chặt, ánh mắt đằng đằng sát khí.

 

“Muốn dẫn đầu trong cuộc phân tranh Hải Lam sao? Nhà họ Vũ đó có tư cách này sao?”

 

“Lần này cho dù thế nào chúng ta cũng phải lấy được một suất.”

 

Khuôn mặt Trương Như Mặc lạnh lùng.

 

Chỉ có ba suất trong cuộc phân tranh Hải Lam, nếu nhà họ Trương không dành được một suất thì những người khác cũng đừng mong có được.

 

Lúc trước thực sự ông ta không tính nhà họ Vũ vào đó vì nhà họ Vũ chỉ có một mình Vũ Phong Phiêu.

 

Nhưng bây giờ nhà họ Vũ lại có thêm một Vũ Hoàng Minh nữa.

 

Với thực lực của hai người bọn họ, muốn chiếm một suất trong cuộc phân tranh Hải Lam không phải là chuyện khó.

 

“Trương Hà Anh”

 

Lúc nói chuyện, ánh mắt của Trương Như Mặc nhìn sang chỗ của Trương Hà Anh.

 

“Chủ nhân!”

 

Trương Hà Anh đứng lên khỏi chỗ của mình, sắc mặt không được tốt lắm.

 

“Cháu bớt đau lòng. Lần này trong danh sách của dòng tộc tham chiến cũng có tên cháu.

 

Cháu tranh thủ thời gian tu luyện để nhân lúc lên đài tiêu diệt kẻ thù của cháu.”

 

Trương Như Mặc lại thở dài một hơi.

 

Cái chết của Trương Thắng Thiện là một đả kích rất lớn với Trương Hà Anh nhưng đồng thời cũng là một áp lực.

 

Trong nhà họ Trương, trừ con trai của mình ra thì Trương Hà Anh là người có thiên phú nhiều nhất.

 

Trước đây, Trương Như Mặc không cho Trương Hà Anh vào trong danh sách nhưng lần này ông ta có thể cảm nhận được Trương Hà Anh nhất định có thể bộc phát sức mạnh rất lớn.

 

Có thể trong khoảng thời gian ngắn, thực lực của Trương Hà Anh còn có thể vượt qua ba mình.

 

“Cháu đã rõ thưa chủ nhân, cháu nhất định sẽ cố gắng”

 

“Cháu nhất định sẽ giết chết kẻ thù, báo thù thay cho ba cháu.”

 

Trương Như Mặc đứng dậy, vỗ vai Trương Hà Anh: “Được, vậy cháu về tu luyện trước đi.”

 

Trương Hà Anh hành lễ với mấy vị trường lão rồi ra khỏi phòng khách.

 

Sau khi Trương Hà Anh rời đi, Trương Như Mặc mới nói: “Trương Hà Anh coi như là con át chủ bài của chúng ta, không ai được phép tiết lộ thông tin này ra ngoài. Có biết chưa?”

 

Cùng lúc đó.

 

Trong phòng khách của nhà họ Vũ, ngoại trừ Vũ Minh Hoàng và Vũ Phong Phiêu, tất cả các vị trưởng lão khác đều đã đến nơi.

 

Vũ Trường An ngồi ở vị trí trên cùng, nhìn Vũ Mình Hoàng đang đứng trong phòng khách.

 

Ánh mắt ôn hơi kích động nhưng phần lớn là Sự áy náy.

 

32 năm, đây là lần đầu tiên con trai ông về dòng tộc.

 

“Hôm nay, con trai thứ Vũ Minh Hoàng của tôi trở về dòng tộc”

 

“Tôi rất vui mừng…”

 

Vũ Minh Hoàng ngồi nghe ba dượng mình dài dòng văn tự cảm thấy rất sốt ruột.

 

Bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng được nhìn thấy Thanh Trúc và Dâu Tây. Đợi đến giây phút này cũng đã đủ lâu với anh rồi.

 

Mọi người đều biết Vũ Minh Hoàng mất kiên nhẫn nhưng truyền thống của dòng tộc không thể bỏ được.

 

Mãi một nửa tiếng sau, Vũ Trường An cuối cùng cũng nói xong.

 

Vốn dĩ ông còn chuyện quan trọng khác muốn nói nhưng biết được những suy nghĩ của Vũ Hoàng Minh nên đành để lại sau.

 

“Được rồi, những gì nên nói tôi cũng đã nói rôi.”

 

“Phong Dương, con dẫn Hoàng Minh đi gặp Thanh Trúc đi”

 

Vũ Minh Hoàng nghe vậy lập tức lấy lại tỉnh thần.

 

Vũ Phong Phiêu đứng dậy gật đầu.

 

“Minh Hoàng. Đi thôi, anh thấy em sốt ruột quá.”

 

Vũ Phong Phiêu cười và vỗ vai Vũ Minh Hoàng.

 

Thực ra cũng khó trách Vũ Minh Hoàng như vậy.

 

Dù sao từ nhỏ đến lớn anh cũng chưa từng trở về dòng tôc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.