Chiến Long Quân Trở Lại

Chương 612



Chương G12: Thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của dòng tộc này.

 

Nếu không phải nhà họ Vũ, nhà Đông Hoàng, nhà Nam Cung có liên kết với nhau thì có lẽ Vũ Hoàng Minh sẽ mãi mãi không biết đến chuyện này.

 

Thậm chí còn tưởng rằng những người này là kẻ thù.

 

Trên đường, Vũ Phong Phiêu và Vũ Minh Hoàng sánh vai nhau cũng đi.

 

“Minh Hoàng, có phải em… có chấp niệm rất sâu với dòng tộc không?”

 

Nghe vậy, bước chân của Vũ Minh Hoàng liền dừng lại nhưng ngay sau đó anh đã trở lại bình thường.

 

“Anh cả, sao anh lại nói như vậy?”

 

Vũ Phong Phiêu mỉm cười: “Vì từ bé đến lớn em luôn tưởng rằng mình là trẻ mồ côi, không có người thân. Nhưng đột nhiên đến một ngày, em phát hiện ra mình có người thân, có anh em. Nên ngoài bất ngờ ra có lẽ em cảm thấy oán hận nhiều hơn đúng không?”

 

Vũ Hoàng Minh im lặng.

 

Thực ra khi mới biết chuyện, anh vẫn còn rất kích động, thậm chí nói ngay chuyện này cho Tô Thanh Trúc biết.

 

Nhưng sau đó, anh cảm thấy có người thân nào lại để một đứa trẻ mới ra đời lưu lạc ở bên ngoài những 32 năm.

 

Trong lòng anh, sự oán hận và cảm giác mờ nhạt càng trở nên nhiều hơn.

 

Đối với anh mà nói, mối tình thân này coi như bỏ đi.

 

Thấy Vũ Hoàng Minh không nói chuyện, Vũ Phong Phiêu nói tiếp: “Thực ra cũng có nỗi khổ của riêng mình. Năm đó nếu không cho em ra ngoài thì có lẽ nhà họ Vũ của chúng ta không còn nữa.”

 

Câu nói đó của Vũ Phong Phiêu làm Vũ Hoàng Minh vô cùng kinh ngạc.

 

“Anh nói vậy là có ý gì?”

 

Vũ Hoàng Minh không hiểu.

 

Nếu anh không rỡi khỏi dòng tộc thì nhà họ Vũ sẽ bị hủy diệt sao?”

 

“Năm đó, mẹ hai…”

 

Lời nói đã đến bên miệng, Vũ Phong Phiêu định nói tiếp.

 

Nhưng đột nhiên nhớ lại lời cảnh cáo của ba, anh lập tức không nói nữa.

 

“Có một số chuyện, em vẫn nên để tự ba nói với em thì hơn. Những gì anh biết cũng không cụ thể như ba.”

 

Nhưng Vũ Hoàng Minh đã nghe thấy hai từ.

 

Mẹ hai…

 

Vậy có nghĩa là người anh cả này không phải là anh ruột của anh.

 

Mẹ của anh không phải là mẹ của Vũ Phong Phiêu.

 

Chỉ hai người chung ba.

 

“Em biết rồi”

 

Vũ Hoàng Minh gật đầu, tâm tư trong lòng bỗng chốc trở nên phức tạp.

 

“Vậy mẹ của em có ở đây không?”

 

Vũ Hoàng Minh muốn biết mẹ của mình đang ở đâu.

 

Vũ Phong Phiêu im lặng mấy giây rồi mới lắc đầu.

 

“Bà ấy không có ở đây nhưng anh nghĩ nếu như mẹ hai biết được chuyện em trở về, bà ấy sẽ rất vui mừng.”

 

Lúc nói chuyện, Vũ Phong Phiêu dừng lại không đi tiếp.

 

“Đến rồi.”

 

“Thanh Trúc và Dâu Tây ở bên trong. Anh không làm phiền em và Thanh Trúc đoàn tụ nữa”

 

Vũ Phong Phiêu vỗ vai Vũ Hoàng Minh rồi quay người rời đi.

 

Lúc đó, Vũ Hoàng Minh mới ngẩng đầu nhìn biệt thự trước mắt.

 

Sân vườn không lớn nhưng rất tỉnh tế và sạch sẽ.

 

Mặt đất lát đá cuội dẫn vào sân.

 

Anh hít sâu một hơi, vứt hết những suy nghĩ trong đầu đi.

 

“Mẹ, mẹ thấy con có giỏi không?”

 

Trong sân, một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai Vũ Hoàng Minh.

 

Anh biết đó chính là tiếng của Dâu Tây.

 

“Dâu Tây đúng là giỏi thật. Nếu như ba nhìn thấy con giỏi như vậy nhất định sẽ thưởng cho con.

 

Giọng nói nhẹ nhàng của Tô Thanh Trúc cũng rơi vào tai anh.

 

Nhưng giọng nói của Dâu Tây bỗng chốc trở nên buồn bã.

 

“Mẹ, bao giờ ba mới về thăm con. Con nhớ ba lắm”

 

Giọng nói của Tô Thanh Trúc cũng trầm xuống: “Dâu Tây ngoan, ba nhất định sẽ về. Nói không chừng bây gið ba con đang ð ngoài cửa đấy”

 

“Mẹ, mẹ lừa con”

 

“Sao ba đứng ở cửa mà lại không vào trong?”

 

Dâu Tây dễ dàng nhận ra Tô Thanh Trúc đang nói dối.

 

“Me không lừa con đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.