Chiến Long Vô Song

Chương 1027: Chương 1028





Lúc đám người Triệu Vân đánh vào trong đại sảnh của Thiên Nhai, 2000 tên thuộc hạ của Diệp Mục Thiên cùng đám bằng hữu đã chết hơn trăm người.

Đám người còn lại đều trở nên sở hãi, bọn họ không so được với dũng khí chiến đấu của Bắc Cảnh Thập Bát Ky, một đám người ném bỏ vũ khí, thét chói tai nhanh chân bỏ trốn, tán loạn chạy trối chết, ngay cả thiếu gia của bọn họ cũng không quan tâm.

Diệp Mục Thiên cùng đám người La Thành, Địch Vân trơ mắt nhìn thuộc hạ của mình từng người từng người ngã xuống, chết có, bị thương có, bỏ trốn cũng có.

Lúc mười mấy người Triệu Vân mang theo chiến đao nhuộm đỏ máu tươi tiến vào, Diệp Mục Thiên mới phát hiện tuy bọn họ ít người, nhưng lại có thể so sánh với thiên binh vạn mã.

Mười tám người Triệu Vân, người dính đầy máu tươi, tay cầm chiến đao, đồng loạt hành lễ với Trần Ninh: “Tham kiến thiếu gia!”
Trần Ninh khẽ vuốt cầm, khen ngợi: “Tam thiên việt giáp khả thôn ngô, mười tám người các anh đối đầu với 2000 đối thủ, biểu hiện không tồi.”
Bắc Cảnh Thập Bát Ky được Thiếu soái tán thưởng đều trở nên hưng phấn.


Sau khi Trần Ninh tán dương Thập Bát Ky, lại quay đầu nhìn về phía đám người Diệp Mục Thiên.

Anh nhìn Diệp Mục Thiên, lạnh lùng nói: “Đây là lần thứ hai anh rơi vào tay tôi đi, anh nói xem tôi nên xử lý anh thế nào đây?”
Diệp Mục Thiên nghe vậy, sắc mặt liền tái nhọt.

Trần Ninh như cũ thoải mái ngồi ở đó.

Mười tám người Triệu Vân mang theo chiến đao dính đầy máu như mười tám ma tôn đứng bên cạnh Trần Ninh.

Khí thế của Trần Ninh cùng mười tám người Triệu Vân mãnh liệt kích thích thị giác của đám người Diệp Mục Thiên.

Diệp Mục Thiên cưỡng chế nỗi sợ hãi trong lòng.

Hắn kiên trì nói: “Trần Bắc, mày hẳn là rất rõ thân phận của tao, phía sau tao còn có gia tộc cường đại.

Bố mẹ tao chỉ cần một câu liền có thể đem người thân bằng hữu của mày tống xuống vực sâu.

Thực lực của mày không tồi, sao lại phải đi theo Trần Ninh, bảo hộ Tống Sính Đình?”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên: “Diệp Mục Thiên, anh muốn nói cái gì?”
Diệp Mục Thiên nheo mắt, lớn tiếng nói: “Tao rất thưởng thức thực lực của mày, nếu mày chịu theo tao, tao chẳng những tha thứ cho hành vi đả thương tao của mày, thậm chí còn có thể nâng mày lên.

Nếu mày biết bố tao là ai, mày hẳn sẽ biết tao không chỉ là mạnh miệng.

Nhận tao làm chủ nhân, trở thành thuộc hạ của tao, mà sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.

Còn nếu là kẻ thù của tao, đối đầu với tao đến cùng, bằng hữu người thân của mày đều chỉ có một con đường chết.


Tao thấy mày thông minh như vậy, hai cái mày chọn một đi.”
Ý cười trong mắt Trần Ninh càng lúc càng đậm.

Anh quay đầu nhìn Bắc Cảnh Thập Bát Ky, hỏi đám người Triệu Vân: “Anh ta muốn chúng ta phản bội Thiếu soái, phản bội quân Bắc Cảnh, các anh thầy thế nào?”
Diệp Mục Thiên nghe câu này của Trần Ninh, còn tưởng rằng Trần Ninh là đang cùng mười tám tên cường giả này.

thương lượng đầu hàng dưới trướng hắn! Mắt Diệp Mục Thiên sáng lên, nghĩ thầm quá thú vị!
Vì thế, hắn liền lớn tiếng nói với đám người Triệu Vân: “Mười tám người bọn mày có thể đối đầu với 2000 tên thuộc hạ của tao, thực lực này tao cũng rất thưởng thức.

Bọn mày đều cùng Trần Bắc đầu quân cho tao đi, không cần đi theo Trần Ninh nữa.

Qua một thời gian nữa, bố tao lên làm tân quốc chủ, Trần Ninh cũng sẽ không có kết quả tốt, bọn mày đi theo hắn cũng chẳng được gì.

Bọn mày đi theo tao, chẳng những có tiền, hơn nữa tao còn có thể cam đoan bọn mày ít nhất cũng sẽ lên được chức thiếu tướng.

Điều kiện này cũng đủ rồi đi?”
Diệp Mục Thiên nói ra lời này, liền khiến đám người Địch Vân cùng La Thành trở nên hâm mộ.

Bọn họ đều biết, trong quân đội, quân hàm cắp tá cùng cấp tướng vô cùng khó đạt được.

Vô số người ở sa trường chém giết cả đời, dâng hiến cả đời, cũng chưa chắc có thể thăng đến cấp.

tướng.

Hai cấp bậc này chính là cách xa một trên trời, cũng là ước mơ nguyện vọng cũng vô số quân nhân.


Mà hiện tại Diệp Thiếu lại ra điều kiện lớn như vậy, chỉ cần đám người Triệu Vân quy thuận hắn liền có cơ hội thăng lên cấp tướng.

Ngay đến cả Trần Ninh nghe thấy cũng không nhịn được nhíu mày: “Không hổ là công tử Diệp gia, không hỗ là con cháu của Hạng các lão, khẩu khí cũng không giống người thường, chỉ một câu liền có thể cho ra hai mươi vị tướng quân!”
Diệp Mục Thiên nghe vậy liền nghĩ đám người Trần Ninh đã động tâm.

Hắn vô cùng đắc ý nhìn Trần Ninh và đám người Triệu Vân, mỉm cười nói: “Nếu đông tâm, còn không mau quỳ xuống thề một lòng trung thành với tao.”
Trần Ninh nhìn về phía đám người Triệu Vân.

Triệu Vân bước lên một bước, đi về phía Diệp Mục Thiên, chậm rãi nói: “Tôi không thể không thừa nhận, điều kiện của anh quả thật khiến người khác động tâm.

Bát quá, rồng không sống cùng rắn, hổ sẽ không ngủ cùng cho.

Anh tính là cái gì? Xứng để so với chủ nhân của bọn tôi sao? Chủ nhân của chúng tôi vĩnh viễn chỉ có một, đó chính là chiến thần của Hoa Hạ, Thiếu soái Bắc Cảnh.”
Lúc Diệp Mục Thiên thấy Triệu Vân đi về phía hắn, hắn còn nghĩ Triệu Vân đã động tâm, chuẩn bị là người đầu tiên quỳ xuống thề trung thành với hắn.

Nhưng sau khi hắn nghe được lời nói của Triệu Vân, sắc mặt đắc ý liền đông cứng.

Hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn Triệu Vân: “Mày….”
Sắc mặt Triệu Vân không thay đổi: “Quỳ xuống!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.