Chạng vạng tối thì Trần Ninh về đến nhà. Mọi người trong gia đình đều đã trở về, Mã Hiểu Lệ đang chuẩn bị bữa tối trong bếp.
Tống Sính Đình thì đang dạy con gái làm bài tập, khi nhìn thấy Trần Ninh trở về một mình, cô kinh ngạc hỏi: “Trần Ninh, sao anh lại trở về một mình, Đồng Kha đâu?”
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Em ấy tổ chức tiệc cùng bạn học cũ.
Em ấy nói không cần anh đón, em ấy sẽ tự mình về đây sau bữa tiệc.”
Tống Sính Đình và những người khác đều lộ vẻ giật mình.
Sau nửa giờ, Mã Hiểu Lệ đã chuẩn bị xong bữa tối và gọi mọi người chuẩn bị ăn cơm.
Lúc này chuông cửa vang lên, Tống Sính Đình vội vàng đi tới mở cửa, quả nhiên là Đồng Kha tới.
Chỉ là Đồng Kha nhìn có chút mệt mỏi, Tống Sính Đình nghĩ rằng có lẽ Đồng Kha mệt mỏi vì quá trình đi lại.
Vì vậy cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhiệt tình nói: “Em họ, em đến rồi, nhanh vào đi.”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đưa Tống Thanh Thanh ra ngoài niềm nở chào đón Đồng Kha.
Ngay cả Tống Thanh Thanh cũng thân mật kêu lên: “Cô!”
Đồng Kha cúi người ôm Tống Thanh Thanh, hôn một cái rồi cười nói: “Thanh Thanh thật ngoan.”
Đồng Kha rất nhanh liền phát hiện mọi người trong gia đình chị họ đều rất nhiệt tình với cô.
Chỉ có anh họ của cô, Trần Ninh, đang uể oải ngồi bên bàn uống canh, không có đi tới chào hỏi cô, chỉ khẽ gật đầu với cô.
Thật lâu trước đó, Đồng Kha có nghe nói chị họ của cô bị một tên lang thang say rượu ức hiếp, sau đó chưa lập gia đình đã có con vì vậy bị ức hiếp trong Tống gia.
Sau đó một thời gian, cô còn nghe người thân của mình nói rằng kẻ lang thang say xỉn đã bắt nạt chị họ của cô vậy mà tìm đến cửa, cùng chị họ của cô ở chung.
Là một người co trí thức cao, Đồng Kha cảm thấy chuyện này không hợp lý và cảm thấy không đáng thay cho chị họ của mình.
Có thể nói, hình ảnh của Trần Ninh trong lòng Đồng Kha là vô cùng kém cỏi.
Có điều cô không hiểu là tại sao gia đình của chị họ dường như đối xử rất tốt với Trần Ninh.
Khi Mã Hiểu Lệ nhìn thấy Đồng Kha nhìn chằm chằm Trần Ninh, bà cười nói: “Đây là Trần Ninh anh rễ của con. Buồi chiều nó đã lái xe đến sân bay đón con, chắc hẳn hai con đã biết nhau rồi.”
Đồng Kha lạnh đạm nói: “Đã gặp mặt nhưng con không thừa nhận anh ta là anh rễ của con, bởi vì con cảm thấy anh ta không xứng với chị họ.”
Một nhà Tống Sính Đình trợn tròn mắt khi nghe vậy, Tống Sính Đình vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Em họ, em đang nói cái gì vậy?”
Đồng Kha hùng hồn nói lý lẽ: “Còn không phải sao, chị họ, hiện tại chị đã là bà chủ của một công ty niêm yết, còn về phần anh ta thì sao, trước kia làm chuyện có lỗi với chị còn không nói.”
“Cho tới bây giờ, anh ta vẫn không tiến bộ một chút nào, ngay cả công việc cũng không có, chỉ biết ăn cơm chùa.”
Nghe xong, Tống Sính Đình, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đều dở khóc dở cười.
Tống Thanh Thanh là người đầu tiên không vui khi nghe Đồng Kha nói những điều không hay về cha cô bé, cô bé lập tức thoát khỏi vòng tay của Đồng Kha.
Cô bé chạy đến bên cạnh Trần Ninh, giang tay ra bảo vệ Trần Ninh, tức giận nói: “Cô, con không cho phép cô nói xấu cha con, cha con là người cha tốt nhất trên đời!”
Tống Sính Đình cũng vội vàng giảng hòa nói: “Đồng Kha, tình huống của chị với Trần Ninh tương đối phức tạp, một lời khó nói hết. Nhưng Trần Ninh nhất định không phải như lời em nói.
Nếu có thời gian chị sẽ giải thích hết với em.”
Tống Trọng Bân cũng nói: “Mọi người ngồi xuống ăn cơm đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội mắt!”
Cả nhà ngồi xuống ăn cơm.
Trong bữa tối, Tống Sính Đình tò mò hỏi tại sao Đồng Kha lại có thời gian rảnh đến Trung Hải chơi? Đồng Kha kiêu ngạo nói: “Viện Nghiên cứu Y khoa Ánh Dương chỗ em làm việc đã bước đầu phát triển thành công vắc xin chữa ung thư gan vì vậy giáo sư Hoa Đà đã cho chúng em nghỉ một tháng.”
Khi gia đình của Tống Sính Đình nghe thấy điều này, tất cả đều cảm thán.
Như mọi người đã biết, ung thư luôn là vấn đề nhức nhối của ngành y và ung thư gan là một loại ung thư phổ biến.
Hiện tại, chỉ có vắc-xin phòng ngừa ung thư cổ tử cung, nếu Viện Nghiên cứu Y khoa Ánh Dương của Đồng Kha thực sự nghiên cứu ra loại vắc-xin ngăn ngừa ung thư gan thì đây chắc chắn sẽ là một bước đột phá lớn nữa trong giới y học.
Gia đình Tống Sính Đình liên tục khen ngợi sự nghiệp cao cả và vĩ đại của Đồng Kha khiến Đồng Kha có chút kiêu ngạo.
Nhưng không ai để ý tới Trần Ninh, trong mắt anh lóe lên vẻ hưng phần.
Điều mà Tống Sính Đình không biết đó là Viện Nghiên cứu Y khoa Ánh Dương chính là do Trần Ninh thành lập.
Hơn nữa, những năm gần đây, Trần Ninh luôn đứng ở phía sau, âm thầm hỗ trợ mọi mặt cho Viên Nghiên cứu Y khoa Ánh Dương.
Để cung cấp tài nguyên, cần phải giới thiệu thiết bị hoặc nhân tài đến từ nước ngoài và Trần Ninh sẽ giúp họ làm điều đó.
Trong vài năm gần đây, Trần Ninh không tiếc phải trả giá lớn để hỗ trợ Viện Nghiên cứu Y khoa Ánh Dương để nghiên cứu ra loại vắc xin chống ung thư gan này.
Bòi vì năm đó, mẹ anh mát do bệnh ung thư gan.
Vì vậy, Trần Ninh quyết tâm chế tạo ra một loại vắc xin phòng bệnh ung thư gan.
Trong vài năm qua, anh đã đầu tư hơn chục tỷ vào Viện Nghiên cứu Y khoa Ánh Dương!
Không ngờ bây giờ cuối cùng cũng có tin tốt.
Sau bữa tối, Trần Ninh một mình ra ngoài ban công và gọi điện cho trưởng khoa Viện nghiên cứu Y khoa Ánh Dương, chính là người được gọi với biệt danh Hoa Đà Giang Nam, giáo sư Giang.
Rất nhanh, cuộc gọi đã được kết nối.
Trần Ninh khôi phục nội tâm gợn sóng, bình tĩnh nói: “Lão Giang, nghe nói ông đã chế tạo thành công vắc xin ung thư gan?”
Phong Hoa Đà kinh ngạc nói: “Thiếu soái, làm sao ngài đã biết rồi. Tôi còn định hai tháng sau vào ngày giỗ của mẹ ngài thì mới thông báo để khiến ngài bất ngờ.”
Trần Ninh cười nói: “Tôi cũng vô tình nghe được lời nhân viên trong phòng nghiên cứu của ông nói mà thôi. Chúc mừng Lão Giang.”
Phong Hoa Đà lại nói: “Nếu không có thiếu soái hết sức hỗ trợ thì tôi làm sao có thể thành công rực rỡ trong mấy năm ngắn ngủi được chứ? Thiếu soái, tôi đã nghĩ việc sản xuất, tiếp thị và bán loại vắc-xin ung thư gan này đều giao cho ngài xử lý.”
Theo bản năng, Trần Ninh muốn từ chối: “Cái này không được!”
Phong Hoa Đà nói: “Thiếu soái, một khi tin tức về việc nghiên cứu vắc xin thành công được lan truyền thì khi đó nhất định sẽ có rất nhiều thế lực trong và ngoài nước chú ý tới.”
“Nếu vắc xin rơi vào tay những kẻ kinh doanh vô lương tâm thì sau khi sản xuất vắc xin, họ chắc chắn sẽ tăng giá và sử dụng vắc xin để kiếm bộn tiền”.
“Bằng cách này, nó đi ngược lại ý định ban đầu của chúng ta là nghiên cứu vắc xin là để điều trị cho vô số bệnh nhân ung thư gan.”
“Thiếu soái, ngài cũng không muốn nhìn thấy cảnh những gia đình bình thường có người chết vì không có tiền mua vắc xin chữa ung thư gan đúng không?”
Trần Ninh gật đầu: “Tôi đương nhiên không vui khi thấy loại chuyện này xảy ra!”
Phong Hoa Đà nói tiếp: “Cho nên, việc sản xuất và xúc tiến bán hàng, ngài phải tự mình làm thì tôi mới yên tâm được.”
“Hơn nữa, ngài đã đầu tư hơn chục tỷ USD để nghiên cứu vắc- xin. Dù thế nào đi nữa thì cũng không thể để người tốt như ngài chịu thiệt thòi được, ít nhát phần chỉ phí ngài đầu tư phải kiếm Àm ve.
Trần Ninh khẽ gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ nhờ vợ thành lập một công ty con dược phẩm khác để chịu trách nhiệm sản xuất và kinh doanh vắc xin.”
Phong Hoa Đà cười nói: “Tốt, dù sao việc sản xuất vắc-xin cũng không gấp được. Vợ ngài từ từ thành lập công ty dược phẩm cũng phù hợp.”
Trần Ninh nói thêm vài câu với Hoa Đà, hẹn sẽ gặp nhau vào tháng sau để nói chuyện, sau đó thì cúp máy.
Trần Ninh từ ban công trở lại phòng khách, phát hiện Đồng Kha cũng đang ở phòng khách nghe điện thoại.
Anh nhìn thấy Đồng Kha đang cầm trên tay một chiếc cúc áo đặc biệt, đang chụp ảnh và gửi cho bạn cô ấy, cô nói: “William, anh là một thợ may có tiếng và rất hiểu biết. Xin hãy giúp tôi tìm hiểu cái cúc áo này là từ trên chiếc áo nào.”
“Đúng vậy, cái cúc ào này rất quan trọng đối với tôi, nó là của vị anh hùng đã cứu tôi lưu lại.”
“Đáng tiếc là lúc đó tôi không nhìn rõ diện mạo của anh ấy, tôi hy vọng sẽ tìm thấy anh ấy thông qua cái cúc áo này.”
Trần Ninh nghe thấy lời này của Đồng Kha, liền vội vàng đi vào phòng tắm.
Anh cởi cái áo sơ mi bị mất cúc kia ra và vụng trộm giấu nó đi.
Đồng Kha nghe điện thoại xong, nhìn bóng lưng Trần Ninh, tức giận lắm bẩm: “Hừ, cái thứ cặn bã này khi nhìn thấy mình thì chuồn mắt. Anh ta sợ mình mắng anh ta là đồ ăn bám sao?”