Chiến Long Vô Song

Chương 1070: Chương 1071





Mossan cười vài tiếng, sau đó tiếng cười đột nhiên dừng lại, hắn dữ tợn nhìn Trần Ninh, cười lạnh nói: “Trần Ninh, nơi này là tổng bộ biên quân Tu La quốc chúng tôi, chỉ riêng trong căn cứ tổng bộ này, đã có mấy vạn chiến sĩ Tu La.

“Ở biên giới kéo dài này, càng bó trí không dưới 30 vạn bộ đội Tu La.”
“Chỉ bằng anh cùng máy thủ hạ của anh, liền muốn giết tôi?”
“Anh coi quân Tu La chúng tôi là cái gì, coi đại bản doanh chúng tôi là chỗ nào, anh cho rằng anh có thể tới tự nhiên, muốn giết ai thì giết người đó?”
“Tôi khuyên bây giờ anh liền giơ tay đầu hàng, nếu anh đồng ý làm tù binh chiến tranh của chúng tôi, tôi có thể đồng ứng tha cho anh một cái chết.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Tôi là đặc biệt tới chỗ này giết anh, anh lại bảo tôi đầu hàng, không buồn cười sao?”
Mossan lạnh lùng nói: “Nếu anh muốn chết, vậy tôi sẽ thành toàn cho anh.”

“Giết bọn họi”
Lời nói của Mossan vừa dứt, những tướng sĩ bên cạnh hắn, còn có các vệ binh tại hiện trường, lập tức nhao nhao móc súng ra.

Nhưng, động tác móc súng của Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ phía sau Trần Ninh nhanh hơn.

Trong nháy mắt!
Tiếng súng vang lên trong đại sảnh, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Những tướng sĩ và vệ binh bên cạnh Mossan, tốc độ rút súng không bằng Điển Chử và Bát Hỗ Vệ, nhao nhao bị bắn ngã xuống đắt.

Bên ngoài, phòng thủ trên không báo động điên cuồng vang lên…
Trần Ninh thì ở trong tiếng súng, bước về phía Mossan.

Mossan lấy ra một bảo vật Sa Mạc Chi Ưng, vừa mở chốt an toàn, nhắc súng nhìn về phía Trần Ninh.

Trần Ninh đã đến trước mặt hắn.


Trần Ninh không đợi Mossan nổ súng, đã bay lên một cước, liền đá Sa Mạc Chi Ưng trong tay Mossan văng đi.

Mossan kinh ngạc!
Giơ tay rút chiến đao bên hông ra, trở tay một đao sắc bén chém về phía Trần Ninh.

Trần Ninh nghiêng người tránh!
Mossan cầm chiến đao, một hơi chém về phía Trần Ninh vài đao, toàn bộ bị Trần Ninh tránh qua.

Trong nháy mắt tất cả công kích của Mossan đều thất bại, Trần Ninh như tia chớp đá trúng lồng ngực Mossan.

Lồng ngực Mossan trong nháy mắt lõm sâu xuống, xương sườn toàn bộ bị gãy, miệng phun máu tươi bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đắt.

Hắn giãy giụa đứng dậy!
Nhưng Trần Ninh đã đến trước mặt hắn, giơ chân lên, một cước giẫm lên lồng ngực bị thương của hắn, hung hăng giẫm hắn dưới chân.

Mossan cảm giác trái tim mình đều bị Trần Ninh giẫm đạp, vô cùng đau đớn, cả khuôn mặt đều vặn vẹo cùng một chỗ.


Lúc này!
Những tướng sĩ Tu La trong đại sảnh, còn có các vệ binh, toàn bộ đều đã bị bắn ngã xuống vũng máu.

Trần Ninh lạnh lùng nhìn Mossan bị anh giẫm dưới chân, lạnh lùng nói: “Từ khi anh vượt biên đánh lén trạm gác tiền tuyến của chúng tôi, từ lúc anh sử dụng đạn Đum-đum tàn nhẫn giết chết Lý Trung tá, đã định trước kết cục của anh.”
Vẻ mặt Mossan đau đớn, hắn vừa miệng lớn hít khí lạnh, vừa đau khổ nói: “Nơi này là đại bản doanh Tu La quân chúng tôi, chỉ riêng căn cứ tổng bộ này, đã có mấy vạn chiến sĩ Tu La.”
“Hiện tại tiếng báo động đã vang lên, bên ngoài rất nhiều quân đội đã vây quanh nơi này.”
“Anh giết tôi, những người các người đều phải chết, một người cũng đừng nghĩ còn sống rời khỏi nơi này.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Nếu tôi dám tới nơi này, tất nhiên sẽ có cách an toàn rời đi.”
Lúc này, bên ngoài đã truyền đến tiếng giày quân đội lộc cộc, vô số chiến sĩ Tu La, cầm súng tiểu liên trong tay, vây quanh nơi này.

Bên ngoài dùng người chỉ huy, loa, sử dụng tiếng Trung lưu loát hét lên: “Kẻ địch các người bên trong lắng nghe, các người đã bị bao quanh hoàn toàn bởi 3 vạn quân Tu La của chúng tôi.” “
“Các người lập tức buông vũ khí xuống, thả tổng chỉ huy của chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ đem các người đánh thành sàng máu.”
Mossan nghe thấy tiếng la hét của quân đội bên ngoài, hắn cố nén đau đớn, cười lạnh, oán hận nhìn Trần Ninh: “Các người đã bị quân đội của tôi vây quanh, tôi xem các người làm sao chạy thoát?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.