Chiến Long Vô Song

Chương 1106



Chương 1106:

 

Lão Dương ùm quy xuống đất, mặt xám như tro tàn, rung giọng nói: “Xong rồi, xong rồi…”

 

Lương Long cũng run lẫy bẩy nói: “Gọi, gọi điện thoại thông báo cho Diệp phu nhân, còn có Hạng lão…”

 

Trời vừa sáng!

 

Tin tức Diệp Mục Thiên nửa đêm bị người ta giết hại ở trong bệnh viện, liền truyền ra khắp Thủ đô.

 

Trong lúc nhất thời, rất nhiều người sôi nổi bàn luận chuyện này.

 

Đồng thời, mọi người cũng đều đang suy đoán là ai làm?

 

Trong vòng này, có không ít người biết Diệp gia thuê sát thủ cao cấp Tà Long, ám sát Trần Ninh thất bại.

 

Mọi người không ngờ, Diệp gia tìm sát thủ giết Trần Ninh, mới vừa thất bại, Diệp Mục Thiên lập tức xảy ra chuyện.

 

Một cách đương nhiên rất nhiều người đem hai chuyện liên hệ lại với nhau.

 

Đương nhiên, có không ít người trong lòng đều cảm thấy, nhất định là Diệp gia chọc giận Thiếu soái Trần Ninh, Thiếu soái Trần Ninh phái người tiêu diệt Diệp Mục Thiên.

 

Bên trong khách sạn Hồng Kỳ.

 

Trần Ninh cùng Tống Sính Đình đang ăn điểm tâm, Điển Chử vội vội vàng tới báo cáo chuyện này với anh.

 

Sau khi anh nghe xong, không tự chủ được nhíu mày.

 

“Anh nói gì, tối hôm qua Diệp Mục Thiên ở trong bệnh viện, bị người ta giết hại?”

 

Điển Chử cười khổ nói: “Không sai, hơn nữa còn bị người ta dùng thủ đoạn tàn nhãn giết chết.”

 

“Đầu tiên là sát thủ đánh thuốc tê anh ta, sau đó dưới tình huống đầu óc anh tathanh tỉnh lấy máu của anh ta, đoán chừng lúc anh ta chết nhát định rất tuyệt vọng.”

 

Trần Ninh cùng Tống Sính Đình hai mắt nhìn nhau một cái.

 

Điển Chử lại nói: “Bây giờ không biết thế nào truyền ra một tin đòn, nói là Diệp Mục Thiên đắc tội Thiếu soái ngài, bị thiếu Thiếu soái phái người giết chét.”

 

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Nếu tôi muốn giết anh ta, tôi sẽ đường đường chính chính, quang minh chính đại, dưới con mắt của mọi người đem anh ta đánh chết, cần nửa đêm lén lén lút lút sao?”

 

Điển Chử muốn gật đầu, nhưng lại cảm thấy lời này của Thiếu soái, có điểm là lạ.

 

Cái gì gọi là đường đường chính chính, quang minh chính đại, dưới con mắt mọi người đem kẻ địch đánh chết, lời nói này, có chút quá bá đạo đi!

 

Có điều, Điển Chử rất rõ, Thiếu soái muốn tiêu diệt ai, không bao giờ dùng thủ đoạn hèn hạ, trực tiếp tới đánh hắn, đem hắn tiêu diệt một cách phục tùng.

 

Với tính cách của Thiếu soái, sẽ không chơi âm mưu quỷ kế gì.

 

Điển Chử nói: “Chúng tôi đương nhiên biết chuyện này không liên quan tới Thiếu soái, nhưng chỉ sợ Diệp gia, sợ: Hạng lão không nghĩ như vậy.”

 

Vừa dứt lời!

 

Phòng ăn cửa bỗng nhiên xuất hiện một nhóm người khí thế hung hăng.

 

Nhóm người này vẫn chưa đi vào phòng ăn, liền bị Bát Hổ Vệ cản lại.

 

Trần Ninh thấy Bát Hổ Vệ cùng một đoàn khách không mời mà đến giằng co, anh nói với Điển Chử nói: “Những người đó tới làm gì?”

 

Điển Chử nói: “Hình như là người của Diệp gia!”

 

Trần Ninh thản nhiên nói: “Không cần cản bọn họ, để bọn họ vào đi.”

 

Rất nhanh, nhóm người của Diệp gia kia, liền đã tới trước mặt Trần Ninh.

 

Người đàn ông cầm đầu có khuôn mặt đậm chất dân tộc, hướng Trần Ninh chắp tay, trong ánh mắt mang lòng thủ địch, trầm giọng nói: “Tôi là Diệp Thủ Chính của Diệp gia, đại diện Diệp gia tới đây, ngày mai nhất định phải tham dự: tang lễ của cháu tôi Diệp Mục Thiên.”

 

Nhất định phải tham dự tang lễ của Diệp Mục Thiên?

 

Điển Chử cả giận nói: “Láo xược, các người đây là cái giọng gì, dám cả gan nói chuyện với Thiếu soái chúng tôi như vậy.”

 

Diệp Thủ Chính lạnh lùng nhìn Trần Ninh: “Chẳng lẽ Thiếu soái chột dạ không dám tới sao?”

 

Điển Chử nghe vậy, liền muốn tức giận tại chỗ.

 

Trần Ninh giơ tay lên, ngăn Điển Chử lại, thản nhiên nói: “Được, trở về nói cho Diệp gia, cũng nói cho Hạng lão, ngày mai tôi xuất hiện.”

 

Diệp Thủ Chính nghe vậy, lạnh lùng nói: “Được, ngược lại là chúng tôi cung kính chờ đợi Thiếu soái.”

 

Nói xong, hắn mang bọn thuộc hạ, sải bước rời đi.

 

Điển Chử không nhịn được nhỏ giọng nói với Trần Ninh: “Thiếu soái, Diệp gia đây rõ ràng là coi ngài làm hung thủ, muốn tang lễ tính sổ với ngài, ngài cần gì phải đi chứ?”

 

Trần Ninh thản nhiên nói: “Nếu tôi không đi, bọn họ còn coi tôi là chột dạ không dám đi.”

 

“Ngày mai đi qua xem xem, nếu như Diệp gia và Hạng lão biết có người ở bên trong gây khó dễ, vậy là tốt nhất hơn hết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.