Chương 1130:
Đồng Thiên Bảo không khỏi lên tiếng: “Sao ông không ở yên trong cái tỉnh lị của mình đi, chạy tới Trung Hải của chúng ta làm gì?”
Trần Ninh quay đầu lại: “Anh biết ông ta?”
Đồng Thiên Bảo thì thào: “Tên này tên là Đinh Triệu Cơ.
Một năm gần đây đột nhiên nỏi lên, ông ta tự xưng là vua của giới ngầm phía nam.”
“Thiếu gia, sau khi ngài diệt được Giang Nam vương Đường Bắc Đầu thì tên này liền nhân ngai vị còn trồng thì trèo lên. Thực lực không cao lắm. Chỉ là con khỉ nhân lúc núi không có hỗ mà xưng đại vương thôi.”
Trần Ninh tự hỏi, anh không quen biết Đinh Triệu Cơ, tại sao Đinh Triệu Cơ lại tìm đến tiệc sinh nhật của anh làm gì?
Lúc này.
Đồng Thiên Bảo nghe thấy vậy thì vô cùng tức giận, nếu không phải do hôm nay là sinh nhật của thiếu gia thì anh đã ra tay rồi.
Trần Ninh lạnh lùng lên tiếng: “Tôi không quan tâm ông là gà hay vịt(*). Hôm nay là sinh nhật của tôi. Gia đình tôi, người thân và bạn bè của tôi đang dùng bữa ở đây. Tốt hơn hết là ông đừng đến đây gây rồi, rời đi ngay trước khi tôi nổi giận. Nếu không, hậu quả ông tự gánh.”
(*) Gà // trong tiếng Trung đồng âm với Co/ jï/ trong tên Triệu Cơ: Định Triệu Cơ nhếch mép cười nói: “He he, Trần tiên sinh, đừng tức giận. Tôi biết hôm nay là sinh nhật của cậu, tôi không đến đây để gây rối. Tôi đến để giúp người khác tặng cậu một món quà Nói xong, ông ta quay lại vẫy tay với thủ hạ ủa mình: “Người đâu, mang quà đã chuẩn bị cho Trần tiên sinh lên đây.”
Ngay sau đó, một tên thủ hạ của ông ta bưng ra một cái hộp.
Mọi người có mặt ở đó đều tỏ vẽ tò mò, ai cũng mơ hồ đoán được Đinh Triệu Cơ chắc là đến gây rồi.
Thế nhưng mọi người đều muốn biết rốt cuộc món quà sinh nhật của Đinh Triệu Cơ dành cho Trần Ninh là gì?
Đồng Thiên Bảo trầm mặt xuống, tiến lên trước, nhấc tay.
mở hộp quà ra.
Vừa nhìn thấy thứ đồ bên trong chiếc hộp thì sắc mặt anh lập tức thay đổi.
“Mày dám tặng thứ đồ này cho thiếu gia của tao làm quà sinh nhật, mày muốn chết?”
Đồng Thiên Bảo giơ tay đấm tên luu manh đang ôm hộp quà văng ra xa.
Hộp quà vì vậy mà cũng rơi xuống sàn, một tắm vải liệm mới tinh lộ ra ngay dưới ánh mắt của mọi người.
Tặng vải liệm làm món quà sinh nhật á!
Cả nhà Tống Sính Đình run lên vì tức giận, những người khách có mặt tại hiện trường cũng vô cùng phẫn nộ.
Đinh Triệu Cơ lại rất tự hào mà cười: “Ha ha, Trần Ninh, cậu thấy món quà này thế nào?”
Trần Ninh nhìn tấm vải liệm trên mặt đất, bình tĩnh nói: “Hôm nay là sinh nhật của tôi. Trước mặt rất nhiều người thân và bạn bè như vậy, tôi không muốn nổi điên.”
“Nhưng bây giờ ông đã thành công chọc tức tôi rồi.”
“Bây giò tôi cho ông một cơ hội. Ông thành thật khai ra ai sai ông đến đây gây rối, sau đó quỳ ngoài cửa nhận lỗi cho đến khi tàn tiệc.”
ĐinhTriệu Cơ nghe vậy thì bật cười, quay sang trái phải nói: “Ha ha, tên này vậy mà bảo tao quỳ xuống nhận lỗi, cậu ta tưởng mình vẫn còn là Thiếu soái Bắc Cảnh đấy à?”
Đám thủ hạ của ông ta cũng nhịn không được bật cười ha hả theo.
Đỉnh Triệu Cơ cười như không cười, nói với Trần Ninh bằng giọng điệu khiêu khích: “He he, nếu tôi không làm theo lời cậu nói thì cậu làm gì được tôi chứ?”
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Tôi đã cho ông một cơ hội rồi.
Nêu ông không trân trọng, vậy tôi cho người mặc tâm áo liệm này lên giúp ông.”
Mặc áo liệm!
Đinh Triệu Cơ nghe vậy thì sắc mặt hơi thay đổi, nhưng ông ta nhanh chóng bình thường trở lại.
Ông ta nhìn về phía Trần Ninh và nhóm người Đồng Thiên Bảo bên cạnh, cười lạnh nói: “Hơ, nếu cậu còn là Thiếu soái Bắc Cảnh lúc trước thì tôi còn tin câu nói này của cậu.”
“Nhưng mà bây giờ, cậu đã bị cách chức làm thường dân rồi, hơn nữa cậu còn đắc tội với Hạng Các lão. Người ngoài đều nói rằng cậu đã bước nửa chân vào trong quan tài rồi.”
“Vậy cậu nói xem, cậu dựa vào đâu mà dám động vào tôi chứ?”
“Chỉ dựa vào tên cún con theo đuôi Đổng Thiên Bảo bên cạnh cậu à?”
“Ha ha ha, phía sau tôi có một trăm anh em, bên ngoài còn có mấy trăm anh em nữa, bây giờ tôi đứng ngay đây này, nào, nhào vô, có ngon động vào tôi thử xem?”