Chiến Long Vô Song

Chương 114: Ông có ý kiến sao





Trong số hàng ngàn đệ tử của Chúc gia, Vương Phong Lôi đứng trong top 10 về năng lực chiến đấu.

Sau khi Chúc Cửu Linh bị Trần Ninh phế lần trước, Chúc gia đã đặc biệt bố trí Vương Phong Lôi làm vệ sĩ cho Chúc Cửu Linh.

Chính là muốn bảo vệ Chúc Cửu Linh, đừng để Chúc Cửu Linh gặp phải bất kỳ sự cố gì nữa.

Điều mà Chúc Cửu Linh không ngờ tới là người mà gia tộc đã lựa chọn cẩn thận để bảo vệ anh ta lại bị giết bởi chỉ một cú đấm của Trần Ninh!

Anh ta kinh hãi nhìn Trần Ninh, nỗi sợ hãi bị Trần Ninh chế ngự ở biệt thự Tống gia lần trước lại dáy lên trong lòng anh ta.

Lục Thanh Vân cũng như vậy kinh ngạc nhìn Trần Ninh, anh ta biết vệ sĩ riêng của Chúc Cửu Linh chắc chắn sẽ không tồi, Trần Ninh vậy mà lại có thể giết người chỉ bằng một cú đấm.

Đồng Kha lúc này cũng trợn to hai mắt nhìn Trần Ninh, ngoài kinh ngạc, càng là vui mừng đến ngần ngơ.

Trong lòng có một ý niệm đang kích động gào thét: Là anh ấy, là anh ấy, chính là anh ấy!

Người đàn ông anh hùng đã đánh bại hàng chục tên lang sói hung ác để giải cứu cô ra khỏi hang sói trong câu lạc bộ Blue Sky chính là anh rễ Trần Ninh!

Bóng dáng mơ hồ trong trí nhớ của Đồng Kha lúc này cuối cùng cũng trùng khít với bóng lưng thẳng tắp của Trần Ninh.

Cho dù Trần Ninh có thừa nhận hay không, Đồng Kha đều tin chắc 100%.

Người cứu cô hôm đó chính là anh rễ Trần Ninh của cô.

Trần Ninh sau đi đắm Vương Phong Lôi một cú đấm thì bỏ qua tất cả những người ở xung quanh đi thẳng về phía Giang Nam Phong, Giang Dung và Trương Tấn An quan tâm hỏi: “Giang lão, ông không sao chứ?”


Giang Nam Phong lắc đầu: “Tôi không sao, nhưng bọn chúng thật quá đáng.”

Trương Tấn An dùng tay trái lau vết máu trên mặt, phẫn nộ nói: “Đúng vậy, Trần tiên sinh, họ không chỉ dùng Giang tiểu thư để uy hiếp Giang lão, nói rằng Giang lão mà không đồng ý chuyển quyền làm đại lý vắc-xin cho chúng thì chúng sẽ làm nhục Giang tiểu thư.”

“Mà chúng còn đe dọa nếu không giao quyền làm đại lý cho chúng thì chúng sẽ có thể khiến chúng tôi không thể sống sót mà ra khỏi câu lạc bộ thương hội này.”

Trần Ninh nhìn về phía Giang Nam Phong, Giang Nam Phong gật đầu: “Hai tên nhóc họ Chu, họ Lục này đích thực là đã từng nói như vậy.”

Ánh mắt Trần Ninh càng ngày càng lạnh, một cỗ sát khí như hư không vô hình tản ra.

Nhiệt độ xung quanh dường như giảm đi vài độ.

“Bảo vệ Chúc thiêu và Lục công tử!”

Khoảng 30 người đàn ông mặc vest đen tại hiện trường dường như đã nhận ra điều gì đó bắt đầu thấp giọng hô lên.

Bọn chúng vội vàng vây quanh Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân thành vòng bảo vệ chặt chẽ hai tên đó.

Trần Ninh thờ ơ nhìn Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân đang trốn giữa một đám vệ sĩ, lạnh lùng nói: “Hai người ngây thơ tưởng rằng đám vệ sĩ này có thể cứu mạng mình sao?”

Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân đều đã nhìn thấy thân thủ của Trần Ninh.

Ngoài ra chúng còn càng sợ Điển Chử bên cạnh Trần Ninh hơn.

Chúng biết Điển Chử là đại tá trong quân đội Bắc Cảnh, lần trước Điển Chử đã dẫn quân đội có vũ trang đến giải vây cho Trần Ninh.

Tuy nhiên, chúng vẫn luôn cho rằng Điển Chử là thủ lĩnh của Trần Ninh, và Trần Ninh chỉ là lính của Điển Chử.

Lần trước Điển Chử là do tính cách bao che cấp dưới nên mới dẫn quân vũ trang đến giải vây giúp Trần Ninh.

Nhưng bây giờ nhìn có vẻ như Điển Chử mới là lính của Trần Ninh.

Đúng lúc Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân đều đang hoảng loạn thì ngoài cửa có một giọng nói uy nghiêm và mạnh mẽ truyền đến: “Máy tên vệ sĩ này không thể bảo vệ Chúc thiếu và Lục công tử, vậy nếu có thêm tao thì sao?”

Mọi người tại hiện trường nghe thấy vậy thì đều không nhịn được hướng ra nhìn người vừa đến ở cửa.

Sau đó bèn nhìn thấy một người đàn ông đặc biệt cao lớn mạnh mẽ mang theo hàng chục thủ hạ đang hừng hực sát khí tiến vào.

Người này bước đi dứt khoát, khí thế sắt đá lẫm liệt, nhìn thoáng qua cũng biết là người của quân đội!

Điều gây sốc hơn nữa là người này vậy mà lại có một vết sẹo do đạn bắn ở bên trái đầu.

Vết đạn bắt đầu từ khóe mắt trái của ông ta, chạy dọc đến tóc mai bên trái, rồi lại tiếp tục đi thẳng đến bên trái đầu.

Vết đạn này như muốn nói với mọi người rằng ông ta là người mạnh mẽ bước ra từ chiến trường chết chóc.

Người đến không phải ai khác chính là Hoàng Cẩm Hoa, một quân nhân nổi tiếng từng phục vụ cấp bậc trung trong quân đội.

Hoàng Cẩm Hoa từng khá nổi tiếng trong quân đội, còn trở thành đại tá khi mới 35 tuổi.


Đối với người bình thường mà nói thì đó đã là một thành tích đáng nẻ.

Đáng tiếc là bản lĩnh của ông ta không tệ nhưng đời tư lại không máy sạch sẽ.

Uống rượu, cờ bạc và chơi đùa với phụ nữ, ba điều cắm ky này ông ta đều có đủ.

Năm 36 tuổi, vì nhậu nhẹt mà xảy ra chuyện sai lầm nên bị điều từ tiền tuyến về lực lượng vũ trang tự vệ dự bị, quản lý dân quân.

Nhưng trong vòng chưa đầy hai năm, ông ta lại phải chịu trách nhiệm vì vấn đề phụ nữ.

Lần này ông ta trực tiếp bị khai trừ!

Mặc dù đã bị khai trừ nhưng ông ta vẫn rất thân thiết với Lục gia trong suốt hai năm tham gia lực lượng vũ trang.

Vì vậy, sau khi bị trục xuất, ông ta liền làm việc cho Lục gia, trở thành thuộc hạ của Lục gia.

Lục Thanh Vân vui mừng khôn xiết khi thấy Hoàng Cảm Hoa đến.

Bình thường chỉ gọi Hoàng Cẩm Hoa là lão Hoàng nhưng lúc này bất ngờ lại hét lên kinh ngạc: “Chú Hoàng, chú đến vừa đúng lúc. Có người ỷ vào sự hỗ trợ của thủ lĩnh Bắc Cảnh mà dọa giết cháu và Chúc thiếu. Chú mau cứu chúng cháu.”

Hoàng Cẩm Hoa mang theo một đám thủ hạ đằng đằng sát khí xông vào, vừa nhìn quanh đám người vừa hừ lạnh nói: “Ha ha, tao muốn xem kẻ nào kiêu ngạo như vậy, dám dọa giết Lục công tử và Chúc thiếu.”

“Tao càng muốn xem vị trưởng quân Bắc Cảnh nào đang hỗ trợ hắn?”

Lục Thanh Vân và Chúc Cửu Linh nghe thấy những lời vô cùng mạnh mẽ này của Hoàng Cẩm Hoa thì đều lộ ra vẻ vui mừng.

Luận về thân thủ, Hoàng Cẩm Hoa từng được mệnh danh là Sĩ Vương, chắc là đủ để đánh bại Trần Ninh.

Về thực lực, Hoàng Cẩm Hoa từng là đại tá ở Bắc Cảnh, hơn nữa nghe nói ban đầu chức đại tá này của ông ta nghe nói là được đích thân thiếu soái Bắc Cảnh phong. Hiện tại Hoàng Cẩm Hoa tuy rằng không còn trong quân đội, nhưng chắc chắn trong quân đội vẫn còn có trọng lượng, cứ coi như là Điển Chử cũng phải nễ mặt ba phần.

Lục Thanh Vân và Chúc Cửu Linh cảm thấy rằng nếu Hoàng Cảm Hoa xuất hiện thì bọn chúng chắc chắn sẽ được cứu.

Nếu không thì còn ai có thể thuận tiện giải quyết Trần Ninh hơn nữa, cả hai bọn chúng đều mỉm cười, vui sướng muốn hát to lên.

Lục Thanh Vân dương dương đắc ý chỉ vào Điển Chử, lớn tiếng nói: “Chú Hoàng, chính là anh ta vẫn luôn bao che cho Trần Ninh. Bất kể thế nào hôm nay cũng phải để cho hắn đưa ra lời giải thích.”

Ánh mắt của Hoàng Cảm Hoa theo hướng Lục Thanh Vân rơi lên trên người Điển Chử.

Ông ta lập tức mở to hai mắt, vẻ uy nghiêm trên khuôn mặt không còn nữa, thay vào đó là sự kinh ngạc, thất thanh nói: “Cảnh vệ trưởng Điền, là cậu sao!”

Điễn Chử cười lạnh nói: “Hoàng Cẩm Hoa, mấy năm rồi không gặp, xem ra ông càng ngày càng trâu bò nhỉ?”

Nếu như Hoàng Cẩm Hoa lúc vừa nói là một con sói mạnh mẽ và hung dữ, thì giờ đây ông ta đã biến thành một con chó đang ngoe nguầy đuôi trước Điển Chử.

Ông ta đổ mồ hôi đầu đầy cười nịnh nọt: “Không, không được, trước mặt trưởng quan Điền tôi nào dám chứ?”

“Điền ca, tôi nghĩ chuyện này chắc có nhiều hiểu lầm. Cậu có thể nễ mặt tôi mà không tính toán chuyện này được không?

Sau này tôi sẽ bảo Chúc gia và Lục gia tặng cho anh một phần hậu lễ.”

Điển Chử cười lạnh nói: “Ha ha, năm đó ông mắc sai lầm lớn.


Là tôi đã viết báo cáo để cấp trên cử ông vào cục hậu cần làm dân quân. Tôi chỉ muốn giữ lại cho ông một chút cơ hội, mong ông có thể thể hiện tốt và một ngày nào đó có thể trở lại tiền tuyên.”

“Nhưng không ngờ ông thực sự là bùn nhão không thể trát tường. Ngay cả dân quân cũng làm không tốt, còn bị đuổi khỏi quân đội.”

“Bây giờ còn ở cùng một chỗ với những thứ rác rưởi xã hội này, còn muốn mua chuộc tôi. Bảo tôi nể mặt ông sao, ông thật còn có mặt mũi!”

Hoàng Cẩm Hoa đổ mồ hôi đầy đầu, ông ta vừa muốn nói gì đó.

Nhưng Điền Chử vẫn tiếp tục nói: “Tôi nễ mặt ông, nhưng đáng tiếc chuyện hôm nay không phải tôi nói là được. Ông có thể hỏi thiếu soái của tôi xem ngài ấy có định tha thứ cho ông không?”

Thiếu soái, ai cơ?

Hoàng Cẩm Hoa nghe Điển Chử nói xong, không khỏi tự hỏi, không phải Điển Chử là đội trưởng đội cảnh vệ của thiếu soái Trần Ninh sao? Nào còn thiếu soái nào nữa?

Chẳng lẽ là con trai thiếu soái sao?

Không thể nào, thiếu soái còn trẻ như vậy, đào đâu ra con trai?

Hoàng Cẩm Hoa đầy nghi ngờ nhìn về phía Điển Chử chỉ, sau đó ông ta mới chú ý đến Trần Ninh đang ở bên cạnh trong đại sảnh thương mại.

Khoảnh khắc ông ta thấy Trần Ninh, toàn thân đột nhiên run lên như bị sét đánh.

Sau đó đầu gối ông ta mềm nhũữn rồi ông ta quỳ bụp một tiếng xuống trước mặt Trần Ninh, run giọng nói: “Thiếu …”

Trần Ninh ngắt lời Hoàng Cẩm Hoa, lạnh lùng nói: “Ông không phải người của tôi, đừng gọi tôi là thiếu gia!”

Hoàng Cẩm Hoa run như cầy sấy, giọng run run: “Vâng!”

Trần Ninh lạnh lùng hỏi: “Tôi muốn giết hai người bọn họ, ông có ý kiến sao?”

Hoàng Cẩm Hoa cúi thấp người gần như nằm bò trên mặt đất, cúi đầu run rẫy nói: “Không dám, cho dù ngài muốn giết tôi thì tôi cũng sẽ lập tức tự vẫn, tuyệt đối không bao giờ dám có ý kiến gì.”

Chúc Cửu Linh và Lục Thanh Vân mở to mắt kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Bọn họ không hiểu vì sao Hoàng Cẩm Hoa vừa mới còn uy nghiêm oai phong mà khi nhìn thấy Trần Ninh đã sợ như một con chuột nhát gan?

Đồng Kha cũng cảm thấy vô cùng sửng sốt, tim đập bịch bịch liên hồi, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng hưng phấn, hai mắt nhìn chằm chằm Trần Ninh phát sáng lấp lánh, thầm nghĩ: Quá tuyệt, anh rễ thật là quá lợi hại rồi.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.