Chiến Long Vô Song

Chương 1170-1171



Chương 1170:

 

Nhưng Trần Ninh lại không thể coi như không có chuyện gì xảy ra, đầu tiên anh gọi điện thoại cho Quốc chủ Hoàng Càn, báo cáo chuyện bị công kích, hơn nữa nói thẳng kẻ tấn công là người của Hạng gia.

 

Hoàng Càn nghe vậy cũng vô cùng tức giận: “Hạng Thành thật sự càng ngày càng quá đáng, ngay cả hồng tuyến(*) ông ta cũng dám giẫm lên, thật sự cho rằng ông ta là Các lão ba triều, liền không ai động được ông ta sao?”

 

(*) ranh giới không thể vượt qua.

 

Trần Ninh nói: “Hạng Thành nhậm chức trong Nội các hơn mười năm, thủ hạ môn sinh trải rộng khắp các bộ phận khác nhau của đất nước.”

 

“Ông ta cũng là người phát ngôn lợi ích của vô số tài phiệt nhà giàu, thế lực của ông ta không thể khinh thường.”

 

Quả thật Hoàng Càn cũng biết, muốn động thủ phụ Nội các, nào là chuyện đơn giản như vậy.

 

Cho dù muốn động, cũng phải từng bước một.

 

Loại quyền thần Hạng Thành này, giống như đại thụ che trời trong gia viện, nều muốn phạt, cũng phải có kế hoạch.

 

Tùy tiện lộn xộn, cho dù chặt cây lớn, vậy cũng sẽ đập chết người đập vỡ nhà cửa, để lại lông gà đầy mặt đất.

 

Ông trầm giọng nói: “Trần Ninh cậu nói là, hiện tại còn chưa phải lúc động đến ông ta, hiện tại quan trọng nhất là để cho cậu thuận lợi trở thành Đại đô đốc.”

 

“Hơn nữa hiện tại vấn đề Tu La quốc càng ngày càng nghiêm trọng, Tu La quốc liên tục khiêu khích chúng ta, vấn đề biên cương Bắc Cảnh, đã đến lúc phải xử lý.”

 

“Lân này chuyện Hạng gia phái người tập kích cậu, tôi sẽ cảnh cáo Hạng gia.”

 

“Cậu liền toàn tâm toàn ý chạy tới Bắc Cảnh, đánh trận chiến này, nhất định phải thắng.”

 

“Nếu cậu thua, chúng ta đều sẽ rất thảm, thậm chí sau này quốc gia chúng ta đều trở về cuộc sống không tốt đẹp.”

 

“Nếu cậu thắng, thuận lợi đảm nhiệm Đại đô đốc, quay đầu lại tính sổ với Hạng gia, tôi tận lực ủng hộ cậu.”

 

Trần Ninh trầm giọng nói: “Vâng, Quốc chủ!”

 

Hoàng Càn nói: “Tôi ra lệnh cho Điền Vệ Long, dẫn người đi qua xử lý hiện trường, cậu không cần quản, liền đi đi.”

 

Trần Ninh nói: “Tuân lệnh.”

 

Hạng gia!

 

Trong thư phòng.

 

Sắc mặt Hạng Thành tái xanh.

 

Đỉnh Thanh cúi đầu đứng trước mặt ông ta, vẻ mặt thấp thỏm.

 

Hạng Thành tức giận nói: “Cậu nói lại với tôi một lần nữa, Thiên Khải thất bại?”

 

Đỉnh Thanh nhỏ giọng nói: “Đúng vậy!”

 

“Căn cứ vào báo cáo của đội viên Ma Quỷ chạy về, Thiên Khải chết trận, chiến đội Ma Quỷ dường như toàn quân bị diệt…”

 

Hạng Thành giận dữ nói: “Đủ rồi!”

 

Ngày thường Hạng Thành là một người vui buồn không lộ ra.

 

Nhưng lần này ông ta thực sự tức giận.

 

Con trai và con gái của ông chết vì Trần Ninh.

 

Ngay cả con kế của ông ta cũng bị Trần Ninh đánh phế một nửa.

 

Lần này xuất động chiến đội Ma Quỷ đi ngăn cản Trần Ninh, lại thất bại.

 

Đây chính là quân đội tư nhân mà Hạng gia mỗi năm tốn hơn 100 triệu nhân dân tệ để xây dựng!

 

Hạng Thành không hiểu, với thực lực của Thiên Khải, còn có hai trăm đội viên ma quỷ, được trang bị máy chục khẩu súng tiểu liên, còn có hai tổ bắn tỉa.

 

Đối phó với một Trần Ninh, vậy mà có thể thất bại?

 

Hạng Thành tức giận nói: “Đồ ăn hại, tất cả đều là đồ ăn hại, mỗi năm tôi tiêu tốn nhiều tiền như vậy, nuôi đám rác rưởi các cậu có ích lợi gì?”

 

Đinh Thanh cúi đầu, run giọng nói: “Căn cứ vào chiến đội Ma Quỷ chạy về báo cáo, bên cạnh Trần Ninh có một nhóm hộ vệ, hơn nữa những hộ vệ này có súng, còn được huấn luyện tốt.”

 

Đinh Thanh nói tới đây, ngẳng đầu lên suy đoán: “Hạng lão, tôi nghi ngờ là do Tần Hằng Quốc chủ tiền nhiệm giờ trò quỷ.”

 

“Tuy rằng Tần Hằng từ chức, nhưng trong quân còn có các bộ phận khác nhau, có rất nhiều người đều là ông ta đề bạt lên, ví dụ như tổng chỉ huy bộ đội vệ binh Thủ đô Điền Vệ Long, năm đó chính là ông ta đề bạt.”

 

“Tôi nghỉ ngờ Tần Hằng biết chúng ta muốn động đến Trần Ninh, cho nên phái người bảo vệ Trần Ninh rời Thủ đô, cũng chính là bởi vậy, khiến Thiên Khải chủ quan mà mất Kinh Châu(*).”

 

(*) là điển cố nói về thời Tam Quốc, danh tướng Quan Vũ mắt đi ba quận của Kinh Châu. ví von cho việc bởi vì sơ: suất mà thất bại hoặc tạo thành tổn thất, ý chỉ người sơ ý chủ quan, kiêu ngạo khinh địch.

 

Hạng Thành nhíu mày!


Chương 1171:

 

Thì ra là Tần Hằng phái người bảo vệ Trần Ninh rời khỏi Thủ đô, chẳng trách Thiên Khải thất bại.

 

Hạng Thành lạnh lùng nói: “Lại là lão già này, lúc ông ta làm Quốc chủ, vẫn sống mái với tôi, hiện tại không đảm nhiệm Quốc chủ, còn sống mái với tôi.”

 

“Tôi lại cùng ông ta vui vẻ đùa giỡn một chút!”

 

Đinh Thanh cúi đầu, nhỏ giọng hỏi: “Hạng lão, vậy bây giờ.

 

Trần Ninh bay trở về Trung Hải Giang Nam, chúng ta nên làm gì đây?”

 

Đúng lúc này, một người hầu ở ngoài cửa báo cáo: “Lão gia, Lưu Bách Nhiên từ nước Mỹ đến ở bên ngoài cầu kiến.”

 

Hạng Thành nhíu mày, nhìn về phía Đinh Thanh: “Lưu Bách Nhiên là ai?”

 

Đinh Thanh vội vàng nói: “Hạng lão ngài quên rồi sao, Lưu Bách Nhiên là con trai của Lưu Thanh Sơn, phó tổng tài tập đoàn dược phẩm nước Mỹ.”

 

Lưu Thanh Sơn!

 

Nước Mỹ ở nước ngoài, một người giàu có đẳng cấp thế giới, Lưu Thanh Sơn tổng tài của Tập đoàn Dược phẩm nổi tiếng của nước Mỹ.

 

Hạng Thành bừng tỉnh.

 

Nhưng ông ta có chút khó hiểu: “Lưu gia nhập cư ra nước ngoài, tôi cùng Lưu Thanh Sơn nhiều năm không liên lạc, con trai ông ta về nước, tìm tôi làm gì?”

 

Đinh Thanh nói: “Hai ngày trước Lưu thiếu này đã nói với tôi.”

 

“Tập đoàn dược phẩm Thanh Sơn, nhìn trúng vắc-xin ung thư gan và thuốc đặc trị ung thư gan của tập đoàn Ninh Đại Hoa Hạ.”

 

“Lưu Thanh Sơn muốn mua lại Tập đoàn Ninh Đại, củng cố vị trí hàng đầu của Tập đoàn Dược phẩm Thanh Sơn trong ngành dược phẩm toàn cầu.”

 

“Lưu Thanh Sơn phái con trai của ông ta đến Hoa Hạ, phụ trách việc mua lại tập đoàn Ninh Đại.”

 

Lưu Thanh Sơn là người Hoa Hạ ở nước ngoài, nhưng bởi vì tập đoàn dược phẩm Thanh Sơn quá khổng lồ, Lưu Thanh Sơn không thể tránh được hợp tác với quân đội nước Mỹ, hơn nữa có quan hệ mật thiết.

 

Hạng Thành thân là thủ phụ của Nội các Hoa Hạ, tất nhiên không tiện giao tiếp với Lưu Thanh Son.

 

Ông ta mắt hứng nói: “Lưu Thanh Sơn bảo con trai ông ta đến Hoa Hạ mua lại Tập đoàn Ninh Đại, liền đi mua lại là xong, chạy tới tìm tôi làm gì?”

 

Đinh Thanh nói: “Hạng lão, tập đoàn Ninh Đại là của vợ: chồng Trần Ninh và Tống Sính Đình.”

 

“Hơn nữa tập đoàn hiện tại Ninh Đại rất có lợi nhuận, Trần Ninh và Tống Sính Đình lại không thiếu tiền, nhất định sẽ không bán công ty.”

 

“Lưu thiếu muốn mua lại tập đoàn Ninh Đại, không tránh khỏi phải sử dụng một ít thủ đoạn đê tiện với Trần Ninh và Tống Sính Đình, buộc Trần Ninh và Tống Sính Đình theo sự chỉ phối.”

 

“Lưu gia ở nước Mỹ có thực lực siêu phàm, nhưng ở Hoa Hạ chúng ta, đối phó với thương nhân Hoa Hạ chúng ta, rốt cuộc Lưu thiêu có chút không yên lòng.”

 

“Lần này Lưu thiếu tới tìm ngài, chính là muốn ngài giúp đỡ, để cho cảnh sát Hoa Hạ cùng các lãnh đạo, mở một mắt nhăm một mắt, làm cho cậu ta buông tay chân đôi phó Trần Ninh cùng Tống Sính Đình…”

 

Hạng Thành nghe vậy cười lạnh: “Hiểu rồi!”

 

“Đã như vậy, cậu ra ngoài nói với Lưu Bách Nhiên, tôi sẽ phân phó các phòng ban của Trung Hải mở một mắt nhắm một mắt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.