Chương 1172:
“Mặt khác, tôi còn có thể phái người cho cậu ta một đặc quyền miễn trừ ngoại giao(*), cậu ta ở Hoa Hạ, giết người cũng sẽ không bị truy cứu trách nhiệm, bảo cậu ta yên tâm đấu cùng Trần Ninh đi.”
() Miễn trừ ngoại giao hay đặc miễn ngoại giao là một hình thức miễn trừ pháp lý chiếu theo quy ước ngoại giao giữa hai chính phủ.
Đỉnh Thanh nói: “Vâng, Hạng lão!”
(*) chỉ những người vì lợi ích cùng khoái lạc của mình, tình nguyện quỳ liếm nước ngoài thậm chí cắn ngược quê hương tổ quốc, vứt bỏ cả tôn nghiêm nhân phẩm của mình.
Chiều hôm đó, Trần Ninh đã đến thành phó Trung Hải.
Sau khi trở về thành phố Trung Hải, Trần Ninh để Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ tự do hoạt động, trước khi khởi hành đi Bắc Cảnh, anh cần đoàn tụ với người nhà một chút.
Dù sao, Bắc Cảnh sắp bộc phát chiến sự, lần này sống chết khó lường, trước khi đi nhất định phải cùng người nhà nói lời tạm biệt mới được.
Trần Ninh một mình lái xe, trực tiếp đến tập đoàn Ninh Đại.
Tống Sính Đình cùng Đồng Kha, mang theo Tần Tước, vừa mới từ văn phòng chủ tịch đi ra, đột nhiên liền nhìn thấy Trần Ninh đang đâm đầu đi tới, vẻ mặt tươi cười.
Tống Sính Đình nhịn không được vui mừng nói: “Chồng!”
Nói xong, không khỏi nhào vào trong lòng Trần Ninh.
Trần Ninh ôm vợ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen thẳng của vợ, mỉm cười nói: “Bất ngờ không, ngạc nhiên không?”
Tống Sinh Đình ngắng đầu, mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nói: “Không phải anh nói quốc gia sắp xếp lại công việc cho anh, anh đi Thủ đô tiếp nhận chức vụ mới sao?”
“Tại sao đột nhiên trở về?”
Trần Ninh cười nói: “Một lời khó nói hết!”
Chuyện Trần Ninh được bổ nhiệm làm Đại đô đốc, anh chỉ nói cho tổng chỉ huy quân Bắc Cảnh Tham Lang, mặt khác nhóm thân binh Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ này cũng biết.
Nhưng Trần Ninh không nói cho người khác biết, lúc này cũng không có ý định nói cho Tống Sính Đình.
Không liên quan đến tín nhiệm, chẳng qua lần này anh phải chạy tới chiến trường, không muốn Tống Sính Đình biết, càng không muốn Tống Sính Đình vì anh ngày đêm lo lắng sợ hãi.
Lúc này!
Đồng Kha và Tần Tước cũng tới đây.
Đồng Kha thân thiết gọi anh rễ.
Tần Tước một mực cung kính nói: “Chào Trần tiên sinh!”
Cách đó không xa, các nhân viên công ty trong khu văn phòng công cộng cũng không khỏi nhìn trộm Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Mọi người tắm tắc lấy làm kỳ lạ, ngày thường ở trong công ty Tống tổng vô cùng nghiêm túc, nói năng thận trọng, được xưng là mỹ nhân băng sơn, nhưng không ngờ trước mặt chồng, lại có một mặt cô gái nhỏ như vậy.
Tống Sính Đình cũng chú ý tới ánh mắt của các nhân viên xung quanh, khuôn mặt xinh đẹp của cô càng thêm kiều diễm, hạ giọng nói: “Chồng, em tan tầm, đi, chúng ta về nhà đi, bảo mẹ tối nay nấu thêm vài món ăn ngon, cả nhà chúng ta ăn cơm ngon.”
Trần Ninh cười nói: “Đừng nấu nữa, gọi cha mẹ cùng Thanh Thanh, chúng ta hãy đến nhà hàng làng chài bên hồ Hồng, ăn cá chua ngọt đi!”
Tống Sính Đình cười như hoa: “Được, nghe chồng.”
Trần Ninh cùng Tống Sính Đình, Đồng Kha, Tần Tước rời khỏi công ty, trước tiên đến trường đón con gái tan học, sau đó về nhà đón Tống Trọng Bân cùng Mã Hiểu Lệ, sau đó người một nhà vui vẻ đến nhà hàng làng chài ven hồ Hồng.
Bởi vì Mã Hiểu Lệ thích náo nhiệt, cho nên Trần Ninh không có chọn phòng, liền tìm một vị trí thích hợp ở đại sảnh nhà hàng ngồi xuống.
Gọi vài món đặc sản của nhà hàng, sau đó mở một chai rượu vang trắng đặc biệt trong quân đội.
Anh phải bồi hai ly với cha vợ.
Chẳng bao lâu, các món ăn đã được phục vụ, gia đình bắt đầu ăn.
Lúc ăn cơm, Mã Hiểu Lệ không khỏi tò mò, không khỏi hỏi Trần Ninh không phải đi làm sao, sao đột nhiên trở về?
Cái này…
Trần Ninh nhất thời không biết giải thích thế nào, cũng không thể nói mình được bí mật bổ nhiệm làm Đại đô đốc tạm thời, hơn nữa còn sắp chạy tới tiền tuyến Bắc Cảnh, chuẩn bị chỉ huy quân Bắc Cảnh cùng bộ đội Tu La quốc khai chiến?
Mọi người nhìn Trần Ninh muốn nói lại thôi, vẻ mặt giống như do dự cùng khó xử.
Một nhà Tống Sính Đình liền sinh ra hiểu làm!
Bọn họ cho rằng chuyện công việc Trần Ninh hẳn là thất bại, nếu không Trần Ninh sẽ không trở về nhanh như vậy, cũng sẽ không ấp úng nói không ra.
Trong mắt Tống Sính Đình thêm vẻ lo lắng!
Chương 1173:
Xem ra lời đồn Hạng lão nói muốn đóng đinh chồng cô, là thật.
Lúc này cô không khỏi lặng lẽ vươn tay ra, ở dưới bàn, len lén nắm chặt tay Trần Ninh, ánh mắt an ủi nhìn Trần Ninh, dùng ánh mắt cổ động Trần Ninh, bảo Trần Ninh đừng nên khổ sở, càng không nên nản lòng tuyệt vọng.
Tống Trọng Bân lại bất mãn khiển trách Mã Hiểu Lệ: “Chuyện công việc con rể, con tất nhiên sẽ xử lý tốt, một phụ nữ gia đình lắm miệng hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Ông nói xong, bưng ly rượu lên liền nói với Trần Ninh: “Lại đây, con rẻ tốt, chúng ta uống thêm một ly nữa, hai chúng ta rất lâu không cùng nhau uống rượu, hôm nay uống một trận thống khoái nào.”
“Mặc kệ cuộc sống có gì không vui, công việc có cái gì không thuận lòng, đều phát tiết ở rượu đây, tối nay chúng ta không say không về.”
Tống Sính Đình và Đồng Kha, Tần Tước cũng bưng ly rượu lên, nhao nhao nói: “Đúng đúng, hôm nay có rượu hôm nay say, chuyện không vui, toàn bộ đều tạm thời bỏ lại phía sau đi.”
Trần Ninh nhìn người một nhà chen lắn khuyên anh uống rượu quên đi phiền não, thật sự là dở khóc dở cười.
Anh biết nhất định là gia đình hiểu lầm công việc anh thất bại, sợ anh đau lòng mắt mát, cho nên nghĩ cách giải sầu cho anhl Anh thật sự vừa bát lực vừa buồn cười, đồng thời trong lòng còn ấm áp.
Đây là gia đình, lúc anh sa cơ nhất, chỉ có gia đình sẽ đi cùng anh mà không oán không hồi.
Trần Ninh bưng ly rượu lên, mỉm cười nói với mọi người: “Được, con kính tất cả mọi người một ly.”
Mọi người uống một ly!
Sau đó tiếp tục ăn uống, nói chuyện vui tươi, nhà Tống Sinh Đình cũng không nhắc tới bắt kỳ đề tài nào liên quan đến công việc của Trần Ninh.
Ngay khi gia đình Trần Ninh vui vẻ hòa thuận ăn cơm.
Đột nhiên, bên ngoài cửa khách sạn truyền đến một trận hỗn loạn.
Hóa ra, bên ngoài khách sạn có một đội xe sang trọng.
Phía trước đoàn xe là một chiếc Rolls-Royce, chiếc thứ hai là Bentley, chiếc thứ ba là phiên bản dài của Lincoln, và chiếc Mercedes-Benz màu đen cuối cùng.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người bên cạnh, một công tử mặc bộ đồ màu trắng, ăn mặc bóng loáng, mang theo một đám thủ hạ cùng vệ sĩ, từ trên xe xuống.
Công tử quý tộc này lại là một con lai Hoa Hạ và nước ngoài.
Vóc người cao lớn như người đàn ông châu Âu và Mỹ, tóc hơi có chút cuốn tự nhiên, ánh mắt cũng mang theo một chút bộ dạng người nước ngoài, nhưng tướng mạo nhìn qua lại không khác với người Hoa Hạ, là con lai điển hình.
Anh ta không phải người khác, chính là phó tổng tài tập đoàn dược phẩm Thanh Sơn ở nước Mỹ – Lưu Bách Nhiên.
Bên cạnh Lưu Bách Nhiên ngoại trừ một số lượng lớn vệ sĩ mặc âu phục, còn có vài thuộc hạ của công ty có nhiều màu da khác nhau đi theo.
Các thuộc hạ công ty này có trợ lý, luật sư, quản lý, v.v.
Lưu Bách Nhiên nhìn khách sạn làng chài tầm thường trước mắt, có chút kinh ngạc: “Chậc chậc, tổng tài tập đoàn Ninh Đại Tống Sính Đình, tài sản không nhỏ, lại lựa chọn ăn cơm tại loại nhà hàng nhỏ này.”
Một thủ hạ đưa tay mời: “Phó tổng, Tống tiểu thư cùng gia đình cô ta ở trong đại sảnh, mời vào.”
Lưu Bách Nhiên kiêu ngạo gật đâu, mang theo một đám bộ hạ cùng các vệ sĩ, tùy tiện đi vào khách sạn.
Ông chủ tiệm cơm làng chài thấy thế, cuống quít tự mình nghênh đón, cùng cười nói: “Các quý khách tôn kính, các vị đến cửa hàng nhỏ ăn cơm sao, xin hỏi các vị có bao nhiêu người, tôi liền sắp xếp phòng cho các vị…”
Lưu Bách Nhiên lắc đầu: “Không, chúng tôi không đến ăn cơm.”
“Hơn nữa nơi này vừa nhỏ vừa bắn, so với nhà hàng bên đường nước Mỹ chúng tôi còn kém hơn, lây thân phận của tôi, làm sao có thể ăn cơm ở nơi các người?”
Ông chủ làng chài trợn tròn mắt!
Ánh mắt Lưu Bách Nhiên dừng lại trên bàn của Trần Ninh, chú ý tới trên bàn có món lẫu lòng heo, còn một giò heo kho, hắn càng lộ ra biểu cảm ghét bỏ, bĩu môi nói: “Hoa Hạ các người thật sự là bẩn thỉu, ở nước Mỹ chúng tôi, không ai ăn nội tạng động vật cùng giò heo, đây là thứ người hạ đẳng ăn.”
Trần Ninh nghe vậy sắc mặt trầm xuống!
Mộ dương khuyển ở đâu ra?
Tên trước mắt này rõ ràng là một con lai, gia nhập các quốc tịch khác cũng thôi, vậy mà trở về chê quê hương, còn lấy thân phận mộ dương khuyển dương dương đắc ý?
Chẳng những sắc mặt Trần Ninh trầm xuống, tất cả người Hoa Hạ ở đây, ánh mắt nhìn Lưu Bách Nhiên cũng không thân thiện.
Tất nhiên Lưu Bách Nhiên chú ý tới ánh mắt khác thường của mọi người!
Nhưng anh ta không coi trọng, người không ưa anh ta rất nhiều, nhưng ai có thể làm gì anh ta?
Ngược lại là anh ta có tiền có thế, muốn chỉnh đốn ai, chỉ là chuyện một câu nói.