Chiến Long Vô Song

Chương 1212



Chương 1212:

 

Lâm Vi nói: “Có một vị tiên sinh đến từ Diệp gia Thủ đô, tên là Diệp Văn Bưu, mang theo một đám tùy tùng xông vào công ty chúng ta, nói thẳng muốn gặp cô.”

 

Diệp gia!

 

Tống Sính Đình không khỏi nhớ tới, vợ cũ của Hạng lão – Diệp Băng Tâm, chính là người của Diệp gia.

 

Cô biết Trần Ninh cùng Hạng gia, Diệp gia có ân oán rất sâu, nghe thấy người Diệp gia tới tìm cô thì không khỏi nhíu mày: “Người Diệp gia tới nơi này tìm tôi làm gì?”

 

“Cô đi ra ngoài nói cho anh ta biết, tôi không rảnh gặp anh ta, để cho anh ta rời đi đi.”

 

Lâm Vi nói: “Vâng!”

 

Tống Sính Đình lại nói: “Còn nữa, không có chuyện gì khác, không cần vào làm phiền tôi, tôi muốn yên tĩnh một mình.”

 

Lâm Vi gật đầu: “Vâng, Tống tổng.”

 

Nói xong, cô liền đi ra ngoài.

 

Nhưng không đến hai phút sau, cửa văn phòng lại bị mở: ra.

 

Tống Sính Đình vốn say sưa nhìn ngoài cửa sổ sát đắt, vừa xoay người lại, vừa tức giận nói: “Tôi không phải nói, không có chuyện gì quan trọng, bắt luận người nào cũng không được vào làm phiền tôi sao?”

 

Cô nói xong, mới kinh ngạc phát hiện, lần này người vào không phải trợ lý Lâm Vì.

 

Mà là một người đàn ông dáng người thon dài, làn da trắng nõn, tướng mạo tuấn lãng, đeo một cặp kính mắt vàng, vẻ mặt tà mị cười cuồng bạo.

 

Phía sau người đàn ông này còn máy tên vệ sĩ nội liễm khí tức đi theo, ánh mắt sắc bén.

 

Người đàn ông tuần lãng nhìn thấy Tống Sính Đình, trong ánh mắt lộ ra vẻ tươi đẹp, ý cười tà mị trên mặt anh ta càng đậm.

 

Anh ta cười tà nói: “Ha ha, vậy tôi không thể không quấy rầy Tống tiểu thư một chút.”

 

Tống Sính Đình ngạc nhiên nghi ngờ : “Anh là ai? Diệp Văn Bưu?”

 

Người đàn ông tuấn lãng đắc ý đỡ kính, cười mỉm nói: “Không sai, tôi chính là Diệp Văn Bưu, hiện giờ là người thừa kế độc nhất Diệp gia.”

 

Lúc này, Lâm Vi và Tần Tước, còn có một đám bảo vệ của tập đoàn Ninh Đại, cũng xông vào.

 

Lâm Vi đầu đầy mồ hôi, lo lắng nói với Tống Sính Đình: “Tống tổng, tôi nói anh ta không gặp, nhưng anh ta mang theo máy thủ hạ xông vào, tôi không ngăn được bọn họ, cho nên gọi bảo vệ công ty.”

 

Đám bảo vệ của tập đoàn Ninh Đại, ai nấy đều nghiêm túc trừng mắt nhìn đám người Diệp Văn Bưu.

 

Tần Tước càng đi đến bên cạnh Tống Sính Đình, trầm giọng hỏi: “Thiếu phu nhân, hiện tại có muốn tôi động thủ, ném toàn bộ những người này ra đường lớn hay không?”

 

Tống Sính Đình đã lấy lại tinh thần lại, cô bình tĩnh nói: “Không cần động thủ, mời bọn họ đi ra ngoài là được rồi.”

 

Tần Tước lạnh lùng nhìn đám người Diệp Văn Bưu, lạnh lùng nói: “Thiếu phu nhân chúng tôi bảo các người cút đi, các người là tự mình cút, hay là muốn tôi động thủ, ném các người ra ngoài?”

 

Tần Tước sát ý lẫm liệt!

 

Thế nhưng, Diệp Văn Bưu giống như cũng không coi trọng cảnh cáo của Tần Tước.

 

Thậm chí mắt anh ta cũng không thèm liếc nhìn Tần Tước một cái, chỉ cười mỉm nói với Tống Sính Đình: “Tống tiểu thư, cô thật sự không có ý định cùng tôi nói chuyện hai câu sao, mặc dù tôi muốn nói cho cô biết chuyện, có liên quan đến chồng cô?”

 

Cái gì?

 

Có liên quan đến Trần Ninh!

 

Lần này, chẳng những Tống Sính Đình mở to hai mắt, ngay cả Tần Tước cũng lắp bắp kinh hãi.

 

Trong lúc này, chính vì tin tức của chồng hoàn toàn không có nên cô ăn ngủ không yên, đột nhiên nghe thấy người trước mắt này nói có tin tức của chồng, cô không khỏi thốt lên: “Anh nói cái gì, anh có tin tức của chồng tôi?”

 

Diệp Văn Bưu cười nhạo như không: “Đương nhiên, nếu không cô cho rằng tôi tới tìm cô nói cái gì?”

 

Tống Sính Đình vội vàng nói: “Anh có tin tức gì từ chồng tôi?”

 

Diệp Văn Bưu cười ha hả nói: “Có phải chồng cô bị triệu hồi về Bắc Cảnh, sau khi tham gia chiến tranh Bắc Cảnh, liền không có bắt kỳ tin tức gì hay không?”

 

Sắc mặt Tống SinhĐình kịch biến: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”

 

Diệp Văn Bưu nhìn Tần Tước, Lâm Vi, còn có một đám bảo vệ tập đoàn Ninh Đại nhìn chằm chằm xung quanh, anh ta cười tà nói: “Tôi có tin tức mới nhất của chồng cô, đoán chừng cô cũng rất muốn biết tình hình gần đây của chồng cô như thế nào, hiện tại tôi chỉ có thể nói cho cô biết tình hình của anh ta không lạc quan.”

 

Tống Sính Đình bật khóc: “Có phải chồng tôi xảy ra chuyện trên chiến trường, anh ấy bị thương sao?”

 

Diệp Văn Bưu cười mỉm nói: “Tôi vốn muốn đến nói cho cô biết, nhưng đáng tiếc cách cô tiếp đãi không được, hơn nữa tôi không thích đám bảo vệ các người trừng mắt nhìn tôi.

 

“Như vậy đi, tối nay cô đến khách sạn Aegean Sea của tôi gặp tôi, tôi sẽ nói cho cô biết, tin tức mới nhất của chồng có.

 

Tống Sính Đình vừa sợ vừa giận: “Ý anh là sao, tôi sẽ không đến khách sạn của anh, nếu anh thật sự muốn nói cho tôi biết tin tức về chồng tôi, vậy thì bây giờ có thể nói ở đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.