Chiến Long Vô Song

Chương 1367



Chương 1367:

 

Nửa bình rượu đập nát, còn lại nửa đoạn nắm trong tay Điển Chử.

 

Điển Chử tay trái đặt đầu tên râu mép trên bàn, tay phải cằm nửa đoạn chai rượu, từng chút một hướng về phía ánh mắt tên râu mép đâm vào, lạnh lùng nói: “Nếu anh không nói, vậy con mắt này của anh liền không còn!”

 

Tên râu mép mặt bị đặt trên bàn, liều mạng giãy giụa, nhưng không có cách nào nhúc nhích.

 

Chỉ có thể trơ mắt nhìn bình rượu sắc bén bén nhọn, từng chút một hướng về phía con mắt của hắn tới gần…

 

Khi chai rượu sắc nhọn chỉ còn lại khoảng cách không tới một cm cách con mắt của hắn, cuối cùng hắn đã sụp đổ và hét lên: “Tôi nói, tôi nói …”

 

“Bức thư pháp kia, bị tôi lấy giá năm triệu, tiện bán cho bá chủ ngầm Hàn Thâm trên phó cổ.”

 

“Các người nếu có gan, liền đi cùng Thâm ca cầu tiến rồi.”

 

Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên: “Hàn Thâm, rất trâu sao?”

 

Tên râu mép nghiền lợi nghiến lợi nói: “Thâm ca là một trong những bá chủ trong giới ngầm Thủ đô, phố cổ đều là anh ta nói định đoạt, huynh đệ bán mạng cho anh ta, không có một ngàn cũng có tám trăm, hơn nữa mỗi người đều là kẻ liều mạng.”

 

“Bao nhiêu đạt quan quý nhân cũng không dám dễ dàng trêu chọc anh ta, anh nói anh ta lợi hại sao?”

 

“Tiểu tử, tôi khuyên anh không nên đi tìm chết, biệt hiệu Thâm ca gọi là tì hưu, bảo bối đến tay anh ta, đoạn không có lý ngoan ngoãn giao ra.”

 

“Nếu anh đi tìm anh ta phiền toái, tôi sự đoán anh phải dựng thẳng đi vào, vắt ngang đi ra.”

 

Trần Ninh cười cười: “Vậy sao?”

 

“Cảm ơn lời khuyên của anh!”

 

“Nhưng đáng tiếc là, sau khi cha mẹ tôi bị các người lừa bản vẽ, tức giận đến nhập viện.”

 

“Bức bản vẽ này, tôi nhất định phải lấy lại!”

 

Điển Chử hướng phía sau gáy tên râu mép chính là một cái tát, sau đó mắng: “Lập tức dẫn chúng ta đi gặp tên Hàn Thâm gì đó, nếu tối nay thiếu gia tôi không thấy bức thư pháp kia, mặc kệ anh hay là cái gì, đều phải xong đời.”

 

Tên râu mép cắn răng: “Được rồi, nếu các người muốn đi chết, tôi sẽ dẫn các người đi gặp Thâm ca là được rồi.”

 

Ở phần cuối của phó cổ, một trang viên sang trọng.

 

Tắm biển ở cửa viết ba chữ lớn: Bách Bảo Đường.

 

Nơi này chính là chỗ ở của Hàn Thâm, một trong những bá chủ ngầm Thủ đô.

 

Trần Ninh cùng Điển Chử, còn có tên râu mép khóe miệng còn mang theo vét máu, từ trên xe xuống.

 

Trần Ninh nhìn biệt thự trước mắt, thản nhiên hỏi: “Hàn Thâm đang ở đây?”

 

Ánh mắt tên râu mép phức tạp nhìn Trần Ninh: “Không sai, nơi này chính là chỗ ở của Thâm ca, những anh em của anh ta cũng quanh năm chiếm cứ ở đây, có thể nói nơi này chính là đại bản doanh của Thâm ca.”

 

“Tiểu tử, Thâm ca không phải nhân vật anh có thể trêu chọc được.”

 

“Anh bây giờ hồi hận rời đi, còn kịp.”

 

Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên: “Vậy không được, sau khi bố mẹ tôi bị lừa bản vẽ, tức giận đến nhập viện, bản vẽ này tôi phải lấy lại.”

 

“Bây giờ anh đi lên gõ cửa, dẫn tôi đi gặp Hàn Thâm kia.”

 

Tên râu mép không có cách nào khác, chỉ có thể kiên trì đi lên ấn gác cổng.

 

Không lâu sau!

 

Cửa trang viên mở ra, một người đàn ông trung niên cau mày đi ra, không vui nói: “Lão Dương, Thâm ca chúng ta không phải để cho anh cầm tiền liền rời khỏi Thủ đô, trước tiên ra ngoài tránh né một chút tình thế rồi nói sau sao?”

 

“Tại sao anh đã trở lại?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.