Thành phố Trung Hải, nhà máy khai thác gỗ Tây Lâm.
Trên mặt đất bãi khai thác, vô số mảnh gỗ chồng chất lên nhau đang bốc cháy ngùn ngụt.
Phía trên ngọn lửa có một chiếc nồi sắt rất lớn.
Cái nồi sắt này rộng hai mét, chứa dầu đầy một nửa, ngọn lửa lớn đang đun sôi dầu trong vạc, phát ra tiếng nổ tí tách dọa người.
Cách chảo dầu không xa, Đồng Kha và cha mẹ cô đều bị trói chặt, miệng bị dán băng dính.
Tất cả đều vô cùng kinh hãi, khóc lóc vật vã giãy dụa nhưng vô ích.
Long Uyên mặc áo choàng trắng ngồi trên ghế sa lon, đôi mắt híp lại. Đứng cạnh ông ta là 18 thuộc hạ sát khí bừng bừng, chính là 18 Lang Ky của Lục gia.
Xung quanh còn có năm mươi người đàn ông đều mặc vest đen, tất cả đều là những thuộc hạ xuất sắc nhất của Lục gia.
Long Uyên nhìn cái chảo dầu lớn đang dần dần được đun sôi, trong mắt hiện lên tia điên cuồng, hung hãn nói: “Trần Ninh vậy mà dám công khai gửi cho đại ca tôi bức tranh địa ngục chảo dầu, ha ha, hôm nay tôi sẽ đưa cả nhà em dâu của hắn ta lên chảo dầu trước!”
Nói xong ông ta ra lệnh cho thủ hạ của mình ở bên cạnh: “Gọi điện thoại cho Trần Ninh!”
Ngay sau đó, thủ hạ của ông ta gọi điện thoại cho Trần Ninh rồi đưa điện thoại cho Long Uyên.
Long Uyên dương dương đắc ý nói với Trần Ninh: “Trần Ninh, cả nhà em dâu của mày đều ở trong tay tao, tao định cho cả nhà bọn họ vào chảo dầu.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Long Uyên, ông là đang tìm chết.”
Long Uyên cười lạnh: “Tao đúng là đang tìm chết, nhưng người chết lại là người nhà mày, không phải tao. Chỉ còn mười phút nữa là chảo dầu này sẽ sôi hoàn toàn, nếu mày có thể xuất hiện trước mặt tao trong vòng mười phút thì tao có thể suy nghĩ chuyện dùng mạng sống của mày để đổi lấy mạng sống của cả nhà em dâu mày.”
“Tuy nhiên, tao sẽ không nói cho mày biết bây giờ tao đang ở đâu. Nếu mày không thể đến kịp vậy thì mày đợi để nhận cha xác chết chiên dầu đi!”
“Thế nào, có phải là rất lo lắng, rất tức giận nhưng lại rất bất lực không? Đây kết cục khi mày gửi cho đại ca của tao bức tranh địa ngục chảo dầu!”
“Ha ha, chính là mày đã hại chết cả nhà em dâu, từ nay về sau mày sẽ sống trong cảm giác tội lỗi và đau đớn!”
Long Uyên điên cuồng chế nhạo Trần Ninh, còn dương dương đắc ý nói: “Có phải là rất muốn biết tao đang ở chỗ nào đúng không? Rất muốn cứu cả nhà em dâu mày phải không, ha ha, mày gọi tao là cha một tiếng thì tao có thể cân nhắc nói cho mày biết vị trí hiện tại của tao.”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Không cần, tôi đã đến rồi!”
Long Uyên nghe vậy thát thanh: “Cái gì?”
Lúc này Long Uyên và người của hắn ta đã nhận ra 3 chiếc xe địa hình màu đen đang hùng hồ lao vào từ bên ngoài bãi khai thác gỗ.
Ba chiếc xe địa hình màu đen nhanh chóng lao đến chỗ mấy người Long Uyên.
Sau khi chiếc xe địa hình dừng lại, Trần Ninh, Điển Chử, Đồng Thiên Bảo và Bát Hỗ Vệ ra khỏi xe.
Long Uyên kinh ngạc nhìn Trần Ninh, không ngờ Trần Ninh lại tìm đến đây nhanh như vậy.
Ông ta đưa điện thoại cho thuộc hạ bên cạnh, sau đó đứng dậy, với vóc người cao gần hai mét, ông ta tự đắc nhìn mấy người Trần Ninh, nhếch miệng cười nói: “Ha ha, xem ra tao đã đánh giá thấp thực lực của Trần Ninh mày ở Trung Hải. Vậy mà mày lại có thể tìm tới đây.”
“Nhưng mày đến cũng vừa hay, so với giết cả nhà em dâu mày thì tao càng muốn giết mày hơn.”
Trần Ninh liếc mắt nhìn Long Uyên, lạnh lùng nói: “Dựa vào ông sao? Không xứng!”
Đôi mắt Đan Phong đang khép hờ của Long Uyên đột nhiên mở ra, ánh mắt như điện xẹt, sát ý như băng giá, hắn ta hét lớn: “Nếu thêm 18 Lang Ky của Lục gia ở bên cạnh và năm mươi vị cao thủ Lục gia ưu tú thì sao?”
Long Uyên vừa nói xong thì mười tám tên Lang Ky của Lục gia ở bên cạnh ông ta cùng năm mươi tên thuộc hạ tay cầm kiếm katana cùng nhau bước lên phía trước, đồng thanh hét lên: “Giết!”
Mấy chục tên này khiến người ta cảm thấy một luồng khí như một đội quân hùng mạnh, cho người ta cảm giác áp bức như một đám mây đen đang bao trùm cả thành phó.
Nhưng mà Trần Ninh vẫn khoanh tay đứng đó, vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt hỏi Bát Hỗ Vệ: “Bát Hỗ Vệ các anh thấy mười tám Lang Ky của Lục gia thế nào?”
Từng người từng người một trong Bát Hỗ Vệ đứng sừng sững, ngắng cao đầu, đồng thanh nói: “Chỉ là một lũ ô hợp, gà rừng chó hoang!
Trần Ninh cười nói, nhìn Long Uyên ở đối diện: “Ông nghe thấy chưa?”
Long Uyên tức giận: “Ha ha, hôm nay tao muốn xác minh xem, là Bát Hỗ Vệ của mày lợi hại hay là mười tám Lang Ky của Lục gia tao mạnh.”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Đến đấu đi!”
Long Uyên tức giận hét lên: "Giết bạn chúng, không chừa một ai” "Giết!”
Mười tám tên Lang Ky và năm mươi cao thủ ưu tú của Lục gia đều di chuyển ngay lập tức, giống như một dòng nước đen, giết chết đám người Trần Ninh,
Điển Chử hét lên: Động thủ!”
Lời vừa nói xong, Điển Chử và Đồng Thiên Bảo ao lên trước, Bát Hỗ Vệ cũng theo sau, tất cả mọi người đều bừng bừng tinh thần chiến đấu, ai cũng không muốn bị bỏ lại phía sau
Hai bên như hai dòng điện va chạm dữ dội, bắt đầu chém giết.
Trần Ninh đường như không để ý tới trận chiến trước mặt, anh hoàn toàn không quan tâm trận chiến trước mặt, ánh mắt chỉ rơi xuống cha người Đồng Kha đang bị trói cách đó không xa, Đồng Kha và cha mẹ cô đều bị trói chặt, miệng thì bị dán băng keo.
Đồng Kha vốn đang sợ hãi Liều mạng giấy dụa, nhưng nhìn thấy Tầm Ninh nhìn về phía cô. Khi bắt gặp ánh mắt kiên định của Thần Ninh thì trái tim đang hoảng loạn và sợ hãi của cô không ngờ lại bình tĩnh một cách kỳ diệu.
Cô có một sự tin tưởng và cảm giác an toàn không thể giải thích được đối với Trần Ninh, dường như khi Trần Ninh đến thì tiền yên tâm trong lòng.
Cô tin chắc rằng Trần Ninh nhất định Sẽ bình an vô sự cứu cô ra.
Trần Ninh ở trong sân nhàn nhã đi qua trận chiến và tiếng chém giết, không nhanh không chậm đi về phía Đồng Kha.
Tuy nhiên, một người đàn ông vạm vỡ mặc áo choàng trắng đang cầm một con dao dài có hình rồng trên tay đột nhiên tạo ra chặn đường, chính là Long Xuyên
Lúc này, mắt của Long Quyên mới mở ra, ông ta quát: "Trần Ninh, đối thủ của mày là tao!”
Trần Ninh tiếp tục bước đi, lạnh lùng nói: "Cút ra”
Long uyên tức giận nói: "Cuồng vọng, đi chết cho tao!”
Hắn ta vừa nói vừa vung con dao dài có hình rồng trên tay đâm 2 S0 SA cài về phía Trân Ninh.
Ánh sáng phản chiếu trên con dao lóe lên, con dao dài đâm xuống, không thể ngăn cản.
Long Uyên nhìn Trần Ninh vẫn vô cùng bình tĩnh ung dung, cười chế giễu: Tên tiêu tử dám kiêu ngạo như vậy đối với tao, thật đáng chết!
Ông ta dường như đã nhìn thấy trước cảnh ông ta đâm toác đầu Trần Ninh.
Tuy nhiên, ngay khi con dao dài của ông ta chuẩn bị đâm xuống Trần Ninh, Trần Ninh đã ra tay.
Trần Ninh ra tay nhanh như điện, búng ngón tay lên con dao dài.
Kengl Một âm thanh như tiếng va chạm của vàng và đá vang lên.
Long Uyên sửng sốt như điện giật, thân thể lung lay điên cuồng, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, cánh tay phải cầm con dao tê dại, con dao dài trong tay cũng suýt bị bay mắt.
Hai mắt ông ta tràn đầy kinh ngạc, hắn ta không dám tin nhìn Trần Ninh.
Trần Ninh chẳng qua chỉ dơ tay lên búng một cái mà có thể đánh bật ông ta lại, còn suýt chút nữa hất dao dài của ông ta bay mắt sao?
Chỉ đơn giản là giơ tay lên như thế mà lại có uy lực đến như vậy, đây là thực lực đáng sợ gì chứ!
Long Uyên trợn to hai mắt nhìn Trần Ninh, cuối cùng ông ta cũng biết tại sao tam đệ của ông ta là Hổ Phù lại bị Trần Ninh đánh bại, Trần Ninh quả thực vô cùng mạnh!
Trần Ninh tiện tay là đã đầy lui Long Uyên, nhưng cũng không dừng lại, vẫn không nhanh không chậm đi về phía Đồng Kha.
Dường như trong mắt Trần Ninh, việc đầy lui Long Uyên chỉ là chuyện tầm thường, việc anh định làm là dến chỗ Đồng Kha, ai cản đường thì anh bèn đá đi là được.
Lúc này, các trận chiến xung quanh cũng cho thấy tình thế một chiều.
Mười tám ky lang của Lục gia ngày thường có thể ngang dọc trong tỉnh lị bây giờ ở trước mặt Bát Hỗ Vệ dường như đã trở thành những con cừu yếu ớt. Từng người một bị Bát Hỗ Vệ đánh gục, hét lên và ngã xuống đất …
Long Uyên sửng sốt, thực lực của Trần Ninh cường đại ngoài sức tưởng tượng của ông ta.
Bát Hỗ Vệ của Trần Ninh cũng tốt hơn nhiều so với mười tám Lang Ky của Lục gia mà ông ta mang theo.
Ông ta nhìn đám thủ hạ trước mặt mình, trong lòng nén lại sợ hãi, siết chặt con dao dài, ngược dòng trận chiến, lại lao lên muốn giết chết Trần Ninh, miệng hét lớn: “Trần Ninh, hôm nay nếu không phải mày chết thì sẽ là tao vong, đi chết đi cho tao! “
Vút!
Con dao dài lấp lóe lại chém về phía Trần Ninh.
Trần Ninh hừ lạnh một tiếng: “Châu chấu đá xe, không tự lượng sức mình!”
Nói xong anh giơ tay vỗ lên con dao dài.
Con dao dài như bị trúng đòn mạnh, trực tiếp bị gãy.
Trần Ninh bẻ gãy con dao dài của đối thủ, bước chân tiến đến đối thủ, dùng cùi chỏ đánh vào ngực đối phương.
Bịch!
Long Uyên nhận một cái cùi chỏ vào ngực.
Cơ ngực và xương của ông ta còn nguyên vẹn, nhưng lực khuỷu tay của Trần Ninh đã xuyên vào lồng ngực ông ta.
Các cơ quan nội tạng trong lồng ngực của ông ta lập tức bị vỡ nát!
Ông ta phun ra một ngụm máu trộn lẫn mảnh thùy phổi rồi bay ngược về sau, khi rơi trên mặt đất thì đã là một cái xác.
Trần Ninh tiếp tục bước đến bên Đồng Kha, xé băng dính trên miệng Đồng Kha rồi cởi dây trói trên người cô hỏi: “Không sao chứ?”
Đồng Kha đột nhiên ôm lấy Trần Ninh, nghẹn ngào nói: “Anh rẻ, nếu như anh đến muộn một chút thì cha mẹ và em đã chết rồi.”
Trần Ninh bị em dâu ôm như thé, lại còn ở trước mặt cha mẹ em dâu nên lập tức xấu hỗ.
Anh bình tĩnh đẩy Đồng Kha ra, vừa cởi trói cho Đồng Hán Đông và Mã Bảo Chi vừa ngượng ngùng nói: “Không thế nào, anh biết em có chuyện, liền lập tức chạy tới đây.”