Chiến Long Vô Song

Chương 164: Mây tan trăng sáng





Khách sạn Thần Quang, trong phòng Tổng thống.

Tần Tấn đang nói chuyện với hai vệ sĩ của mình.

Vương Lỗi cung kính nói: “Tấn thiếu, đại sư Trương đã mua mấy tên công nhân trong công trường của Tập đoàn Ninh Đại, giả vờ ngất xỉu vì say nắng. Ngoài ra, ông ta còn bố trí một chiếc xe tải tông vào xe của Tống Sính Đình, hai lần tiên tri chuẩn xác, hù dọa cha con Tống Sính Đình suýt chết.”

Trương Đào cũng cười nịnh nọt, nói: “Đại sư Trương còn hù dọa Tống Sính Đình là cô ta sẽ khắc chết Trần Ninh, nói rằng chỉ có ở cùng một người đàn ông họ Tần mới có kết quả tốt.

Thuộc hạ đoán cô ta sẽ sớm tách khỏi Trần Ninh. Đến lúc đó, Tấn thiếu chỉ cần sử dụng máy thủ đoạn nhỏ là khiền cô ta ngoan ngoãn hầu hạ ngài thôi.”

Nghe vậy, Tần Tắn đắc ý cười ha hả, trong mắt tràn ngập chờ mong, cười lạnh nói: “Không thấy mấy ngày nay tôi không có trêu ong tìm bướm nữa sao, tôi có ý giữ lại tinh lực để giày vò Tống tiểu thư thật tốt đó!”

Vương Lỗi và Trương Đào đều lộ ra vẻ ghen tị và thèm muốn, hai người bọn họ cùng nhau nói: “Tấn thiếu, ngài uống canh đầu, không biết sau đó chúng tôi có cơ hội nếm thử tư vị của Tống tiểu thư hay không, cô ta quả thực rất xinh đẹp.”

Cuộc sống riêng tư của Tần Tấn rất hỗn loạn, vì vậy chuyện một nhóm người cùng nhau làm chuyện đó là chuyện thường có.

Hắn ta đắc ý cười: “Chuyện này đơn giản, sau khi tôi chơi qua cô ta thì sẽ cùng các người đùa giỡn cô ta một chút…”

“Cốc… cốc!”


Trong khi đám người Tần Tấn đang nói chuyện thì truyền đến hai tiếng gõ cửa rõ ràng.

Tất cả bọn họ đều kinh ngạc, ba người liếc nhau, Tần Tần cảnh giác nói: “Đi xem một chút là ai đang gõ cửa?”

Vương Lỗi lắm bẩm một câu: “Chẳng lẽ là phục vụ khách sạn tới làm vệ sinh phòng?”

Nói xong, hắn ta bước tới cửa, nhìn ra bên ngoài qua lỗ mắt mèo trên cửa. Sau đó, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, quay đầu nói với Tần Tắn: “Là một hòa thượng mập mặc tăng y, vẻ mặt tràn đầy hiền lành.”

Nghe vậy, Tần Tấn và Trương Đào đều sửng sốt. Tần Tắn lẫm bẩm: “Tên hòa thượng này chạy đến khách sạn làm gì, quản lý của khách sạn năm sao này đúng là không ra thế nào, vậy mà cho hòa thượng đến đây khất thực.”

Nói xong, Tần Tấn trực tiếp mở cửa, tức giận nói: “Tên hòa thượng này, tôi nói cho ông biết, chạy tới gõ cửa phòng tôi làm gì? Ngươi chán sống rồi đùng không?”

Hòa thượng Tam Bảo cười tủm tỉm nói: “Thí chủ, tôi thấy ấn đường của thí chủ biến thành màu đen, sợ có họa chết người nên tới đây để cứu thí chủ.”

Nghe vậy, trong lòng Tần Tần lộp bộp một chút, vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Anh ta nhìn gương mặt đang cười của hòa thượng Tam Bảo, chợt nhận ra có gì đó không ổn.

Anh ta tìm đại sư tướng thuật đi lừa Tống Sính Đình, nhưng hiện tại đột nhiên xuất hiện một tên hòa thượng lắc lư trước mặt anh ta, chẳng lẽ đây là người Trần Ninh phái tới?

Ngay khi Tần Tấn nhận ra có chuyện không ổn, trên hành lang cách đó không xa có một nhóm người đằng đằng sát khi đi tới, mà người cầm đầu chính là Đổng Thiên Bảo.

Con mắt Tần Tấn trợn to, hoảng sợ nói: “Không tốt, chúng ta đã bị bại lộ, bọn họ là người Trần Ninh phái tới.”

Nói xong, anh ta cùng hai tên thuộc hạ liền muốn trốn vào trong phòng.

Thế nhưng, bọn họ còn chưa kịp đóng cửa thì Đỗng Thiên Bảo đã bước nhanh về phía trước, bay lên đạp một cước vào cánh của.

“Ầm”” một tiếng, ba người Tần Tấn bị cánh cửa đập vào người và ngã nhào xuống đất.

Đồng Thiên Bảo dẫn một đám người cầm ông sắt đi vào, anh híp mắt, khinh thường nhìn ba tên rác rưởi Tần Tắn, bĩu môi nói: “Không sai, thiếu gia của bọn tao ra lệnh cho bọn tao đến đây tiếp đãi chúng mày thật tốt!”

Đồng Thiên Bảo lấy ra một bao thuốc lá, ngậm lấy một cây rồi châm thuốc bằng bật lửa kim loại. Sau khi trong ánh mắt hoảng sợ của ba người đám Tần Tắn, lạnh lùng phân phó: “Động thủ!

Đánh gãy hết chân, tay của bọn chúng!”

Nhóm người phía sau Đồng Thiên Bảo lập tức xông tới như hồ, đánh gãy tứ chỉ của ba người bọn Tần Tắn, thuận tiện còn phế đi cậu nhỏ của bọn chúng.

Máy người Tần Tấn thoi thóp ngã trong vũng máu, bọn họ không chết, nhưng mắt đi vốn liếng của một người đàn ông thì trong mắt bọn hắn điều này so với chết còn tuyệt vọng hơn…

“A Di Đà Phật!” Hòa thượng Tam Bảo niệm một câu phật hiệu, vui mừng nhìn mấy người Tần Tấn đang thoi thóp, nói: “Chúc mừng ba vị thí chủ chặt đứt gốc nghiệt, sau này không có thể tạo nghiệt được nữa.”


Đồng Thiên Bảo thì nhếch miệng cười lạnh, phân phó cho thuộc hạ: “Theo chỉ thị của thiếu gia, lấy ba cái đầu chó của bọn họ gửi cho Đường Bắc Đầu ở tỉnh Thiên Hải.”

“Vâng, Bảo cal”

Hoa viên tiểu khu Giang Tân, trong nhà.

Gia đình Trần Ninh đang dùng bữa, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ do dự muốn nói gì đó.

Hóa ra là vào buỏi chiều, Tống Trọng Bân kể lại toàn bộ sự việc mà tên đại sư Trương Lâm nói cho Mã Hiểu Lệ nghe.

Mã Hiểu Lệ vô cùng hài lòng với người con rễ Trần Ninh này, bà càng nhìn càng cảm thấy thích anh, cảm thấy người con rễ này của bà là tốt nhất trên đời.

Nhưng bà cũng là một người mê tín!

Trong nhà, bà có thờ Quan Thế Âm Bồ Tát, hàng ngày bà đều dâng hương cho Quan Âm Bồ Tát, ngày rằm năm mới bà cũng thành kính thờ cúng.

Khi biết đại sư Trương nói con gái bà sẽ hút vận may của Trần Ninh, cuối cùng khắc chết Trần Ninh, bà cũng vô cùng luống cuống.

Nếu để con gái rời khỏi Trần Ninh thì bà không nỡ để mất một người con rễ tốt như Trần Ninh.

Nhưng nếu không cho hai người tách ra thì bà lại cảm thấy bất công với Trần Ninh, bà không đành lòng.

Vì vậy, tâm trạng bây giờ của bà vô cùng mâu thuẫn, máy lần muốn nói lại thôi.

Trần Ninh chú đến sự thay đổi của mẹ vợ anh, anh vừa gắp rau cho con gái, vừa cười hỏi: “Mẹ, mẹ do dự chuyện gì vậy, có điều gì muốn nói sao?”

Sắc mặt Mã Hiểu Lệ phức tạp, bà lắc đầu, thấp giọng nói: “Không có, không có gì…”

Tống Thanh Thanh nhìn rau trong bát, bĩu môi kháng nghị nói: “Cha cha, Thanh Thanh không thích ăn rau.”

Trần Ninh cười nói với con gái: “Vậy con có muốn xinh đẹp giống mẹ không?”

Nghe vậy, mặt Tống Sính Đình đỏ bừng, oán trách liếc Trần Ninh một cái.

Tống Thanh Thanh không chút do dự gật đầu: “Đương nhiên có ạ”

Trần Ninh lại cười nói: “Vậy con có sợ gầy như dì Trương hàng xóm bên cạnh không?”

Tống Thanh Thanh nhanh chóng nói: “Sợ ạ!”


Trần Ninh cười tủm tỉm nói: “Vậy thì con không thể kén ăn, con phải ăn cả thit và rau thì mới có thể xinh đẹp như mẹ con được.”

Tống Thanh Thanh cười khúc khích đáp: “DạI”

Mã Hiểu Lệ nhìn cha con Trần Ninh và Tống Thanh Thanh vui vẻ hòa thuận, bà càng không đành lòng nhắc đến chuyện của đại sư Trương Lâm, bà không đành lòng chia rẽ gia đình tốt đẹp này.

Tuy nhiên, nếu bà biết chuyện này mà cố ý không nói đến thì chẳng phải là bỏ mặc con gái mình hại chết Trần Ninh sao, vì vậy một cảm giác tội lỗi mãnh liệt dâng lên trong lòng bà.

Trần Ninh nhìn thấy biểu hiện khác lạ của bố mẹ vợ, Trần Ninh làm sao có thể không biết hai người đang suy nghĩ cái gì trong lòng!

Anh đột nhiên cầm điều khiển TV trên bàn lên, mở TV trong phòng ăn, chuyển sang kênh truyền hình Trung Hải, sau đó cười nói: “Cha, mẹ, vợ, tối nay đài truyền hình Trung Hải có một tin tức mà mọi người có thể sẽ quan tâm đến.”

Tống Sính Đình và cha mẹ của cô đều sửng sốt, vừa định hỏi đó là tin tức gì thì lúc này mọi người đều chú ý đến hình ảnh Trương Lâm bị còng tay trên màn hình TV.

Cùng lúc đó, giọng nói của người dẫn Chương trình vang lên: “Hôm nay, đội điều tra hình sự đã bắt được một kẻ chuyên dùng mê tín dị đoan để lừa gạt, kẻ tình nghỉ là Trương Lâm, tự xưng là đại sư tướng thuật Trương Lâm.”

“Có thông tin cho rằng Trương Lâm chỉ có bằng tốt nghiệp tiểu học và không học thêm bất cứ trường lớp nào khác. Vậy mà, ông ta lại khẳng định mình là truyền nhân của Qủy Cốc, đi khắp nơi lừa gạt mội người, hành nghề lừa bịp để kiếm sống.”

“Trước thời điểm Trương Lâm bị bắt, đã có rất nhiều người bị lừa. Trương Lâm đã phạm rất nhiều tội vì vậy những gì chờ đợi ông ta là sự trừng trị nghiêm khắc của pháp luật.”

Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đều mở to hai mắt, không dám tin nói: “Cái gì, đại sư Trương bị bắt?”

Trần Ninh cười tủm tỉm nói: “Không phải đại sư mà là đại lừa gạt, ông ta lừa không ít người. Lần này cuối cùng cũng bị bắt đoán chừng là ngồi tù đến mục xương.”

Tống Sính Đình đỏ mặt, nói nhỏ: “Cha, mẹ, Trương Lâm là một tên lừa đảo. Hôm nay con và Trần Ninh đã gặp được trụ trì của chùa Tam Bảo, cao tăng Tam Bảo nói rằng con và Trần Ninh có tướng phu thê, ở cùng nhau nhất định sẽ hạnh phúc mỹ mãn…”

Tống Sính Đình nói đến gần cuối thì vết ửng đỏ trên mặt đã lan đến cổ, cô không khỏi cảm thấy xấu hỏ, cuối cùng nói nhỏ hơn cả muỗi kêu.

Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ nhìn nhau, nghỉ ngờ trong lòng đều tan biến, mặt mày hớn hở.

Mã Hiểu Lệ vui vẻ nói: “Mẹ nói mà, đám người lão Lý đều nói là bát tự của hai con hợp nhau, là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, làm sao có thể xảy ra chuyện được, hóa ra là do tên khốn Trương Lâm lừa gạt.”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.