Chiến Long Vô Song

Chương 177: Mãnh long xuât chiên



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trần Ninh thản nhiên an ủi Tống Sính Đình: “Em yên tâm, anh bảo bọn họ trong vòng một tiếng ngoan ngoãn trả hàng lại, bọn họ chắc chắn sẽ giao hàng lại thôi.”

Trần Ninh nói xong liền đứng lên, lấy điện thoại gọi cho Điển Chử, nhàn nhạt nói: “Lô thiết bị đầu tiên công ty Phi Long vận chuyển đến cho tập đoàn Ninh Đại đã bị người ta cướp mắt rồi.

Tôi muốn trong vòng một tiếng đồng hồ, bọn họ phải ngoan ngoãn đem lô hàng đấy trả về tập đoàn Ninh Đại.”

Điển Chử nghe vậy liền nghiêm giọng đáp: “Công ty Phi Long là doanh nghiệp công nghiệp quân sự, có quân đội biên cảnh chúng ta chống lưng, hơn nữa lô hàng này còn là của thiếu gia cậu, bọn hạ vậy mà lại dám cướp cơ đấy.”

“Thiếu gia, cậu yên tâm, tôi nhất định bắt đám cướp đó trong vòng một tiếng đồng hồ chuyển trả thiết bị, hơn nữa còn phải cho bọn biết thế nào là gieo gió gặt bão.”

Sau khi cúp máy, Điển Chử liền lập tức triệu tập binh đoàn đặc chủng Mãnh Long đang đóng quân ở đất Trung Hải. Hai nghìn bộ đội đặc chủng Mãnh Long nhanh chóng tập hợp.

Từng chiếc xe tải phủ bạt quân dụng cỡ lớn ầm ầm chạy ra căn cứ, băng qua đường dài, nhanh chóng lần theo thiết bị định vị GPS bên công ty Phi Long cung cấp.


Điển Chử mặc quân phục đại tá ngồi ngay ngắn trên chiếc xe tải quân dụng dẫn đầu.

Điển Chử nhắm mắt nghỉ ngơi, những binh sĩ khác ngồi trong thùng xe đều được vũ trang đầy đủ, ôm trong tay một khẩu tiểu liên màu đen, thân hình hơi lắc lư theo nhịp xóc nảy của chiếc xe, còn vẻ mặt thì nghiêm nghị.

Ở một nhà kho cũ kỹ ở ngoại ô phía Đông thành phó Trung Hải, có chục chiếc xe chở hàng cỡ lớn cùng mấy chục chiếc xe con đang đỗ trong sân.

Long Chột ngậm điếu thuốc lá, nhếch miệng phân phó đám thuộc hạ: “Đám người Trần Ninh bị tịch thu lô hàng này phỏng chừng sẽ không phục chúng ta. Trần Ninh lại có giao tình rất tốt với Đỗng Thiên Bảo, nói không chừng Đồng Thiên Bảo sẽ dẫn người tìm đến cửa.”

“Anh em vực lên tinh thần đề cao cảnh giác cho tôi, nếu đám rác rưởi Đồng Thiên Bảo thực sự tìm tới cửa, chúng ta liền làm thịt bọn họ.”

Đám thủ hạ của Long Chột đều nhao nhao nói cười: “Ha ha, anh Long, đám người chúng ta theo anh Âu Dương lăn lộn, bên trên chúng ta còn có Đường gia nữa đấy, cái tên lang thang đầu đường xó chợ tép riu Đồng Thiên Bảo kia thì có là gì ở cái thành phố Trung Hải này chứ?”

“Đúng đấy anh, nếu bọn họ không đến thì đành thôi, bọn họ mà dám cả gan đến đây thì chúng ta trực tiếp diệt hết chúng nó luôn.”

Lúc Long Chột còn đang cùng đám đàn em dương dương đắc ý nói làm sao tiêu diệt Đổng Thiên Bảo thì bỗng có người vội vội vàng vàng chạy từ ngoài vào, nôn nóng nói: “Anh Long, không hay rồi.”

Long Chột trừng một con mắt tức giận măng: “Có chuyện gì mà hốt ha hốt hoảng vậy hả?”

Đàn em báo lại: “Hạ Vân – đội trưởng đội vận chuyển lô hàng lần này đã dẫn theo đám tài xế cùng nhân viên theo xe đến bên ngoài kho hàng rồi ạ. Bọn họ còn kêu chúng ta mau chóng trả hàng lại cho bọn họ, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”





Long Chột ngây người: “Cái gì đến rồi?”

Hạ Vân mở mắt ra, mỉm cười nói: “Người chống lưng cho công ty chúng tôi đến rồi!”

Long Chột sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ chẳng nhẽ đám người Đỗng Thiên Bảo đến rồi sao?


Cũng ngay lúc này, gã ta cùng đám đàn em của mình cũng đã nghe thấy tiếng động cơ xe tải từ đằng xa vọng lại. Sau đó, bọn họ khiếp sợ trừng to mắt.

Từng chiếc xe quân dụng hạng nặng như dã thú chạy như bay đến đây. Chiếc xe dẫn đầu như ngựa hoang thoát cương, lao hết tốc lực về phía bên này, gần tới nơi mới đột ngột phanh lại.

Bánh xe hẳn lên trên đường đất từng vệt sâu hoắm, cuối cùng dừng lại ở nơi cách Long Chột cùng Hạ Vân đang đứng không tới một trăm mét. Mấy chục chiếc xe tải quân dụng còn lại cũng lần lượt dừng lại. Sau đó, những người lính đặc chủng mặc quân phục rằn ri, cầm theo súng tiểu liên có nề có nếp lần lượt nhảy xuống xe, gấp rút tập hợp.

Trong ánh nhìn kinh sợ của đám người Long Chột, Điển Chử mặc quân phục đại tá như vị thần giáng thế trực tiếp nhảy xuống từ thùng xe cao hai mét.

Điển Chử lạnh lùng quát lớn: “Bao vây hết đám người này lại, không tha một ai. Nếu có người dám phản kháng, bắn chết tại chỗ.”

“Tuân mệnh!”

Hai nghìn lính đặc chủng Mãnh Long đồng loạt hô lớn, đồng thời nhanh chóng triệt để phong tỏa hiện trường. Từng nòng súng tiểu liên đen ngòm ngắm thẳng vào đám người Long Chột.

Long Chột cùng đám đàn em nào đã thấy qua cục diện này, bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, hai chân run rẫy, nhao nhao giơ tay xin hàng. Long Chột hoảng sợ nhìn về phía Điển Chử, run giọng nói: “Thưa sếp lớn, chúng tôi là người của Đường gia, trong chuyện này có phải có hiểu lầm rồi không?”

Bụp!

Điển Chử giơ tay hung hăng cho Long Chột một phát tát.

Như lựu đạn nổ tung trên mặt hồ phẳng lặng, sức tay mạnh mẽ đến mức khuôn mặt Long Chột màu thịt mơ hồ.

Điển Chử tát Long Chột ngã ngửa xong vẫn chưa nguôi giận, mắng: “Bọn chó mắt mù chúng mày có biết lô hàng này là của công ty nào không hử? Là của Công ty Phi Long!”

“Chúng mày có biết hậu thuẫn của công ty Phi Long là quân Bắc Cảnh bọn tao không hử? Dám cả gan cướp đến trên đầu ông mày?”

Long Chột ôm bên mặt bị tát, kinh sợ nhìn Điển Chử vẫn còn đang tức giận, đến giờ bọn họ mới hiểu được tại sao lại xuất động lượng lớn lính đặc chủng đến bắt bọn họ như vậy.


Hóa ra bọn họ đã chọc nhằm tổ ong vò vẽ rồi!

Lô hàng mà bọn họ chặn cướp vậy mà lại là lô hàng của công ty Phi Long. Phải biết công ty Phi Long là doanh nghiệp công nghiệp quân sự dựa vào quân Bắc Cảnh đáy.

Hỏng bét, quả thực là hỏng bét mà!

Đây có khác nào cường đạo cướp của quan binh đâu chứ!

Long Chột bị dọa đến cuống quýt xin tha: “Sếp lớn, em sai rồi, bọn em sai rồi ạ, xin sếp nễ mặt Đường gia, tha cho bọn em lần này!

Bộp!

Long Chột lại bị hung hăng tát cho cái nữa, cái tát này khiến gã rớt liền mấy cái răng.

Điển Chử lạnh lùng quát mắng: “Đường Bắc Đầu là cái thá gì mà cũng đáng đề tôi phải nễ mặt?”

: “Tao lệnh cho chúng mày bây giờ lập tức mang lô thiết bị trả về tập đoàn Ninh Đại nhanh nhất có thể, hơn nữa còn phải tự mình cầu xin cậu Trần cùng cô Tống tha thứ.”

“Chỉ cần hai người họ tha thứ cho chúng mày, chúng mày mới có cơ hội giảm nhẹ tội. Nếu không, ngục giam ma quỷ của quân Bắc Cảnh của bọn tao sẵn sàng chiêu đãi tốt chúng mày.”

Cả người Long Chột run bần bật, gã nói: “Vâng vâng vâng, bọn em nhất định sẽ mang lô thiết bị trả lại cho cậu Trần, đồng thời xin bọn họ tha thứ.”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.