Bao nhà vui vẻ bây nhà sầu, tập đoàn Ninh Đại chìm trong biển vui mừng, thì bên trong câu lạc bộ hội thương nhân Giang Nam, Âu Dương Đình lại đang nổi cơn tam bành.
Âu Dương Đình nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn đám thuộc hạ trước mắt, tức giận nói: “Đứa nào có thể nói cho tao biết chuyện gì xảy ra đây hả? Long Chột vậy mà lại ngoan ngoãn đem trả lại chỗ trang thiết bị vừa cướp được tới tay cho tập đoàn Ninh Đại? Ai cho phép gã làm vậy hả?”
Mọi người ở đấy chỉ biết nhìn nhau, bọn họ cũng chưa nắm rõ tình hình cụ thể, người nào người nấy đều không hiểu ra làm sao.
Âu Dương Đình thấy không một ai có thể trả lời vấn đề của hắn liền càng thêm tức giận, hắn gầm lên: “Thằng khốn Long Chột, kêu gã nhanh chóng lăn đến trước mặt tôi, mười phút sau còn không thấy gã liền diệt cả nhà gã!”
Âu Dương Đình vừa dút lời, Diệp Tri Thu đã đẩy cửa bước vào.
Diệp Tri Thu vừa mới bước vào đã vội nói: “Long Chột không đến nổi đâu, tôi vừa nghe ngóng được tin tức mới nhất. Long Chột cùng đám đàn em của gã đều đã chủ động đi đầu thú rồi.
Toàn bộ bọn họ đã bị đưa đi lao động cải tạo ở nhà giam quân sự Bắc Cảnh.”
“Gì cơ?”
Đám người Âu Dương Đình nghe vậy đều nghẹn họng trân trối.
Âu Dương Đình kinh hoảng nói: “Chuyện này rốt cuộc là sao hả?”
Diệp Tri Thu cười khổ nói: “Lần này chúng ta đã quá coi thường bọn họ rồi. Công ty cung cấp trang thiết bị cho bên tập đoàn Ninh Đại vậy mà lại là công ty con của doanh nghiệp công nghiệp quân sự tiếng tăm lẫy lừng – tập đoàn Phi Long, công ty Kiêu Long!”
Âu Dương Đình nghe vậy cũng không khỏi rùng mình hoảng sợ: “Chính là doanh nghiệp công nghiệp quân sự thực lực hùng hậu, có quân Bắc Cảnh hậu thuẫn – tập đoàn Phi Long?”
Diệp Tri Thu gật đầu: “Đúng!”
“Cũng chính vì vậy, đám người Long Chột mới hoảng sợ, thành thành thật thật đem trả lại lô thiết bị của tập đoàn Phi Long, thành thành thật thật đi nhận hình phạt. Bọn họ đã được sắp xếp đến nhà giam quân sự ở Bắc Cảnh lao động cải tạo rồi.”
Âu Dương Đình ngạc nhiên không thôi, lẫm bẩm: “Thì ra là vậy, chẳng trách Long Chột chưa đánh tiếng gì với tôi đã đem lô thiết bị đó trả lại cho Tống Sính Đình. Hóa ra những trang thiết bị này lại là của tập đoàn Phi Long, không động được đến rồi!”
Diệp Tri Thu cười khổ, nói: “Tập đoàn Phi Long có quân Bắc Cảnh làm chỗ dựa, có tin đồn tập đoàn Phi Long là do một tay thiếu tướng quân Bắc Cảnh nâng đỡ.”
“Đối đầu với tập đoàn Phi Long chính là chống lại thiếu tướng quân Bắc Cảnh.”
“May mà Long Chột là người cẩn thận, gã cùng đàn em của mình đã gánh vác chuyện này mà không khai ra chúng ta.
Chuyện này cũng coi như trong cái rủi có cái mày rồi.”
Âu Dương Đình ngạc nhiên trừng lớn mắt, vui mừng nói: “Chú em định để cô ấy…”
Diệp Tri Thu đắc ý cười cười: “Không sai, tôi muốn để cô ấy tìm cơ hội trộm toàn bộ mẫu vắc xin phòng ung thư gan còn có tài liệu cơ mật đến cho chúng ta.”
Âu Dương Đình kích động nói: “A ha ha, dựa vào thực lực của tập đoàn Lam Thiên chúng ta thì chỉ cần lấy được mẫu vắc xin phòng ung thư gan cùng tài liệu cơ mật thì chúng ta sẽ có thể chế ra vắc xin phòng ung thư gan trong thời gian cực ngắn.”
“Hơn nữa chúng ta còn có thể lợi dụng các mối quan hệ của chúng ta giành cơ hội phát triển vắc xin của chúng ta, giành cơ hội nắm bắt thị trường trước bọn họ.”
Diệp Tri Thu cười tửm tỉm nói: “Ngoài việc chiếm trước thị trường, chúng ta còn phải chèn ép tập đoàn Ninh Đại mọi phương diện, cuối cùng sẽ thu mua lại cả tập đoàn Ninh Đại.
Đây chính là đạo nhái đè bẹp chính gốc, hơn nữa còn có thể thu mua lại hàng gốc.”
: Âu Dương Đình bắt đầu trở nên hưng phấn, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía Trần Phương Phương: “Cô Trần, đại sự có thành được hay không liền phải xem cô Trần đây có thể nhanh chóng lấy trộm được mẫu vắc xin phòng bệnh, còn có tài liệu cơ mật của tập đoàn Ninh Đại hay không rồi.”
Diệp Tri Thu cũng híp mắt cười nói: “Cô Trần, tôi sẽ đưa cô hai mươi triệu trước, nếu có có thể lấy trộm được mẫu vắc xin về đây, tôi sẽ đưa cô một trăm triệu.”
“Ngoài ra tôi còn có thể sắp xếp cho cô làm quản lý cấp cao trong tập đoàn Lam Thiên, nửa đời sau của cô sẽ không phải sầu lo chuyện tiền bạc nữa.”
Hai mươi triệu!
Xong chuyện, ngoài kiếm được công việc lương cao, còn được thưởng một trăm triệu!
Trong mắt Trần Phương Phương lộ ra vẻ thèm thuồng, ả ta kích động nói: “Anh Diệp, anh Âu Dương, hai người yên tâm đi.
Tống Sính Đình coi tôi như chị em tốt của ả nên vô cùng tin tưởng tôi.”
“Hơn nữa hiện tại tôi là quản lý cấp cao của tập đoàn Ninh Đại, còn là trưởng phòng phòng Kiểm tra chất lượng. Tôi có cơ hội tiếp xúc với vắc xin phòng ung thư gan cùng văn kiện cơ mật thì nhất định sẽ lấy chúng cho các anh trong thời gian ngắn nhất.”
Một buổi chiều nào đó, Trần Ninh lái xe đến tập đoàn Ninh Đại đón Tống Sính Đình.
Mấy hôm nay Tống Sính Đình đều bận rộn tăng ca, nhân viên đã về hết thì cô vẫn còn ở lại làm việc.
Hôm nào Trần Ninh cũng phải tự mình đến thúc giục cô, cô mới chịu tan làm về nhà.
Lúc này cũng đã sáu giờ tối, qua thời gian công ty tan tầm cả tiếng đồng hồ, ngoài nhân viên bảo vệ có ca trực ra, gần như toàn bộ nhân viên đều đã tan làm rồi.
Lúc Trần Ninh cùng Tống Sính Đình bước ra khỏi phòng làm việc, hai người bỗng thấy một bóng người lén la lén lút cách đó không xa.
Lúc đầu Trần Ninh cùng Tống Sính Đình còn cho rằng có trộm nên vô cùng kinh ngạc. Trần Ninh quát lớn: “Ai?”
Bóng người lén la lén lút bước ra khỏi phòng làm việc không mở đèn, vẻ mặt ả xấu hổ, sâu trong ánh mắt còn lóe lên tia hoảng hốt, ả cố tỏ ra bình tĩnh, nói: “Tống tổng, cố vấn Trần, là tôi đây!”
Tống Sính Đình vừa thấy là Trần Phương Phương, trong nháy mắt liền thả lỏng cảnh giác, cười nói: “Hóa ra là cậu à, Phương Phương. Làm tớ cứ tưởng có kẻ trộm lẻn vào công ty chứ!
Đúng rồi, tan làm lâu vậy rồi sao cậu vẫn còn ở công ty, còn không cả bật đèn nữa chứ.”
Trần Phương Phương cười nói: “Mình vốn tan làm về nhà rồi, nhưng lúc về đến nhà mới nhận ra bỏ quên chìa khóa ở công ty nên đành vòng lại lấy.”
Tống Sính Đình tin là thật, cười nói: “Mình với Trần Ninh đang định đến nhà hàng Eight Week ăn cơm. Cậu cùng đi nhé, Phương Phương!”
Trần Phương Phương lắc đầu: “Không đâu, mình có hẹn mắt rồi.”
Tống Sính Đình: “Tiếc quá, vậy hôm nào có cơ hội thì ăn cùng nhau một bữa nhai”
Tống Sính Đình, Trần Ninh cùng Trần Phương Phương cùng nhau đi thang máy xuống bãi đỗ xe.
Thang máy chằm chậm đi xuống, Trần Ninh chú ý thấy Trần Phương Phương hơi đổ mồ hôi trán, ánh mắt mơ hồ lộ ra tia hốt hoảng, bàn tay còn nắm chặt lấy tệp công văn dày cộp.
Trần Ninh nheo mắt nhìn, bâng quơ hỏi: “Trưởng phòng Trần, trán cô đỗ mồ hôi kia, trông cô căng thẳng quá?”
Trần Phương Phương cả kinh, vội vàng nói: “Có sao, nào có đâu, ha hai”
Trần Ninh chẳng ừ hử gì, chỉ liếc tệp công văn dày cồm cộp trong tay Trần Phương Phương.
Anh như cười như không nói: “Tệp công văn của trưởng phòng Trần hình như hơi nhỏ quá, nhét đầy cả đồ rồi kia, tôi thấy cô nên đổi cặp công văn to hơn một chút rồi đấy.”
Trần Phương Phương càng căng thẳng hơn, cố ép mình tỏ ra bình tình, nói: “Ha ha, gần đây bộn bề nhiều việc lắm. Văn kiện nhiều quá, có hôm tan làm, tôi còn phải mang cả đống văn kiện về nhà tăng ca nữa đấy.”
“Cố vấn Trần nói cũng đúng. Tôi hẳn là nên xem xét đến việc nên đổi cặp công văn lớn hơn chút rồi.”
Tống Sính Đình xúc động nói: “Thời gian này quả thực là vất vả cậu quá, Phương Phương.”
Ding!
Cửa thang máy mở ra, đã đến hầm đỗ xe của công ty.
Trần Phương Phương như chim sợ cành cong, chào tạm biệt Tống Sính Đình cùng Trần Ninh xong liền vội vội vàng vàng rời đi.
Ä ta bước lên chiếc siêu xe Ferrari 488 GTB, rồi lái xe rời đi.
Tống Sính Đình ngạc nhiên nhìn chiếc siêu xe Ferrari biến mất khỏi tầm nhìn, thầm thì: “Trần Phương Phương cũng có tiền ghê, đổi hẳn siêu xe hàng triệu lận!”
Trần Ninh cười cười, lấy chìa khóa xe đưa cho Tống Sính Đình: “Bà xã, hôm nay em lái xe đi.”
Tống Sính Đình gật đầu đồng ý rồi đi thẳng về phía chiếc BMW sv7 phía xa xa, rồi lái xe lại đây.
Trần Ninh nhân cơ hội lấy điện thoại gọi cho Điển Chử: “Điển Chử, điều động hệ thống giám sát Lam Thiên, ngoài ra sắp xếp cho tôi hai đặc công giúp tôi theo dõi điều tra một người.”
Điển Chử: “Tuân lệnh!”