Chiến Long Vô Song

Chương 192: Lao tới vương miện



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trần Ninh mặt lạnh lùng, anh không nhanh không chậm bình tĩnh tiến vào trong.

Âu Dương Dình cùng với Diệp Tri Thu, Góa phụ đen vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Bọn họ không ngờ rằng Trần Ninh biết rõ đến sẽ bị giết nhưng anh ta lại vẫn tới.

Âu Dương Đình cổ tay cười lạnh nói: “Ha ha, tức giận lao đến vì hồng nhan, Trần Ninh tôi thật ngưỡng mộ anh.”

Những bóng người xung quanh dao động, hơn hai trăm thủ hạ Âu Dương Đình bố trí xung quanh lò mổ đều xuất hiện, vây quanh Trần Ninh không có lấy một khe hở.

Mỗi tên sát thủ trên tay cầm một thanh kiếm samurai sắc bén, sát khí đằng đằng.

Trần Ninh nhìn cũng không thèm nhìn Âu Dương Đình lấy một cái, hình như anh cũng chẳng để ý đến hơn hai trăm thủ hạ ở xung quanh.

Anh liếc nhìn Đổng Thiên Bảo đang nằm hấp hối ở phía trước không xa, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Tống Sính Đình đang bị trói trên ghế.

Tống Sính Đình nhìn thấy Trần Ninh, vừa vui, vừa cảm động nhưng cũng đau lòng, buồn bã, cô vừa khóc vừa trách móc Trần Ninh: “Cái đồ ngốc nhà anh, em đã nói đừng có đến cứu em. Em đã nói anh mà đến bọn chúng sẽ giết anh đó, sao anh vẫn còn đến! Anh thật là ngốc mà!”

Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Nghe em trong điện thoại gọi anh một tiếng “ông xã”, anh không thể để ai ức hiếp em được.”


“Em nhắm mắt vào đi, nghỉ ngơi một chút, đợi anh dọn dẹp xong đồng rác rưởi này, sau đó sẽ đưa em về nhà.”

Tống Sính Đình nhìn đôi mắt kiên định của Trần Ninh, cuối cùng cô vẫn chọn tin tưởng Trần Ninh, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.

Cách đó không xa, Đổng Thiên Bảo vốn bị thương nghiêm trong đang nằm lăn lóc dưới đất, thấy Trần Ninh đến, anh khôi phục lại lửa giận trong người, chật vật ngồi dậy, trừng mắt nhìn đám người Âu Dương Đình, thương xót nói: “Các người chết chắc rồi.”

Âu Dương Đình và đám người Diệp Trí Thu đương nhiên sẽ không để ý đến lời nói của Đỗng Thiên Bảo.

Âu Dương Đình cười mỉa: “Đừng có mà cứng miệng nữa, nếu như các người không phối hơp, đêm nay cho dù là thần tiên phương nào cũng không cứu được mấy người đâu.”

Nói xong, anh ta hướng về một ten thuộc hạ bên cạnh, anh ta hiểu ý, từ trong cặp lấy ra một bản hợp đồng, bước tới đưa cho Trần Ninh.

Âu Dương Đình nheo mắt nói: “Trần Ninh, đây đồng chuyển nhượng quyền đại lý. Nếu như anh bảo Tống Sính Đình ký vào đây, tôi sẽ cân nhắc để các người chỉ một người phải chết.”

Diệp Tri Thu cười đắc ý nói: “Nghe kỹ nha, chỉ là cân nhắc thôi.”

Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên: “Nếu như tôi từ chối thì sao?”

Âu Dương Đình cao giọng hét: “Đồ tế”





Trần Ninh đứng yên tại chỗ, thân người không động chỉ đưa tay trái lên, lập tức siết chặt cổ tay tên đồ tể đang cầm dao.

Đồ tể khinh ngạc trợn tròn mắt.

Cách đó không xa, Âu Dương Đình, Diệp Trí Thu, Góa phụ đen và những người khác cũng đều sững sờ.

Con dao của đồ tễ vo cùng sắc bén, vậy mà Trần Ninh lại tùy tiện đưa tay ra đỡ.

Trời, đây là con quái vật vua Giang Nam nuôi trong hầm, cỗ máy giết người.


“Mày…”

Đồ tể nhìn Trần Ninh với ánh mắt khó tin, trong lòng anh ta chợt dâng lên một nỗi sợ hãi chưa từng có.

Vào lúc này, Trần Ninh bắt đầu động đậy.

Cả người nhảy lên, dùng đầu gối đập vào bụng tên đồ tễ.

Bùm!

Trần Ninh dùng đầu gối đập cái bụng của tên đồ tể mập, anh ta hét lên trói tai.

Kèm theo đó, thân hình khổng lồ hơn 150kg của gã đồ tể bay ra.

Khi gã đồ tễ bay ra, miệng anh ta phụt ra một dòng máu, sau đó đập mạnh xuống nền đất.

Không thể ngờ Trần Ninh như thế mà có thể một chiêu đã có thể đánh bại tên đồ tế.

Hiện trường, Âu Dương Đình, Diệp Tri Thu và Góa phụ đen đều hít một ngụm khí lạnh.

Xung quanh hơn 200 tên thủ hạ, không ít người toàn thân mồ hôi run lẫy bảy.

Đây là đồ tẻ.

Vậy mà anh ta bị một cú đạp của Trần Ninh, trực tiếp bị đánh bại.

Tống Sính Đình không nhịn được mở mắt, cô nhìn thấy gã dàn ông xấu xí, quái dị kia đang nằm trên nền đắt.

Anh đi đến đâu, đối phương cũng la hét rồi gục ngã.

Âu Dương Đình nhìn thấy những tên thủ hạ của mình nỗ súng vô tình bắn bị thương đồng đội, anh ta tức giận đến mức chửi rủa: “Không được bắn nữa, Không được bắn tùy tiện, mẹ nó, bắn trúng người của mình rồi.”

Pằng pằng pằng.

Tiếng súng không những không dừng lại mà ngày càng dày hơn.


Âu Dương Đình như phát điên, tức giận muốn biết ai vẫn còn đang nỗ súng.

Nhưng khi anh ta quay đầu lại thì hoàn toàn chết lặng.

Xung quanh lò mổ, không biết từ lúc nào, một đội quan lính đặc công được trang bị vũ khí cần thận đã đến.

Chính những người lính đặc công này đã nổ súng tấn và giết chết hơn chục người dùng súng lục của anh ta.

Âu Dương Đình, Diệp Trí Thu và Góa phụ đen toàn toàn chết lặng, ngơ ngốc tại chỗ.

Không phải Vương Đạo Phủ của Trần Ninh đã phái một số lượng lớn người đến Bắc Cảnh tham gia cuộc tập huấn rồi sao?

Tại sao vẫn có thể phái nhiều người đến cứu Trần Ninh như vậy?

Trần Ninh như con hỗ dữ trong đám đông, đem sức mạnh chiến đấu cùng kỹ năng dấu tranh trong quân đội phát ra cực điểm.

Đầm rồi đá, cùi trỏ đánh vào bụng đối thủ, mỗi động tác có ít nhất một tên la hét rồi ngã xuống.

Dù có cả trăm người cũng không ai đánh bại được anh.

Điển Chử dẫn đầu một số lượng lớn chiến binh đặc chủng, anh nheo mắt nhìn Trần Ninh một mình chiến đấu với một đám người áo đen.

Một trung tá thấp giọng nói: “Thưa ngài, chúng tôi có cần đến giúp không?”

Điển Chử nhàn nhạt lắc đầu: “Không sao, thiếu soái không cần chúng ta giúp. Lần này anh ấy thật sự rất tức giận, để anh ấy trút giận đi.”





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.