Trần Ninh lái xe tới bệnh viện Trung Hải, sau đó bế Đồng Kha đến phòng cấp cứu và nói với một bác sĩ nữ: "Bác sĩ, cô ấy bị người ta bỏ thuốc, cô mau cứu cô ấy đi!"
Nghe anh nói xong, bác sĩ nữ và mấy cô y tá xung quanh đón lấy Đồng Kha đang chịu tác dụng của thuốc kích dục, vội vàng tiến hành cứu chữa cho cô.
Trần Ninh đã nộp tiền thuốc men. Không lâu sau, bác sĩ thông báo Đồng Kha không sao rồi, nửa tiếng nữa cô tỉnh lại là ổn.
Trần Ninh lo Đồng Kha tỉnh lại sẽ lúng túng, thậm chí thấy nhục nhã vì chuyện trúng thuốc kích dục.
Vì vậy, anh quyết định lựa chọn cách lảng tránh, dặn bác sĩ đừng tiết lộ thân phận của mình.
Tiếp đó, anh rời đi trước.
Lúc anh ra ngoài bệnh viện mới phát hiện áo sơ mi của mình bị giật mất một cúc từ khi nào chẳng hay.
Anh lắc đầu cười gượng, thầm nghĩ hôm nay toàn dính phải chuyện gì thế này.
Lúc đó, trong phòng bệnh tạm thời ở bệnh viện, Đồng Kha đã tỉnh lại.
| Cô vẫn còn yếu, có điều đã dần khôi phục rồi.
Sau khi tỉnh lại, cô lập tức kiểm tra cơ thể mình thì thấy quần áo vẫn còn nguyên, chỉ là không có sức, ngoài ra không có chỗ nào khó chịu.
Biết mình không bị xâm hại, cô mới yên tâm.
Bỗng dưng cô nhớ tới người đàn ông anh hùng đã bất chấp nguy hiểm, quét sạch vòng vây, bể mình thoát khỏi đám kẻ xấu hung ác, cứu mình ra ngoài.
Cô vội vàng nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng người hùng ấy đâu.
Nhưng cô nhìn lòng bàn tay mình, một chiếc cúc áo sơ mi vẫn luôn nằm gọn trong đó. Cô nhớ mang máng là mình đã giật nó từ trên áo của người đàn ông ấy.
Lúc này, bác sĩ dẫn y tá đi vào, khẽ mỉm cười và nói: "Cô tỉnh rồi à, còn khó chịu không?"
Đồng Kha đáp không, sau đó vội vã gặng hỏi ai đã đưa mình đến bệnh viện, có cách liên lạc với đối phương hay không.
Bác sĩ nhớ lời dặn dò của Trần Ninh, bèn nở nụ cười nhẹ nhàng: "Một người đàn ông tốt bụng đã đưa cô đến đây, nhưng anh ấy không để lại bất kỳ cách liên lạc nào"
Đồng Kha nhận được câu trả lời này, không giấu được vẻ thất vọng.
Cô cúi đầu nhìn cúc áo trong tay rồi bất chợt ngẩng đầu, hỏi bác sĩ với dáng vẻ mong chờ: "Bác sĩ, người đàn ông ấy có trẻ không? Có... đẹp trai không?"
Dường như bác sĩ cũng hiểu tiếng lòng của cô, mỉm cười đáp: "Anh chàng kia tầm tuổi cô. Ngoại hình ấy à, tôi cảm thấy thuộc kiểu vừa nhìn thì thấy cũng được, nhưng càng nhìn càng thấy đẹp. Là một anh chàng rất đẹp trai!"
Đồng Kha nghe bác sĩ miêu tả, ánh mắt cử là lạ. Cô thầm nghĩ: không biết bao giờ mới gặp lại anh ấy nhỉ?
Buổi tối, Trần Ninh về đến nhà.
Mọi người trong nhà đã về rồi, Mã Hiểu Lệ đang chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp.
Tống Sính Đình đang dạy con làm bài tập. Thấy Trần Ninh về một mình, cô ngạc nhiên hỏi: "Trần Ninh, sao chỉ có một mình anh về? Đồng Kha đâu?"
Trần Ninh thản nhiên nói: "Em họ của em đi họp mặt với bạn thời đi học, bảo là không cần anh đón, họp mặt xong cô ấy sẽ tự Về."
Tổng Sính Đình tỏ vẻ đã hiểu.
Nửa tiếng sau, Mã Hiểu Lệ đã nấu bữa tối xong, bảo mọi người chuẩn bị ăn cơm.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Tổng Sính Đình nhanh chân đi ra mở cửa, quả nhiên là Đồng Kha đến rồi.
Có điều trông Đồng Kha khá mệt mỏi, Tống Sính Đình cho rằng nguyên nhân là do em họ đi đường xa mệt nhọc.
Cô không nghĩ nhiều mà niềm nở nói: "Em họ, em đến rồi. Mau vào phòng đi!"
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cũng dắt cả Tổng Thanh Thanh đi ra, mọi người rối rít chào hỏi Đồng Kha.
Đến cả Tống Thanh Thanh cũng thân thiết gọi: "Dì út!"
Đồng Kha khom người bế Tống Thanh Thanh lên, tặng cô bé một nụ hôn rồi mỉm cười khen ngợi: "Thanh Thanh ngoan lắm!"
Nhưng Đồng Kha nhanh chóng phát hiện, cả gia đình chị họ ai cũng niềm nở với mình.
Chỉ có chồng của chị họ là Trần Ninh cứ lười biếng ngồi cạnh bàn húp canh, không đi tới chào hỏi mà chỉ gật nhẹ đầu với mình.
Rất lâu về trước, Đồng Kha đã nghe chuyện chị họ mình bị một kẻ lang thang say rượu làm nhục, sau đó chưa cưới đã sinh con, vì vậy mà bị nhà họ Tống ức hiếp.
Thời gian trước cô lại nghe người thân kể kẻ lang thang say rượu năm đó đã tìm tới tận nơi, thành đối với chị họ rồi.
Đồng Kha là phần tử trí thức cấp cao, cô cảm thấy chuyện này thật vô lý, cũng thấy không đáng thay chị họ.
Có thể nói là hình tượng của Trần Ninh trong lòng Đồng Kha cực tệ.
Mà điều khiến cô không tài nào hiểu nổi là hình như cả gia đình chị họ đều đều xử với Trần Ninh vô cùng tốt.
Thấy Đồng Kha nhìn chằm chằm vào Trần Ninh, Mã Hiểu Lệ tươi cười giới thiệu: "Đây là Trần Ninh, anh rể của cháu. Chiều nay thằng bé lái xe đến sân bay đón cháu, hẳn là hai đứa đã biết nhau rồi."
Đồng Kha hờ hững đáp: "Gặp rồi ạ, nhưng cháu không nhận anh ta là anh rể của cháu, bởi vì cháu cảm thấy anh ta không xứng với chị cháu!"