Chiến Long Vô Song

Chương 211: Địch thần làm





Trần Ninh gật đầu: "Đương nhiên là tôi không muốn thấy chuyện này xảy ra!"

| Hoa Đà điên tiếp tục nói: "Vì thế, thiếu soái phải đích thân xử lý việc sản xuất, quảng cáo và tiêu thụ thì tôi mới yên tâm.

Hơn nữa, chỉ riêng số tiền cậu đầu tư để tôi nghiên cứu vắc-xin đã trên mười triệu. Tuyệt đối không thể để người tốt chịu thiệt được, ít nhất cậu cũng phải thu hồi vốn"

Trần Ninh khẽ gật đầu: "Ok, tôi sẽ bảo vợ tôi mở tiếp một công ty y dược chuyên phụ trách sản xuất và tiêu thụ vắc-xin.

| Hoa Đà điên mỉm cười: "Được đấy! Dù sao cũng không vội triển khai vắc-xin. Phu nhân của thiếu soái thành lập công ty sản


xuất dược phẩm, từ từ sản xuất và tuyên truyền là vừa"

Trần Ninh nói chuyện với Hoa Đà điện thêm vài câu, hẹn tháng sau gặp nhau bàn bạc rồi mới cúp máy.

Anh rời ban công, trở lại phòng khách thì thấy Đồng Kha cũng đang gọi điện trong này.

Đồng Kha cầm một chiếc cúc áo đặc biệt, chụp ảnh gửi cho bạn mình. Cô nói: "William, cậu là thợ may bậc thầy, hiểu nhiều biết rộng. Cậu tra giúp tớ xem chiếc cúc áo này đính trên loại quần áo nào nhé!"

"Đúng vậy, chiếc cúc áo này rất quan trọng đối với tớ. Nó là đồ người đàn ông anh hùng từng cứu tớ để lại.

Tiếc là lúc đó tớ không nhìn rõ mặt anh ấy, mong là có thể tìm được anh ấy thông qua chiếc cúc áo này"

Trần Ninh nghe thấy Đồng Kha nói câu này, vội vàng đi vào phòng tắm.

Anh thay chiếc áo sơ mi bị đứt một cúc ra rồi lén giấu đi.

Đồng Kha nói chuyện điện thoại xong thì nhác thấy bóng lưng Trần Ninh. Cô hậm hực nói nhỏ: "Hừ, tên đểu kia trông thấy tới là chuồn luôn, sợ tớ mắng anh ta ăn bám vợ hay gì?"


Buổi tối, Đồng Kha lấy lý do lâu lắm rồi không gặp Tổng Sính Đình nên có rất nhiều chuyện muốn nói.

Cô nằng nặc đòi ngủ chung và trò chuyện đêm khuya với Tổng Sính Đình, đuổi Trần Ninh ra khỏi phòng ngủ chính, bắt anh đến thư phòng ngủ. Truyện Khoa Huyễn

Trần Ninh hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng không phản đối.

Hôm sau là cuối tuần, buổi sáng Đồng Kha nhận một cuộc gọi, sau đó vội vàng ra ngoài, hình như có việc gì gấp lắm.

Hôm nay Tổng Sính Đình không cần đi làm, đúng lúc chiếc BMW M760Li xDrive của cô phải bảo dưỡng, vì vậy cô và Trần Ninh cùng đến cửa hàng BMW 4S.

Nhân viên bán hàng Lý Kiện Mẫn khi xưa giờ đã trở thành giám đốc nơi này.

Có thể nói Trần Ninh và Tống Sính Đình là quý nhân của cô ấy, cho nên cô ấy đích thân tiếp đón hai người họ, ngoài ra còn sắp xếp cho xe của Trần Ninh được bảo dưỡng trước, cố gắng hoàn thành trong thời gian nhanh nhất.

Lý Kiện Mẫn cười híp mắt nói với Trần Ninh và Tống Sính Đình: "Anh Trần, chị Trần, có lẽ bảo dưỡng phải mất chừng bốn mươi phút. Hai người muốn đến phòng nghỉ của chúng tôi uống gì đó hay là để tôi lái xe đưa hai người ra ngoài dạo quanh?"

Trần Ninh nhìn về phía Tống Sính Đình. Tống Sính Đình nở nụ cười nhẹ nhàng và đáp: "Không làm phiền giám đốc Lý nữa, chúng tôi chờ ở đây một lát là được."

Lý Kiện Mẫn mỉm cười: "Ok! Bên này là phòng nghỉ, bên kia là sảnh trưng bày xe. Hai vị cứ tự nhiên, nếu có chuyện gì thì hãy nói với tôi bất cứ lúc nào"


Khi Trần Ninh và Tổng Sính Đình lắng nghe Lý Kiện Mẫn giới thiệu các khu, đột nhiên họ trông thấy một bóng người quen thuộc ở sảnh trưng bày xe. Không ngờ người đó là Đồng Kha.

Tống Sính Đình thốt lên đầy kinh ngạc: "Ơ, hình như là em họ và một người đàn ông cùng đi xem xe kìa! Chẳng lẽ là bạn trai em ấy?"

Trần Ninh cũng nhìn thấy người đàn ông bên cạnh Đồng Kha. Đối phương có thân hình mập mạp, khoảng hơn bốn mươi tuổi, | thậm chí còn hơi hói.

Dù xét về tuổi tác hay là ngoại hình, người này và Đồng Kha đều không xứng đội.

Trần Ninh hờ hững bảo: "Hay là chúng ta sang đó xem thử?"

- -----------------





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.