Chiến Long Vô Song

Chương 224: Cô là người muốn tìm chết nhất mà tôi từng gặp





Lời chế giễu của Lý Thủy Tiên và ánh mắt khác thường của mọi người làm Tổng Sính Đình không ngẩng đầu lên được.

| Cô thậm chí hận không thể kéo cái vòng trên cổ xuống và đào cái lỗ giấu đi, không cho ai nhìn thấy.

Nhưng lúc này, Trần Ninh đứng bên cạnh cô đã lạnh lùng nói: "A, tôi đã từng nhiều lần nhìn thấy Lý Quỳ gặp Lý Quỷ rồi. Nhưng Lý Quỷ lớn lối như cô Lý đây, tôi vẫn mới gặp lần đầu tiên đấy"

Lời Trần Ninh nói làm mọi người giật mình kinh ngạc, đồng thời nhìn về phía Lý Thủy Tiên.

Ánh mắt Lý Thủy Tiên có chút hoảng hốt nhưng cô ta vẫn miệng hùm gan sửa nói: "Anh nói gì thế? Anh có biết tôi là ai không?"


"Tôi đường đường là chủ tịch tập đoàn Giai Hòa, cô chủ nhà họ Lý. Tôi có thân phận thế nào, sao có thể đeo đồ giả được?"

Lý Thủy Tiên nói xong, quay đầu nhìn Tống Sính Đình cười lạnh và nói: "Ngược lại, cô vợ nát này của anh cũng xứng với vòng kim cương hồng đặt tiền như Trái tim vĩnh hằng sao?"

| Lý Thủy Tiên vừa dứt lời, Trần Ninh đã giơ tay tát.

Bốp một tiếng, Lý Thủy Tiên nhận một cái tát vang dội.

Nửa bên mặt sưng phù, kiểu tóc được sấy tỉa tỉ mỉ đã rối bù thành ổ gà.

| Lý Thủy Tiên ôm mặt, không dám tin: "Anh đánh tôi?"

Trần Ninh hờ hững nói: "Gương mặt ác độc như vậy không phải để người ta đánh sao?"

Lý Thủy Tiên chấn động một lúc mới hoàn hồn, phẫn nộ nói: "Vệ sĩ, vệ sĩ đâu? Tất cả cùng lên đánh chết hắn cho tôi."

Tống Thanh Tùng và đám người nhà họ Tống cản đám vệ sĩ bên cạnh Lý Thủy Tiên.


Tống Thanh Tùng vừa khuyên Lý Thủy Tiên không cần tức giận, vừa sốt ruột, quay đầu ra lệnh cho Trần Ninh: "Cháu dựa vào đâu mà đánh người chứ? Cháu lập tức qua nhận lỗi với cô Lý, xin cô Lý tha thứ đi."

Trần Ninh đứng chắp tay, cười lạnh: "Ha ha, sao tôi phải xin lỗi chứ? Nếu phải xin lỗi cũng là cô ta xin lỗi vợ tôi."

"Cô ta bịa đặt, nói xấu vợ tôi khắp nơi trước. Tôi đã sớm nghe thấy rồi."

"Hôm nay cô ta đeo vòng cổ giả, diễu võ dương oai trước mặt vợ tôi. Tính vợ tôi hiền lành, lương thiện nên mới không vạch. trần cô ta, để giữ lại thể diện cho cô ta. Nhưng không ngờ cô ta được nước làm tới, nói năng bất lịch sự với vợ tôi. Tôi không đánh cô ta thì đánh ai?"

Tổng Sính Đình vốn bị Lý Thủy Tiên chế giễu đến không ngẩng đầu lên được. Lúc này cô thấy Trần Ninh bảo vệ mình như vậy, đôi mắt rưng rưng, nắm chặt tay Trần Ninh.

Tống Sính Đình quyết định, cho dù vòng cổ này là giả, cho dù cả thế giới đều chế giễu cô.

Cô vẫn không tự ti. Bởi vì đây là món quà tốt nhất mà chồng cô đã tặng cho cô.

Lý Thủy Tiên tức giận, trừng mắt nhìn Trần Ninh: "Anh nói vòng cổ của tôi là giả, của cô ta là thật, anh có chứng cứ gì không?"

Trần Ninh thản nhiên nói: "Nếu chứng minh được vòng cổ của vợ tôi là thật, của cô là giả, vậy có tính thế nào?"


Lý Thủy Tiên kiên trì nói: "Nếu vòng cổ của cô ta là thật, tôi sẽ xin lỗi cô ta. Nếu của cô ta là giả, tôi muốn anh phải quỳ xuống xin lỗi tôi, anh có dám không?"

Tổng Sính Đình và Tổng Trọng Tấn, Mã Hiểu Lệ đều căng thẳng nhìn về phía Trần Ninh, nói thầm: "Thôi quên đi, đừng đầu với cô ta làm gì, đừng tính toán với cô ta nữa"

Thấy mấy người Lý Thủy Tiên và Tổng Sính Đình đều khuyên Trần Ninh đừng đánh cược, cô ta càng tin chắc vòng trên cổ Tống Sính Đình là giả. Cô ta lạnh lùng nói: "Thế nào? Anh biết vòng cổ của cô ta là hàng giả nên không dám đánh cược với tôi à?"

Trần Ninh khẽ nhếch môi: "Lý Thủy Tiên, cô là người thích tìm chết nhất mà tôi từng gặp đấy."

"Tôi đồng ý đánh cược với cô. Nếu vòng cổ của vợ tôi là giả, tôi quỳ xuống xin lỗi cô."

"Nếu vòng cổ của vợ tôi là thật, cô xin lỗi vợ tôi. Tôi cũng không cần cô quỳ xuống, chỉ cần cô lên đài truyền hình Trung Hải, công khai xin lỗi về hành vi vu oan vợ tôi suốt mấy năm qua, không thành vấn đề chứ?"





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.