Quan Sách dẫn đầu một trung đoàn ráo riết truy bắt Trần Ninh, nhưng lại bắt ngờ rút lui một cách vô cùng khó hiểu.
Đặc biệt là lúc Quan Sách rút lui hắn ta và nhóm thuộc hạ đều chào lễ Trần Ninh.
Điều này khiến Phó Hạc Thiên và những người khác cảm thấy rằng Trần Ninh là người thâm sâu không thể dò được.
Bọn họ không dám ở bên ngoài khách sạn Tây Kinh lâu mà vội vàng mang người của mình rời đi.
Khi về đến nhà, tất cả đều tự hỏi có phải anh chàng Trần Ninh này có mối quan hệ với quân đội hay không.
Phó Hạc Thiên nghiến răng nói: “Việc đến nước này thì chúng ta chỉ có một cách đối phó với Trần Ninh.”
Tang Thiên Thu và Đặng Cảnh Văn đều không nhịn được hỏi: “Phó gia, cách gì?”
Phó Hạc Thiên nheo mắt nói: “Hai ông có biết em trai của Triệu tướng quân, Triệu Nhược Hỗ không?”
Tang Thiên Thu và Đặng Cảnh Văn đều gật đầu rồi nói: “Biết, Triệu tướng quân chiến công hiển hách, là tổng tư lệnh của 30 vạn binh lính ở Tây Cảnh của chúng ta, là trụ cột của quốc gia.
Nhưng Triệu Nhược Hỗ em trai của ông ta lại không thể so sánh được với anh trai của mình.”
Đặng Cảnh Văn nói: “Nào có thể nói đơn giản là không thể so sánh được, Triệu Nhược Hỗ này chỉ đơn giản là một cái mụn mủ.”
“Anh ta vừa ngu dốt vừa không hiểu chuyện.
Trong mấy năm qua, anh ta đã tham gia vào lĩnh vực bất động sản và xây dựng nhà máy ở phương Tây.
Nếu không phải Phó gia muôn phần chăm sóc thì anh ta đã sớm bị phá sản rồi.
“
Phó Hạc Thiên cười nói: “Triệu Nhược Hồ làm chính trị cũng không được, vào quân đội cũng không xong, cứ coi như là có kinh doanh thì cũng không ổn.”
“Nhưng anh ta lại có một ưu điểm, đó là có một người anh trai tốt!”
“Trong vài năm qua, thương hội phía Tây của chúng ta đã vô cùng chăm sóc anh ta, nhường cho anh ta làm tất cả các công việc kinh doanh có lãi.
Nên mấy năm qua anh ta đã kiếm được rất nhiều tiền do vậy cũng rất biết ơn tôi.”
Tang Thiên Thu và Đặng Cảnh Văn đều là cáo già, sau khi nghe Phó Hạc Thiên nói vậy, bọn họ đã mơ hồ đoán được phương pháp của Phó Hạc Thiên.
Tang Thiên Thu ngạc nhiên nói: “Phó gia, ngài muốn thông qua Triệu Nhược Hỗ mời Triệu tướng quân tư lệnh quân khu phía Tây đối phó với Trần Ninh sao?”
Phó Hạc Thiên đắc ý nói: “Thương hội phía Tây của chúng ta ngày thường đã mang lại cho Triệu Nhược Hỗ rất nhiều lợi ích mà không đòi hỏi gì.”
“Có cái gọi là nuôi binh một ngàn ngày dùng binh một giờ, bây giờ là lúc Triệu Nhược Hồ trả ơn cho chúng ta.”
Đặng Cảnh Văn hào hứng nói: “Ha ha, chúng ta thông qua con đường Triệu Nhược Hỗ làm cầu nối, mời Triệu tướng quân ra tay đối phó với Trần Ninh.
Khi đó Trần Ninh sẽ thực sự chết không có nơi chôn thây.”
Phó Hạc Thiên cười nói: “Cái giá nhờ Triệu tướng quân giúp đỡ sẽ không nhỏ.
Chúng ta chuẩn bị tốt một phần hậu lễ đã rồi ngày mai đến thăm Triệu tướng quân.”
Đêm khuya!
Trụ sở của Quân khu biên giới phía Tây, bên trong văn phòng của Triệu Nhược Long.
Triệu Nhược Long đang ngồi trên ghế gỗ, mặc quân trang, trên tay cầm một cuốn “Tôn tử công pháp”, đang xem.
Lúc này, một giọng nói uy lực mạnh mẽ từ ngoài cửa truyền đến: “Báo cáo!”
Triệu Nhược Long không ngẳắng đầu lên mà chỉ nhẹ giọng nói: “Vào đị!”
Quan Sách mặc bộ quân phục, đi đôi ủng quân đội bước vào.
Quan Sách đi đến trước mặt Triệu Nhược Long, đứng nghiêm chào lễ.
Triệu Nhược Long ngắng đầu lên, liếc nhìn Quan Sách, rồi bình tĩnh hỏi: “Đã giải nhóm người làm Phó Hải Long bị thương quay về chưa?”
Quan Sách lộ ra vẻ mặt kỳ quái đáp: “Báo cáo tướng quân, thuộc hạ không đem về được.”
Triệu Nhược Long vừa nghe xong, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, lạnh lùng nhìn Quan Sách: “Đám người Phó Hải Long đã ăn hại rồi, hôm nay cậu cũng không làm được việc sao?”
Quả thực, tại lãnh thổ phía Tây, chưa từng nghe nói tổng bộ Quân khu phía Tây muốn bắt người mà không bắt được.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Quan Sách, hắn ta vội vàng giải thích: “Tướng quân, người làm bị thương Phó Hải Long và những người khác là binh lính thân cận của thiếu soái Bắc Cảnh, hơn nữa người ra lệnh đánh bị thương đám người Phó Hải Long chính là thiếu soái Bắc Cảnh Trần Ninh.”
Trần Ninh!
Triệu Nhược Long nghe vậy không khỏi mở to mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ông ta sửng sốt một lát, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên cười: “Ha ha, tôi vừa mới nói ai mà lại có thể đả thương đội trưởng đội cận vệ của tôi, đánh bại mấy chục tên cận vệ.
Hóa ra là binh sĩ thân cận của Trần Ninh!”
“Cái này không kỳ lạ, cái này không kỳ lạt”
Quan Sách thận trọng nói: “Thiếu soái bảo tôi chuyển lời cho tướng quân.”
Triệu Nhược Long nheo mắt: “Nói!”
Quan Sách nói: “Thiếu soái nói rằng nếu có thời gian sẽ mời tướng quân uống rượu.”
Triệu Nhược Long nhướng mày: “Ha ha, vừa hay, tôi cũng muốn mời cậu ta uống rượu.”
Quan Sách nhìn vào đôi mắt sắc bén của Triệu Nhược Long, hắn ta nhận ra vị tướng quân vẫn luôn không hài lòng về việc thiếu soái Bắc Cảnh có danh hiệu Chiến thần.
Nếu như tướng quân thật sự gặp mặt thiếu soái, thì chỉ sợ sẽ là một trận long hỗ tranh đấu!
Quan Sách khó khăn nuốt nước bọt, trong lòng lo lắng nghĩ: Tướng quân và thiếu soái nếu thật sự gặp nhau thì chắc sẽ không đánh nhau chứ?
Triệu Nhược Long nói: “Quan Sách!”
Quan Sách vội vàng nói: “Có thuộc hạ!”
Triệu Nhược Long ra lệnh: “Cậu đi điều tra một chút, vì sao Trần Ninh lại tới phía Tây?”
“Hơn nữa, ngày mai cậu lại đi gặp Trần Ninh một chuyến, nói ngày mốt tôi mời cậu ta đến trụ sở quân đội phía Tây của chúng ta uống rượu.”
Quan Sách vô thức hỏi: “Hả, tại sao phải đợi đến ngày mốt mới mời thiếu soái đến uống rượu?”
Triệu Nhược Long đùa giỡn nói: “Ha ha, đương nhiên là phải chuẩn bị tốt, sau đó mới có thê tiếp đãi thiếu soái.”
Quan Sách ngắn ra nhìn Triệu Nhược Long, một lúc sau mới phản ứng lại, hóa ra Triệu tướng quân định tổ chức hồng môn yến cho thiếu soái!
Nghĩ thì cũng đúng!
Triệu tướng quân vốn dĩ không phục danh hiệu Chiến thần của thiếu soái, luôn muốn so tài với vị thiếu soái đó nhưng chưa bao giờ có cơ hội.
Lần này thiếu soái tới phía tây lại còn khiến thuộc hạ hộ vệ của Triệu tướng quân bị thương, món nợ này nếu có thể nuốt trôi thì thật không phải tính cách của Triệu tướng quân.
Ngày hôm sau, buổi sáng.
Quan Sách thay quần áo bình thường dẫn theo một vài người của mình đến khách sạn Tây Kinh để gặp Trần Ninh.
Trần Ninh đang ăn sáng với Tống Sính Đình và Đồng Kha trong nhà hàng.
Tống Sính Đình nhìn thấy máy người Quan Sách bèn tò mò hỏi: “Trần Ninh, họ là ai vậy?”
Trần Ninh cười nói: “Anh ta là thuộc hạ của một người bạn của anh.
Chắc anh ta đến để truyền tin.”
Quan Sách kính cẩn nói: “Trần tiên sinh, Triệu tiên sinh của chúng tôi xin mời ngài đến dự tiệc vào buổi trưa ngày mai.
Ông ấy sẽ chuẩn bị rượu và thức ăn để tiếp đãi ngài thật tốt.”
Trần Ninh cười như không cười: “Ha ha, chắc không phải là Hồng Môn Yến đấy chứ?”
Quan Sách đổ đầy mồ hôi trên trán, xấu hỗ nói: “Làm sao có khả năng, Trần tiên sinh ngài nghĩ nhiều rồi.”
Trần Ninh cười, lãnh đạm, nhàn nhạt nói: “Trở về nói với Triệu tiên sinh ngày mai tôi sẽ qua, cùng ông ta uống vài ly.”
Quan Sách vội nói: “Vâng, tôi sẽ quay về phụng mệnh ngay bây giờ.”
Quan Sách không có gan làm phiền thêm nên lập tức dẫn theo nhóm người của mình rời đi, quay trở lại trụ sở của Quân khu phía Tây gặp Triệu Nhược Long.
Nhìn thấy Quan Sách trở lại, Triệu Nhược Long nhàn nhạt hỏi: “Cậu xử lý chuyện tôi đã dặn thế nào rồi?”
Quan Sách nhanh chóng nói: “Tướng quân, thiếu soái đã hứa ngày mai sẽ đến dự yến tiệc.”
Triệu Nhược Long lộ ra vẻ hài lòng, sau đó hỏi: “Vậy đã điều tra ra tại sao Trần Ninh lại tới phía Tây chưa?”
Quan Sách nói: “Một tuần trước, Trần Hùng, cha của Trần Ninh đã rơi từ trên tầng thượng khách sạn Thiên Không Thụ ở phía tây tử vong.”
“Tuyên bố bên ngoài là Trần Hùng đã nhảy lầu tự tử, nhưng có tin đồn rằng Trần Hùng đã bị giết bởi Phó Hạc Thiên và những người khác ở thương hội phía Tây.”
“Trần Ninh đến phía Tây lần này là vì Phó Hạc Thiên và những người khác.
Ước chừng là muốn báo thù cho cha mình.”
Triệu Nhược Long khẽ cau mày rồi gật đầu ngay lập tức: “Chẳng trách tên Phó Hải Long này lại tự tin dẫn thủ hạ đi tìm Trần Ninh gây rồi.
Hóa ra là ân oán của Phó gia và Trần Ninh!”
Đúng lúc đó!
Một người lính đột nhiên gõ cửa bước vào và báo cáo: “Tướng quân, em trai của ngài là Triệu Nhược Hồ, cùng với Phó Hạc Thiên, Tang Thiên Thu, và Đặng Cảnh Văn đang yêu cầu gặp ngài ở bên ngoài.”
Triệu Nhược Long nghe vậy cười lạnh, nói với Quan Sách: “Ha ha, vừa nói đến Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến.
Vừa nói đến Phó gia thì người Phó gia đã đến tìm tôi rồi.”
Quan Sách cười nói: “Phó gia có lẽ không biết Trần Ninh là thiếu soái Bắc Cảnh, nhưng lại cảm thấy Trần Ninh không dễ đối phó.
Nên ước chừng sẽ nhờ tướng quân giúp họ đối phó với Trần Ninh.”
Khóe miệng Triệu Nhược Long hơi nhếch lên, ý cười nhạo báng càng đậm: “Muốn mượn tay tôi làm súng sao, thật buồn cười.”
Ông ta quay đầu ra lệnh cho binh lính: “Cho bọn họ vào gặp tôi!”
Người lính chào lễ: “Tuân lệnh.”.