Chiến Long Vô Song

Chương 440: Hoành Hành Ngang Ngược



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngay sau đó, Điển Chử và Bát Hỗ Vệ kéo Lý Tử Dương đến tang lễ của Phan Gia Hào và bắt Lý Tử Dương quỳ xuống ăn năn hồi lỗi.

Trong linh đường, những người thân và bạn bè Phan gia đều sững sờ.

Ôi trời!
Trần Ninh thực sự đã trả thù cho Phan Gia Hào, hơn nữa nhanh như vậy mà đã bắt được thủ phạm Lý Tử Dương đến quỳ xuống thú tội.

Mọi người Phan gia đều nhìn Lý Tử Dương đang hấp hối quỳ xuống.

Bọn họ vừa thống hận vừa tức giận, đồng thời trong lòng lại dấy lên một nỗi lo.

Lý Tử Dương là tam thiếu gia của Lý Phiệt, Lý Phiệt cũng không dễ chọc vào!
Lần này đắc tội Lý Phiệt, không biết sẽ phải đối mặt với hình thức trả thù nào!
Điển Chử an ủi mọi người nói: “Mọi người không cần phải lo lắng, chính là thiếu gia của chúng tôi đã ra lệnh cho Lý Tử Dương quỳ xuống nhận lỗi.

Nếu Lí Phiệt đến gây phiền phức thì thiếu gia chúng tôi sẽ gánh vác toàn bộ, tuyệt đối sẽ không liên quan đến tất cả mọi người.”
“Hơn nữa, thiếu gia của chúng tôi nói rồi.

Người này sẽ giao cho cảnh sát và tòa án xử lý, nên bị tuyên án thế nào thì sẽ bị tuyên án như vậy, chắc là sẽ lấy lại được số tiền đã bị lừa mắt.”
“Nhất định sẽ đòi lại được công bằng cho Phan tiên sinh!”
Mọi người Phan gia không thể không cảm thấy biết ơn khi nghe điều này, thi nhau nói lời cảm ơn Trần tiên sinh.


Lúc này, Trương Đệ, sở trưởng sở cảnh sát Tây Kinh, cùng rất đông cảnh sát hình sự đã chạy đến hiện trường.

Bây giờ là mùa thu, thời tiết mát mẻ.

Nhưng Trương Đệ lại toát mồ hôi hột!
Ông ta nhìn Lý Tử Dương đang hấp hối quỳ trên mặt đất, như nhìn thấy một miếng khoai tây nóng bỏng tay.

Nhưng Trần Ninh vừa gọi điện thoại yêu cầu ông ta phải nghiêm khắc xử lý Lý Tử Dương nên ông ta không dám không nghe† Một bên là thiếu soái Trần Ninh, một bên là Lý Phiệt Trung Quốc.

Trương Đệ mồ hôi nhễ nhại, cảm thấy cái thần tiên đấu đá này làm cho ông ta thật khó xử lý.

Lúc này, ông ta chỉ đành căng da đầu chào Điển Chử.

Điển Chử chỉ vào Lý Tử Dương đang quỳ trên mặt đất, bình: tĩnh nói: “Trương cục trưởng đến vừa vặn.

Thiếu gia chúng tôi muốn tên này quỳ trong tang lễ một ngày đêm để nhận lỗi với.

Mấy người đến để giám sát anh ta và duy trì trật tự.”
“Quỳ một ngày đêm xong thì đưa anh ta trở về điều tra, xử lý nghiêm, thu hồi số tiền đã lừa đảo.”
Trương Đệ cười khổ nói: “Được, tôi hiểu rồi!”
Đoàn người Điển Chử rời đi và trở lại viện nghiên cứu y học Hy Vọng.

Điển Chử báo cáo với Trần Ninh: “Thiếu gia, tôi đã làm theo chỉ thị của anh, Lý Tử Dương đã được sắp xếp quỳ trong linh đường của Phan tiên sinh ăn năn hối lỗi.”
“Hơn nữa còn dặn dò Trương cục trưởng, để ông ta xử lý vụ việc.”
“Tuy nhiên, vụ án này liên quan đến Lý Phiệt.

Ước chừng nếu muốn Lý Tử Dương bị kết án và trả lại số tiền đã lừa đảo thì bộ tư pháp sẽ phải mát rất nhiều thời gian thì mới có kết quả.”
Trần Ninh dửng dưng nói: “Không sao, chỉ cần kẻ xấu bị trừng phạt và thu hồi lại số tiền chúng ta quyên góp, quy trình nên làm thế nào thì cứ làm như vậy.”
Điển Chử: “Vâng!”
Trần Ninh quay đầu nhìn Tần Triều Ca cười: “Bác sĩ Tần, cô hướng dẫn nhân viên trong viện thu dọn đồ đạc, chúng ta chuyển viện đến thành phố Trung Hải.”
Tần Triều Ca muốn nói nhưng lại thôi!
Thấy vậy, Trần Ninh cười nói: “Bác sĩ Tần, cô có chuyện muốn nói phải không?”
Tần Triều Ca nói: “Ông chủ, chúng ta đã đắc tội Lý Phiệt.

Cho dù chuyển viện nghiên cứu đến Trung Hải, Lý Phiệt cũng vẫn sẽ tìm chúng ta gây rối.”
Trần Ninh nghe xong thì sững lại, sau đó mới khẽ cười: “Cô cho rằng tôi sợ Lý Tử Dương trả thù nên vội vàng dời viện đến thành phố Trung Hải sao?”
Tần Triều Ca hỏi: “Lẽ nào không phải sao?”
Trần Ninh cười nói: “Ha ha, cô nghĩ nhiều rồi.

Tôi dự định chuyển viện nghiên cứu đến Trung Hải.

Không liên quan gì đến việc sợ Lý Phiệt tìm đến gây rối.”
“Lần này, tôi vẫn không coi Lý Phiệt là thứ gì.

Cô chỉ cần quan tâm đến chuyện nghiên cứu, không cần phải quan tâm đến những người khác.”

Tần Triều Ca nghe vậy thì không nói gì nữa.

Trần Ninh nói đúng, cô ấy chỉ là một nhà nghiên cứu khoa học, cứ làm tốt công việc của chính mình, đừng quan tâm đến người khác.

Cùng ngày, Trần Ninh chào tạm biệt Triệu Nhược Long và huy động một trung đoàn máy bay chiến đấu đặc biệt từ phương Tây đến giúp di chuyễn thiết bị và vật liệu quan trọng của viện.

Cuối cùng, một số máy bay vận tải quân sự đã được điều động để chở tắt cả thiết bị và vật liệu của viện nghiên cứu, cũng như toàn bộ nhóm nghiên cứu khoa học của Tần Triều Ca về Trung Hải.

Tần Triều Ca lại kinh ngạc một lần nữa!
Trần Ninh vậy mà có thể huy động quân đội để hỗ trợ việc di dời viện nghiên cứu của họ!
Thực lực của Trần Ninh ngày càng trở nên bí ẩn và khó hiểu trong lòng cô ấy.

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Tại lối vào cửa lớn linh đường của Phan Gia Hào, hàng chục chiếc ô tô màu đen bắt ngờ lao tới.

“Nhanh!”


Vẻ mặt của Trương Đệ thay đổi ngay lập tức khi nghe vậy, ông ta biết rằng Lý Tử Dương xảy ra chuyện như vậy thì Lý Phiệt nhất định sẽ phái người đến xử lý.

Nhưng điều ông ta không ngờ là người Lý Phiệt sẽ đến nhanh như vậy.

Kỳ Lân vươn tay đẩy Trương Đệ ra.

ý Sau đó dân theo một đám đông thuộc hạ đến chỗ Lý Tử Dương đang hấp hồi quỳ trên mặt đát.

Đám người Kỳ Lân đồng loại đều quỳ xuống, trầm giọng nói: “Thuộc hạ tham kiến tam thiếu gia.

Thuộc hạ đến muộn khiến tam thiếu gia chịu khổ rồi.

Mong tam thiếu gia trách tội.”
Lý Tử Dương đang hấp hối khó khăn ngắng đầu nhìn lên thì thấy đó là Kỳ Lân, một thuộc hạ đắc lự của Lý Phiệt thì lập tức kích động, cười gằn nói: “Kỳ Lân, anh đến rồi, anh còn đến muộn một chút thì tôi sợ tôi sẽ bị những tên khốn này giết chết mắt.”
Kỳ Lân nhanh chóng đứng dậy bước tới đỡ Lý Tử Dương lên.

Chân Lý Tử Dương đã hoàn toàn tê dại, không còn cảm giác, Kỳ Lân ra lệnh cho thuộc hạ: “Mấy người cõng tam thiếu gia đi bệnh viện chữa trị trước, sau đó quay lại xử lý đám người dám đánh tam thiếu gia.”
Kỳ Lân cùng đám thuộc hạ mang theo Lý Tử Dương rời đi.

Trương Đệ mang theo vài người của mình tiến lên chặn đường.

Trương Đệ căng da đầu nói: “Thực xin lỗi, Lý Tử Dương bị tình nghỉ phạm tội lừa đảo.

Mấy người không thể mang anh ta đi.

Anh ta bắt buộc phải cùng chúng tôi trở về hỗ trợ điều tra.”
Kỳ Lân lạnh lùng nói: “Chó ngoan không cản đường, tránh ra!”

Trương Đệ tức giận, kiên quyết nói: “Không chỉ anh ta không đi được, anh vừa mới làm bị thương hai cảnh sát, bị nghi ngờ hành hung cảnh sát, cũng phải cùng tôi trở về xử lý.”
Kỳ Lân nheo mắt, lạnh lùng nói: “Ông là cái thá gì, dám lên tiếng trước mặt Lí Phiệt chúng tôi.”
Hắn ta lấy điện thoại di động ra, trước mặt Trương Đệ gọi một cuộc điện thoại, sau đó đưa điện thoại cho Trương Đệ: “Chu Hoằng Triết, thị tôn mới được bổ nhiệm của thành phố Tây Kinh, bảo ông trả lời cuộc gọi.”
Tân thị tôn, Chu Hoằng Triết, mới nhậm chức được hai ngày.

Trương Đệ ngắn người, nhanh chóng trả lời điện thoại.

Giọng nói bất mãn của Chu Hoằng Triết phát ra từ điện thoại di động: “Trương Đệ, ông làm gì vậy, ông dám điều tra tam thiếu gia của Lý Phiệt sao?”
Trương Đệ mồ hôi nhễ nhại: “Chu thị tôn, ngài nghe tôi giải thích…”
Chu Hoằng Triết lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào của ông.

Ông bàn giao công việc của cục trưởng đi.

Ngày mai ông sẽ đến làm việc ở đồn cảnh sát thị trần Hắc Lâm, quản lý hậu cần.”
Bùm!
Trương Đệ cảm thấy giống như sắm chớp giữa trời xanh!
Ông ta biết thị tôn mới được bổ nhiệm là người chống lưng cho Lý Phiệt nên chắc chắn sẽ ưu ái Lý Phiệt.

_ Nhưng ông ta không ngờ rằng Chu Hoằng Triết vì bảo vệ Lý Phiệt mà lại chuyển ông thẳng đến làm việc tại một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi đó.

Kỳ Lân cười lạnh: “Bây giờ ông đã biết số phận của người dám đắc tội Lý Phiệt của chúng tôi chưa?”
Trương Đệ nghiền răng nghiến lợi nói: “Các anh đừng cho rằng mình muốn làm gì thì làm.”
Kỳ Lân và Lý Tử Dương đã khôi phục lại một chút từ phía xa đều mỉm cười đắc thắng liếc nhìn.

Lý Tử Dương cười nói: “Thực xin lỗi, Lý Phiệt chúng tôi chính là kiêu ngạo, muốn làm gì thì làm như vậy.”
“Ngoan ngoãn cút khỏi đây, chuẩn bị quay về nơi khỉ ho cò gáy đó làm việc đi!”
“Ông nỗ lực hơn nửa cuộc đời nhưng chỉ vì đắc tội tôi mà sau này xong đời rồi.”
“Từ giờ về sau đều sẽ phải sống trong hồi hận, ha ha ha!”
Mặt Trương Đệ xám như tro tàn!
Lý Tử Dương hung hăng nói: “Nhưng ông vẫn được xem là may mắn.

Chỉ là mất đi chức vị.

Tên khốn Trần Ninh sẽ không may mắn như vậy.

Tôi muốn cả nhà hắn ta đều phải bỏ mạng!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.