Chiến Long Vô Song

Chương 660



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc này, sắc mặt anh hơi trầm xuống, rồi lạnh lùng nói: “Đức hạnh của Lương gia thật không xứng với Thiên Thiên.

Hôn sự này có thể không thành, nhưng nhà họ Lương đã xúc phạm đến Hoàng gia thì nhất định phải xin lỗi.”
Hoàng Hữu Dân nghe xong lập tức lớn tiếng nói: “Đúng, đúng, đúng! Như những gì Trần Ninh đã nói, bọn họ đã ép người quá đáng và cần phải xin lỗi chúng ta!”
Lúc này, Liêu Hải Lệ và Hoàng Thiên Thiên mới chú ý đến Trần Ninh bọn họ, càng không thể nhịn được mà cười cay đắng.

Liêu Hải Lệ nói: “Lương gia có tiền có quyền, chúng ta lầy cái gì để yêu cầu họ xin lỗi đây? Hơn nữa, Lương gia đã liên hôn với Lâm gia, tương lai hai nhà họ sẽ là xui gia.”
“Gia đình họ Lâm lại là một gia tộc quyền thế ở thành phó Bắc Lãnh.

Họ có thể quét sạch gia đình chúng ta chỉ với ngón tay út của mình.”
Sắc mặt của Hoàng Thiên Thiên trở nên tái nhợt, cô nói: “Bó, hay là chuyện này cho qua đi!”
Hoàng Hữu Dân do dự!
Trần Ninh liền lên tiếng: “Không thể cho qua.

bọn họ phải xin lỗi.


Không chỉ Lương gia phải đích thân đến đây quỳ gồi tạ tội, ngay cả Lâm gia cũng vậy.

Họ biết Lương Khang có hôn ước nhưng vẫn thừa nước đục thả câu thế, như vậy đều có tội!”
Hoàng Hữu Dân, Liêu Hải Lệ và Hoàng Thiên Thiên đều ngây người trước lời nói của Trần Ninh.

Yêu cầu Lương gia và Lâm gia đến quỳ xuống xin lỗi ư?
Đây có phải là người điên đang nói mơ không?
Gia tộc họ Lâm là một gia tộc giàu có và tầm ảnh hưởng vô cùng lớn tại Bắc Lương.

Mặc dù Lương gia chỉ là gia tộc hạng ba nhưng họ đã nhận được tắm bảng của thiếu soái ban cho, rất có thể người chống lưng của họ chính là thiếu soái Bắc Cảnh.

Yêu cầu hai gia tộc này quỳ xuống xin lỗi là chuyện khả thi sao?
Trong lúc gia đình Hoàng Hữu Dân nhìn Trần Ninh với vẻ mặt kinh ngạc, một chiếc Maybach và hai chiếc Mercedes- Benz bắt ngờ xuất hiện ở bên ngoài.

Thì ra Lương Phi Bằng- gia chủ Lương gia đã dẫn theo con trai út Lương Khang và vài tên thuộc hạ đến đây.

Lương Phi Bằng dẫn đầu con trai và người của ông ta bước vào cửa.

Ông ta thấy phế phẩm chất thành đống trong Hoàng gia thì ghét bỏ lấy ra một chiếc khăn tay, bịt mũi với vẻ kinh tởm và hỏi một cách thờ ơ: “Có ai ở nhà không?”
Hoàng Hữu Dân trông thấy đám người Lương Phi Bằng, trên mặt lập tức hiện lên sự tức giận, ông lớn tiếng nói: “Lương Phi Bằng, tôi đang chuẩn bị đến nhà Lương gia của các người để đòi một lời giải thích từ ông, ông đến đúng lúc đáy.”
Lương Phi Bằng cùng đám người đi vào phòng khách thì nhìn thấy gia đình ba người của Hoàng Hữu Dân và Trần Ninh bọn họ.

Tuy nhiên, ông ta vẫn bát chấp nói với thái độ bắt cần: “Yêu cầu giải thích, giải thích cái gì?”
Hoàng Hữu Dân phẫn nộ: “Hai bên đã lập hôn ước rồi, ngày cưới cũng đang đến gần.

Thế mà Lương gia các người hủy hôn, bỏ rơi con gái tôi mà liên hôn với thiên kim của Lâm gia.

Chẳng lẽ Lương gia không cần cho chúng tôi một lời giải thích sao?”
Lúc này, Hoàng Thiên Thiên nhìn về phía Lương Khang, điều khiến cô thát vọng nhát, chính là Lương Khang cúi đầu không nhìn cô và chẳng có bắt kỳ ý kiến nào.

Lương Phi Bằng nhếch môi, cười giễu cọt: “Các người muốn một lời giải thích ư? Được thôi, tôi sẽ cho các người một lời giải thích.


Con của hổ sẽ không lấy đứa con của chó! Với thân phận của Lâm gia chúng tôi, được thiếu soái Bắc Cảnh đích thân ban cho một tắm bảng Hương Thư Thế Gia.

Còn Hoàng gia của các người thì sống trong bãi rác, con gái của các người muốn leo lên người con trai tôi thì đúng là một trò đùa!”
Hoàng Hữu Dân giận đến phát run: “Nếu ngay từ đầu các người đã coi thường gia đình tôi, tại sao trước đây ông lại đồng ý với hôn ước này?”
Lương Phi Bằng khit mũi: “Đó là vì con gái của ông còn có chút tư sắc, ngày thường giả vờ trưng ra bộ dạng con gái cưng mới dụ dỗ được con trai của tôi.

Bây giờ chúng ta đã kịp thời tỉnh táo lại, con gái của ông không hề xứng với con trai tôi.

Con trai tôi phải kết hôn với tiểu thư của Lâm gia, như vậy mới gọi là danh môn hộ đối!”
Hoàng Hữu Dân nghe xong, vô cùng tức giận và muốn nhào đến đánh ông ta.

Hoàng Thiên Thiên thấy thế, vội ngăn bố cô lại.

Cô cắn môi nhìn Lương Khang: “Lương Khang, tôi chỉ muốn hỏi anh, từ lúc chúng ta yêu đương đến hiện tại… anh có từng thật lòng yêu tôi hai không?”
Lương Khang không dám nhìn thẳng vào mắt của Hoàng Thiên Thiên, nói nhỏ: “Thiên Thiên, bố tôi nói đúng, rồng sánh với rồng, phượng sánh với gió.

Chim sẻ không bao giờ bay lên cành rồi hóa thành phượng hoàng được.

Người tôi muốn lấy là Lâm Tiểu Linh, cô không thích hợp với tôi.”
Hoàng Thiên Thiên hai mắt đỏ hoe, cô cố kìm nén không cho nước mắt rơi xuống: “Vậy mục đích anh đến đây là gì? Anh đã bỏ rơi tôi và kết hôn với Lâm tiểu thư, còn phải đích thân đến để làm nhục gia đình tôi sao2”
Lương Khang trả lời: “Không phải, tôi cũng biết gia đình chúng tôi làm như vậy có chút không đúng, nên đi qua bù đắp cho gia đình em một chút.”

Hoàng Hữu Dân giận dữ nói: “Chúng tôi không muốn nhận số tiền hôi hám của ông.

Ông cảm thấy mát mặt, gia đình chúng tôi còn thấy mất mặt hơn ông!”
Lương Phi Bằng thản nhiên nói: “Các người nhận hay không nhận số tiền này đều không quan trọng, nhưng chắc chắn các người không được nói bậy làm hỏng thanh danh của hai gia tộc chúng tôi.

Nếu các người dám làm vậy thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Chính thời điểm này, Trần Ninh mới lạnh lùng mở miệng: “Thanh danh là tự mình kiếm về, Lương gia của các người bội bạc, xem thường người nghèo và hư danh thì đáng bị mọi người khinh thường.”
Lương Phi Bằng đã chú ý đến Trần Ninh từ lâu.


Ông ta nghe thấy Trần Ninh nói vậy, sắc mặt đột nhiên ác liệt: “Nhóc con, cậu là ai?”
Anh bình thản nói: “Ông không xứng để biết tên của tôi.

Bây giờ tôi yêu cầu Lương gia các người quỳ xuống xin lỗi gia đình của bác ấy!”
Một câu nói này, không chỉ khiến cho đám người của Lương Phi Bằng giật mình, mà cả gia đình của Hoàng Hữu Dân cũng ngây người.

Hoàng Hữu Dân bọn họ vô cùng sửng sốt.

Trần Ninh, thằng nhóc này đúng thật dám nói dám làm, vậy mà cả gan yêu cầu Lương gia quỳ xuống tạ tội!
Đám người của Lương Phi Bằng, ban đầu là ngạc nhiên, sau đó không thể nhịn được mà bật cười.

Ông ta giễu cợt nhìn Trần Ninh, châm chọc nói: “Ha ha, cậu muốn chúng tôi quỳ xuống xin lỗi á? Cậu nghĩ cậu là ai? Cậu là nguyên lão đế quốc hay là đại tướng biên cương? Một câu nói muốn Lương gia chúng tôi quỳ xuống xin tha mà cậu còn chẳng biết năng lực của Lương gia của thành phố Bắc Lãnh này.

Cậu có người chống lưng của chúng tôi chính là thiếu soái Bắc Cảnh không?”
Lương Khang- con trai của Lương Phi Bằng và sáu tên thuộc hạ khác đều cười ha ha nhìn Trần Ninh.

Anh lạnh lùng nói: “Thiếu soái Bắc Cảnh chống lưng cho các người, sao tôi lại không biết?”
Lương Phi Bằng nghiêm túc: “Thật kỳ lạ, thiếu soái chống lưng cho chúng tôi thì cần cậu biết sao?”
Trần Ninh nói: “Vậy ông không quen biết tôi sao?”
Lương Phi Bằng cố ý nhìn anh từ trên xuống dưới, sau đó cười nói: “Không biết tên nào chưa kéo khóa quần để cho thứ như cậu chạy ra ngoài.

Ông đây không quen biết cậu!”
Lương Khang và sáu người đàn ông nhịn không được bật cười ha hả.

Sắc mặt của Trần Ninh tối sầm!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.