Chiến Long Vô Song

Chương 667



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lô Chiếu Anh, Trần Ninh cùng với thuộc hạ của họ đi đến phòng khách, nơi bữa tiệc đã được sắp xếp.

Bọn họ vào chỗ ngồi được phân theo thân phận.

Mở đầu bữa tiệc, Lô Chiếu Anh nói với Trần Ninh: “Ngồi ăn cũng chán, nên tôi đã sắp xếp một buổi biểu diễn đi kèm.

Mời Thiếu soái cùng thưởng thức.”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhéch lên: “Biểu diễn gì vậy, múa kiếm ư?2”
Ông ta cười ha ha: “Bữa tiệc này đâu phải là Hồng Môn yến, tôi không phải Sở Bá vương và cậu cũng chẳng phải Lưu Bang.

Sao có thể là múa kiếm được? Đó là Chương trình yêu thích của giới quý tộc phương Tây, giác đấu!”
Ông ta vừa dứt lời, người của ông ta liền dẫn hai người vào.

Một người đàn ông cao gầy với đôi mắt cương nghị, người còn lại thì có dáng người vạm vỡ với khuôn mặt đầy đặn và cơ bắp cuồn cuộn.

Lô Chiếu Anh nói với Trần Ninh: “Hai người này đều là tử tù bị giam ở nhà tù Bắc Cảnh.

Người cao và gầy tên là Trương Hợp, từng phục vụ trong quân đội Bắc Cảnh của các cậu.


Còn cái tên vạm vỡ kia chính là Lữ Siêu, từng là thuộc hạ của Lô gia chúng tôi.

Tối nay tôi sẽ để hai người ngày đấu với nhau.

Người chiến thắng có thể được hoãn thi hành án, kẻ thua cuộc thì coi như sẽ chết.”
Điển Chử ngạc nhiên khi nhìn thấy Trương Hợp, anh nói nhỏ vào tai Trần Ninh: “Trương Hợp từng là thành viên đội cảnh vệ của chúng ta.

Trước đây anh ta đã xuất ngũ cùng Đồng Thiên Bảo, không biết tại sao anh ta lại xuất hiện ở này.

Trần Ninh khẽ nhíu mày.

Lô Chiếu Anh cười nhìn Trần Ninh: “Một người từng thuộc quân đội Bắc Cảnh của cậu, một người thuộc Lô gia của chúng tôi.

Vừa hay xem xem binh lính của cậu mạnh hay những người do tôi huấn luyện lợi hại hơn.”
Trần Ninh khẽ nhíu mày!
Không chỉ bởi vì Lô Chiếu Anh đã sử dụng hai tử tù trong một cuộc đấu tay đôi, mà còn vì danh tính đặc biệt của hai tử tù này.

Một người là cựu cảnh vệ của anh, người còn lại là thủ hạ của Lô gia.

Trong trận quyết đầu này, Lô Chiếu Anh đã nhắm đến Trần Ninh, muốn để người của Lô gia đánh bại quân lính trước đây của anh.

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Lô tiên sinh, chuyện này có vẻ không đúng quy củ.”
Ông ta huơ huơ tay, cười ha ha: “Chuyện này có gì mà không đúng quy củ? Tuy tôi đã giải ngũ nhưng mà Quốc chủ đã chuyên tôi sang vị trí văn thư, đảm nhiệm chức vụ phó thị trưởng thành phố ở thành phó Bắc Lương.

Ngày thường, tôi phải lo những việc nhỏ nhặt liên quan đến an ninh và văn hóa.

Nhà tù Bắc Cảnh này cũng nằm trong sự kiểm soát của tôi, đối với những tử tù bên trong thì tôi có quyền tùy tiện xử lý.

Những gì tôi nói chính là quy củ!”
Lô Chiếu Anh từ lãnh đạo quân sự khu vực chuyển sang văn thư? Theo tình huống thông thường, nếu một người được chuyển sang làm công việc văn thư, tương đương với việc được thăng tiền một bậc.

Ví dụ, nếu một thiếu tá được chuyển sang một chức vụ văn thư, thì cấp bậc của chức vụ đó sẽ được thăng tiến lên trung tá.

Tuy nhiên vẫn có một giới hạn, quân hàm cao nhất của chức vụ văn thư chỉ dừng lại ở cấp Thiếu tướng!
Cho nên, sau khi Lô Chiếu Anh chuyển sang làm công tác dân sự thì ông ta vẫn mang quân hàm Thiều tướng.


Tuy nhiên, lúc đầu ông ta vốn lãnh đạo trong quân đội và Lô gia cũng là hoàng tộc ở Bắc Cảnh, con cháu họ Lô gia có mặt ở khắp cả nước.

Nhất là trong quân đội, có nhiều trụ cột trong đấy có quan hệ mật thiết với Lô gia.

Vì vậy, quân đội Bắc Cảnh này được bí mật phân chia thành Tân Quý phái do Trần Ninh đứng đầu, và Lão phái Bắc Cảnh – nhóm người có quan hệ chặt chẽ với Lô gia.


Ông ta cằm ly lên, rồi nhấp một ngụm rượu, cười nói: “Thiếu soái, xem giác đấu mà không cá cược sẽ thiếu mắt cảm giác gay cắn.

Cậu có nghĩ vậy không?”
Trần Ninh bình thản: “Ò, Lô tiên sinh định đặt cược gì vậy?”
Lô Chiếu Anh mỉm cười, sau đó vỗ tay ba lần.

Ngay lập tức, Hoắc Thiên Đô, thuộc hạ của ông ta đem đến trước mặt Trần Ninh một thanh kiếm Hán cổ điêu khắc một con rồng xanh đang nuốt kiếm cùng hình thiên điều.

Lô Chiếu Anh cười nói: “Thanh kiếm này tên là Long Tước.

Nó cực kỳ sắc bén, có thể chém đứt tóc một cách dễ dàng.

Đây là một thanh kiếm dành cho thần binh.

Tôi sẽ dùng nó làm để đánh cược.”
Trần Ninh liếc nhìn thanh kiếm Long Tước, thờ ơ nói: “Kiếm tốt!”
Ông ta nhìn Trần Ninh, tựa tiếu phi tiếu nói: “Tôi muốn dùng thanh kiếm này để đặt cược vào con dao găm quân sự Tụ Bạch Tuyết mà Quốc chủ đã tặng cho cậu.”
Trần Ninh nghe vậy liền khẽ chau mày, nhưng Điển Chử và Bát Hỗ Vệ thì vô cùng tức giận.

Tụ Bạch Tuyết là một dao găm quân sự tinh xảo, được đích thân Quốc chủ ban tặng cho Trần Ninh khi anh được phong làm Thiếu soái.

Con dao găm này mỏng và sắc bén, có thể giấu trong tay áo mỗi ngày.

Đã từng có một số kẻ thù nước ngoài với thế lực to lớn tấn công Trần Ninh.

Anh vừa phát tay, dao găm trong tay áo lóe lên ánh sáng trắng xóa, khiến cho mấy tên cường giả máu đỏ đầm đìa, đầu rời khỏi cổ.

Mà Trần Ninh, anh vẫn đứng yên đầy kiêu hãnh, quần áo tươm tắt.

Kể từ đó, con dao găm của Trần Ninh có thêm một tên gọi văn nhã: “Tụ Bạch Tuyết.”

Món quà này chính là minh chính cho thời khắc Trần Ninh thăng tiến lên Thiếu soái do chính tay Quốc chủ ban tặng.

Nó tượng trưng cho địa vị và vinh quang của anh.

Thế mà Lô Chiếu Anh lại muốn chạm vào dao găm của Trần Ninh! Ngay cả Điển Chử và Bát Hổ Vệ cũng nhìn ra được dã tâm của ông ta.

Điển Chử không khỏi tức giận nói: “Quá quất!”
Hoắc Thiên Đô lập tức phản pháo:: “Cậu mới quá quắt, Vương gia của chúng tôi đang nói chuyện với Thiếu soái của cậu.

Ở đây đến lượt cậu lên tiếng sao?”
Lô Chiếu Anh hét lên: “Thiên Đô, lui xuống!”
“Vâng, Vương gia!” Hoắc Thiên Đô thành thật bước sang một bên, đứng bên cạnh Lô Chiếu Anh.

Ông ta quay đầu xin lỗi Trần Ninh nói: “Thiếu soái, tôi không quản tốt cấp dưới, khiến cậu phải chê cười rồi! Nếu Thiếu soái không có lòng tin đối với lính Bắc Cảnh của cậu, vậy chúng ta đừng đánh cược nữa.

Chỉ cần xem giác đấu là được rồi.”
Trần Ninh giống như đang làm ảo thuật, một con dao găm tỉnh xảo và cực kỳ sắc bén đột nhiên xuất hiện trên tay anh, đó chính là Tụ Bạch Tuyết.

Anh thản nhiên đặt con dao lên mặt bàn, bình thản nói: “Nếu Lô tiên sinh đã có nhã hứng thì tôi đây chiều đến cùng.”
Vậy mà anh lại chấp nhận cá cược! Lô Chiếu Anh không khỏi lộ ra ánh mắt hưng phần, cười lớn: “Thiếu soái thật khí phách, tôi thích những người như cậu.

Được rồi, chúng ta sẽ dùng vũ khí của nhau đánh cược.

Tôi mua Lữ.

Siêu thắng, cậu mua Trương Hợp thắng.

Không có vấn đề chứ?”
Trần Ninh gật đầu!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.