Chiến Long Vô Song

Chương 854





Vừa mới xử lí xong vết thương, Điển Chử liền đến rồi, thấp giọng nói: “Thiếu soái, có chút chuyện tôi muốn báo cáo với ngài.”
Trần Ninh ra hiệu người xung quanh lùi xuống, trong phòng chỉ còn lại Điển Chử, Tần Tước và Bát Hỗ Vệ.

Trần Ninh nói: “Nói đi!”
Điển Chử nói: “Từ khi chiếc trực thăng đó bay lên từ căn cứ hải quân Trung Hải, ba tổ nhân viên đều vào lúc hạ cánh mà hy sinh hết rồi.”
Trần Ninh nói: “Phong tặng lên hàm cho ba chiến sĩ hy sinh đó, công việc bồi thường tiền và an ủi người thân anh hùng đều phải làm cho thật tốt.”.


ngôn tình hoàn
Điển Chử nói: “RõI”
“Ngoài ra còn có một chuyện nữa.”
Trần Ninh nói: “Nói đi!”
Điển Chử đáp: “Lúc máy bay rơi xuống có người nghe thấy ở hiện trường có tiếng súng, đồng thời nhân viên tổ chuyên gia cũng kiểm tra nguyên nhân của sự cố, bước đầu xác định lúc đó có người nỗ súng vào máy bay trực thăng, gây nên việc trực thăng rơi xuống.”
Nét mặt Trần Ninh trầm xuống: “Lúc đó tôi cảm thấy có gì đó không đúng rồi, có điều lúc đó trong lòng lo cho an nguy của phu nhân, với lại chuyện xảy ra đột ngột, không có thời gian nghĩ nhiều.”
“Không ngờ, thật sự có người làm trở ngại từ bên trong.”
Điển Chử nói: “Còn có, việc cô nhi viện cháy, bước đầu phán đoán là có người phóng hỏa gây ra.”
“Thuộc hạ đoán, người phóng hỏa còn có người nổ súng bắn máy bay ở trong tối có khả năng là cùng một bọn với nhau.”
“Bọn họ hoặc là nhắm vào thiếu phu nhân, hoặc là nhắm vào Thiếu soái ngài.”
Ánh mắt Trần Ninh lóe qua ý muốn giết người: “Có lẽ sau khi tôi và vợ đoàn tụ, thủ đoạn trở nên nhẹ nhàng, mọi người đều quên sự tàn khốc của tôi rồi.”
“Truyền mệnh lệnh của tôi, nghiêm khắc điều tra việc này, bắt kể đối phương có thân phận gì, tuyệt đối không nương tay.”
Điển Chử nói: “Tuân mệnh!”
Thiếu soái tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Thêm mấy phòng ban cả đêm điều tra sự việc này, đến cục an toàn quốc gia cũng phái người đến điều tra.


Câu lạc bộ Phỉ Thuý!
Hạng Minh Nguyệt đang cùng uống rượu với Lạc Thiếu Minh, trong phòng bao một đám thuộc hạ tỉnh nhuệ của Lạc gia khoanh tay đứng nghiêm, trong cả câu lạc bộ Phỉ Thuý, còn bồ trí hàng trăm tên vệ sĩ.

Gương mặt Lạc Thiếu Minh đầy tiếc nuối nói với Hạng Minh Nguyệt: “Thật đáng tiếc Trần Ninh chưa chét, Tống Sinh Đình cũng vẫn chưa chết.”
Lúc Hạng Minh Nguyệt động tay với Lạc Thiếu Minh gan vô cùng lớn, nhưng mà bây giờ sự việc ầm ï lớn như thế này, cô ta bắt đầu có chút sợ rồi.

Cô ta lo lắng nói: “Đánh hỗ không chết rất dễ bị cắn ngược lại, bây giờ em rất lo lắng, liệu Trần Ninh có tra ra được gì không, liệu có tìm đến chúng ta, tính sổ với chúng ta không?”
Lạc Thiếu Minh nói: “Yên tâm đi, anh làm việc cẩn trọng, với lại anh cũng sẽ sai người thu dọn sạch sẽ, đừng để lại bắt kì đầu mối nào.”
“Hơn nữa, bên cạnh anh còn có một đám cao thủ cao cấp của Lạc gia bảo vệ, ngoài ra câu lạc bộ Phỉ Thuý này còn được sắp xếp hàng trăm vệ sĩ tinh nhuệ nữa.”
“Trần Ninh cho dù tìm đến cửa, trừ khi anh ta điều động quân Bắc Cảnh đến, không thì muón động vào chúng ta không có đơn giản như vậy đâu.”
Mặt ngoài Hạng Minh Nguyệt thì gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có sự bắt an không biết từ đâu đến.

Đúng vào lúc này, điện thoại của cô ta đột nhiên reo lên.

Cô ta nhìn số điện thoại màn hình hiển thị, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó mặt trở lại như cũ nói với Lạc Thiếu Minh: “Em đi nghe điện thoại.”

Lạc Thiếu Minh cười nói: “Ù!”
Hạng Minh Nguyệt từ trong phòng bao đi ra, đi đến hành lang không có người nhận điện thoại.

Cô ta vừa alo một tiếng.

Trong điện thoại liền truyền đến giọng nói tức giận của cha: “Việc tốt mà con làm, lúc trước cha đã bảo con nhanh chóng về Thủ đô đi, con lại không nghe lời bố, còn cùng ở với Lạc Thiếu Minh, ngông cuồng muốn làm hại Trần Ninh với Tống Sính Đình.”
“Con có biết Trần Ninh là sát thần bước ra từ trong biển máu, những kẻ mạnh trên thế giới này đều sợ cậu ta, con dám trêu vào cậu ta?”
Hạng Minh Nguyệt cắn răng: “Cha, anh ta giết vị hôn phu của con, khiến con thành quả phụ, mặt mũi con ở trong giới quý tộc đều mất hết rồi, con không giết anh ta khó lòng mà hết tức giận được.”
“Với lại con và Lạc Thiếu Minh làm việc rất kín kẽ, anh ta chắc sẽ không biết chúng con làm đâu.”
Hạng lão cười lạnh: “Không tìm ra bọn con sao.”
“Cha vừa mới nhận được tin tức khẩn cấp, Trần Ninh đã thông qua quan hệ với cục an toàn quốc gia, điều tra đến con và Lạc Thiếu Minh rồi, không thì con cho rằng tại sao cha phải gọi điện thoại cho con chứ?”
Hạng Minh Nguyệt kinh hãi hét lên: “Cái gì?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.