Chiến Long Vô Song

Chương 860





Vương Phúc cũng hoàn hồn lại, ông cũng lập tức nói: “Đúng vậy, tuyệt đối không thể quay lại được.”
Mấy nhân viên phòng máy các cậu không cần quan tâm hai chiếc máy bay chiến đấu đấy, cô Hạng là con gái của ông Hạng, chắc bọn họ không dám làm bừa đâu.”
“Nhân viên phòng máy khóc nói: “Hai máy bay chiến đấu đấy đã nói rồi, nếu máy bay của chúng ta không quay lại, bọn họ sẽ tuân mệnh bắn rơi chúng ta.”
Cái gì!
Hạng Minh Nguyệt và Vương Phúc lần nữa ngạc nhiên ngây người.

Giọng của Hạng Minh Nguyệt không nhịn được run rầy nói: “Bọn họ…không dám đâu!”

Nhân viên phòng máy mang theo ý muốn khóc nói: “Không chắc đâu ạ, ngữ khí nói chuyện của bọn họ rất kiên quyết, nguyên tắc đầu tiên trong quân đội chính là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh.”
“Tôi cảm thấy chúng ta dám to gan từ chối quay lại, bọn họ chắc chắn sẽ bắn rơi chúng ta.”
Hạng Minh Nguyệt dù sao cũng là phụ nữ, đến loại tình huống như thế này cô hoàn toàn sợ rồi.

Cô giống như con ruồi không có đầu, không có chủ kiến, gương mặt lo lắng nhìn về Vương Phúc, hỏi rồi nói: “Vương Phúc, chúng ta nên làm như thế nào mới được đây?”
Vương Phúc là đi ra từ trong quân đội, đi bên cạnh ông Hạng nhiều năm, gió to sóng lớn trải qua quá nhiều rồi.

Vì vậy, ông lúc này đã bình tĩnh lại rồi.

Ông trầm giọng nói: “Quay trở về là không thể quay trở về rồi, giống như lời đại tiểu thư nói đó, quay về Trung Hải, Trần Ninh chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta.”
“Nhưng mà thái độ kiên quyết không quay vè, tiếp tục bay.

Tae Ẫ: về Thủ đô có lẽ cũng không được.

“Hai chiếc máy bay chiến đấu đó tuân mệnh làm việc, thật sẽ dám bắn rơi chúng ta.”
“Dù sao thì quân lệnh như sơn mài”

Hạng Minh Nguyệt giống như con ốc sên ngồi trên đống lửa nóng, lo lắng đáp: “Tiếp tục bay không được, quay về cũng không được, vậy chúng ta phải làm sao đây?”
Vương Phúc lúc này trong đầu hiện qua tia sáng thần kỳ, vận may đến thì nghĩ ra được một cách.

Ông vui vẻ nói: “Có rồi!”
Hạng Minh Nguyệt nói: “Có cách gì ạ?”
Vương Phúc nói: “Chúng ta có thể giả vờ quay trở về!”
Hạng Minh Nguyệt ngắn người: “Giả vờ quay trỏ về, là có ý gì chứ?”
Vương Phúc cười híp mắt nói: “Chúng ta bây giờ mặc dù còn đang ở tỉnh Giang Nam, nhưng sớm đã không ở khu vực thành phó Trung Hải nữa rồi.”
*Tôi thấy chúng ta có thể trước tiên đồng ý quay lại, nhưng trên đường quay về, đóng lại một động cơ trong máy bay, sau đó nói là máy bay đâm phải chim rồi, trong đó có một động cơ bị hư hỏng đã không thể bay về Trung Hải, chỉ có thể hạ cánh ở vùng lân cận.”
Hạng Minh Nguyệt trừng to mắt: “Hạ cánh ở vùng lân cận?”
Vương Phúc gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta cứ ở tỉnh hội của tỉnh Giang Nam, cũng chính là hạ cánh ở sân bay thành phố Thiên Hải.”
“Vừa mới nhận chức chỉ huy quân khu Thiên Hải là tướng quân Diệp Hồng Cương, ông ấy là môn sinh lão gia tự tay đề bạt lên.”
“Chúng ta liên hệ trước với ông ấy, ông ấy nhất định sẽ không để đại tiểu thư ở địa bàn của ông ấy xảy ra chuyện gì đâu, chắc chắn sẽ tận lực bảo vệ đại tiểu thư, đến lúc đó chúng ta có thể thông qua sự giúp đỡ của Diệp tướng quân, thuận lợi trở về Thủ đô.”
Hạng Minh Nguyệt mặt đầy sự vui mừng, kích động nói: “Ha ha, vẫn là Vương Phúc chú có cách, cứ theo như lời chú nói mà làm đi.”
Thành phố Trung Hải, căn cứ quân khu.


Trần Ninh đang cùng nhau ngồi uống trà với Vương Đạo Phương.

Đội trưởng cảnh vệ của Vương Đạo Phương- Chiêm Thiết Quân vội vàng đi vào, báo cáo nói: “Thiếu soái, tướng quân, hai chiếc máy bay truy đuổi Hạng Minh Nguyệt có tin tức truyền về.”
Trần Ninh nhìn thẳng vào mắt Vương Đạo Phương.

Chẳng lẽ Hạng Minh Nguyệt thà chét chứ không chịu quay lại, bị bắn rơi rồi?
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Tin tức gì?”
Chiêm Thiết Quân nói: “Báo cáo Thiếu soái, máy bay của Hạng Minh Nguyệt đã đồng ý quay lại rồi ạ.”
“Nhưng mà trong quá trình quay trở về, máy bay của Hạng Minh Nguyệt đông cơ xuất hiện sự cố, nghe nói là đâm phải chim nhạn rồi.”
“Máy bay của Hạng Minh Nguyệt phát ra tình huống khẩn cấp, không có cách nào quay về Trung Hải, hy vọng có thể hạ cánh ở khu vực lân cận của thành phố Thiên Hải ạ.”
“Trước mắt hai chiếc máy bay chiến đấu không dám đưa ra hành động, xin Thiếu soái chỉ thị.”
Trần Ninh cười lạnh: “Máy bay đam vào chim, hay là ở trên không trung đâm phải chim nhạn già, cái này quá trùng hợp rồi?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.