Chiến Long Vô Song

Chương 869





*Tiếp đi!”
Điển Chử tức giận gầm lên, cất bước đánh tới, một quyền đánh ra có thể so với thiên quân vạn mã.

Lý Tấn Minh không nghĩ đến Điển Chử bị hắn một quyền đánh lùi.

chẳng những không nhục chí, mà còn càng thêm hưng Ị phân.

Miệng hắn hơi cong lên: “Thú vị!”
Nói xong, hắn liền đỡ lấy chiêu của Điển Chử, cũng bước đến đánh lại một quyền.

Oanhl Nắm tay hai người va chạm, thân mình Lý Tá Minh hơi lay động, Điển Chử lần này lại trực tiếp bị đánh lùi bảy tám thước mới có thể đứng vững.

Lý Tấn Minh cảm thấy nắm nay hơi đau nhức, trong lòng lại thấy có điểm không đúng, Điển Chử chịu hai quyền của hắn mà còn có thể bình yên vô sự? Quan sát kỹ hắn liền thấy được tay phải Điển Chử giấu sau lưng đã bắt đầu run nhẹ.


Miệng hắn giương lên, biết tay Điển Chử đã bị thương, phỏng chừng muốn nâng lên cũng khó.

“Tao nói trong mười chiêu có thể giết chết mày, hiện tại mới hai chiêu mày đã không chịu được rồi? Bắc Cảnh cường giả thế nào? Thật làm cho tao thất vọng.”
Điển Chử tức giận hét: “Đến đi!”
Nói xong anh dùng một cước với tốc độ cực nhanh, lực cực mạnh đánh tới.

“Phanh!” hai người ở giữa không trung va chạm.

Chân Lý Tấn Minh dùng lực, thoải mái đá ra một cước.

Điển Chử kêu lên một tiếng đau đớn, chân phải bị thương,.

.

Truyện Gia Đấu
lảo đảo lùi về sau vài bước, chân bị thương miễn cưỡng | đứng thẳng.

Ị Lý Tấn Minh chậm rãi thu chân, cười nhạo: “Một cước.

cũng không chịu nổi, mày vẫn nên quỳ xuống xin tha đi, tao cho mày cơ hội gọi Trần Ninh đến đây.

Giết mày cũng không có gì thú vị, tao hiện tại muốn nhìn xem Trần Ninh đến đây quỳ xuống trước mặt tao là loại biểu tình gì, ha ha hà.

Điển Chử cả giận nói: “Thà chết chứ không chịu nhục, đến đi, tôi có chết cũng phải tiếp đủ mười chiêu của anh.”
Ánh mát Lý Tắn Minh hiện lên sự tức giận: “Trong vòng 10 chiêu nhất định tao sẽ giết chết mày.”
Hai người lần nữa ra tay, giống như hai thiên thạch không chút lưu tình hung hăn va chạm.


Điển Chử lại bị đánh bay, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, nhưng vẫn chậm rãi đứng lên, đưa tay lau vết máu ở khóe miệng: “Tiếp tục.”
Lý Tấn Minh trừng lớn hai mắt, hoàn toàn nổi giận: “Mày tìm chết.”
Trần Ninh cùng Đồng Kha mang theo thức ăn đã đóng gói cho Tống Sinh Đình đợi mãi vẫn không tháy Điển Chử lái xe đến.

Trần Ninh loáng thoáng cảm thấy có chuyện không thích hợp.

Bình thường dù có chuyện gì Điển Chử cũng sẽ xử lý tốt, chưa từng xuất hiện một chút sai lầm.

Dù có gặp tình huống đặc thù gì đó, Điển Chử không thể lái xe đến đúng giờ cũng sẽ nhất định báo cho Trần Ninh một tiếng, nhát định sẽ không để Trần Ninh đợi lâu như vậy.

Trần Ninh lấy điện thoại ra gọi cho Điển Chử nhưng không ai nghe máy.

Không bình thường!
Trần Ninh lập tức nói với Đồng Kha: “Điển Chử có thể gặp chuyện rồi, anh đến bãi đỗ xe xem thử.”
Đồng Kha vội nói: “Anh rẻ để em đi cùng anh.”
Bãi đỗ xe ngầm!
Điển Chử đã tiếp chín chiêu của Lý Tắn Minh, anh hiện tại cả người đầy máu ngã trên mặt đất.

Trán Lý Tấn Minh hơi đổ mồ hôi, nhìn Điển Chử máu me khắp người trên mặt đất, rốt cục nhẹ nhàng thở ra: “Rốt cục cũng xong rồi, tên quái vật đánh không chết này.”
Vừa dứt lời, Điển Chử cả người đầy máu khẽ động.

Sau đó, Điển Chử liền giãy dụa đứng lên, lay động một chút màu tươi trên đầu liền chảy xuống.

Điển Chử hơi cúi đầu, máu khắp người tí tách nhỏ giọt trên mặt đất.

Lý Tấn Minh sợ ngây người, đám thuộc hạ của hắn cũng sợ hãi!
Bị thương thành như vậy, Điển Chử vẫn chưa chết mà còn có thể đứng dậy tiếp tục chiến đấu? Người này cũng quá cứng rắn đi!
Điển Chử khẽ cong người, đầu hơi cúi hít thở từng ngụm, máu tươi không ngừng từ trên mặt anh rơi xuống.


Anh chậm rãi ngắng đầu, ánh mắt vẫn hừng hực ý chí chiến.

đấu: “Tiếp tục, chiêu thứ mười!”
Nói xong, Điển Chử lúc nãy còn phòng ngực vậy mà lại.

bắt đầu phản công, giống như: mãnh thú rít gáo đánh về phía Lý Tần Minh.

Lý Tấn Minh tuyên cha trong vòng 10 chiêu có thể giết chết Điển Chử.

Nhưng hắn không nghĩ tới Điển Chử liên tiếp bị đánh bại vẫn từ trong vũng máu đứng lên.

Bất tri bất giác đã đến chiêu thứ mười.

Nếu một chiêu cuối cùng này hắn không thể đánh gục Điển Chủ, như vậy kẻ thua cuộc chính là hắn.

Đường đường là cuồng long của Giang Nam, thường ngày hắn luôn không để Thiếu soái Bắc Cảnh vào mắt, bình thường vẫn nghe đám thuộc hạ nói nếu năm đó hắn không gặp.

chuyện vậy thì danh hiệu chiến thần này làm sao lại đến tay Trần Ninh? Mà hiện tại, trước mặt thuộc hạ của mình hắn lại bị đánh bại bởi Điển Chử? Một tên cảnh vệ bên cạnh Trần Ninh? Vậy hắn còn mặt mũi gì nữa?
“Mày đã muốn chết, vậy tao thành toàn cho mày.

Phi long tại thiên!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.