Chiến Long Vô Song

Chương 877





Trương Báo bước ra, hạ lệnh: “Tiến lên!”
Nói xong, hắn liền mang theo mấy trăm tên thủ hạ, hùng hỗ tiếng đến phía nhà của Tống Sính Đình.

Nhà Tống Sính Đình sáng đèn, cơ hồ còn loáng thoáng nghe được tiếng TV truyền đến.

Trương Báo nhe răng cười: “Được lắm, bọn họ đều ở nhà, chúng ta trước tặng cho thiếu chủ chút quà mọn, để Trần Ninh ném thử nổi đau mắt người thân.

Động thủ!”
PhanhI Một gã lập tức đưa chân một cước đá bay cửa sắt.

“Tiến vào, giết!”
Thời điểm cửa mở ra, Trương Báo liền lớn tiếng hạ lệnh.


Nhóm thủ hạ của hắn lập tức vọt vào mười máy tên.

Nhưng bọn họ vừa tiến vào, tiếng súng đã vang lên, vô số viên đạn như mưa bay đến, trực tiếp đánh bắn thân thể mắy tên kia thành tổ ong.

Trương Báo kinh hô: “Mẹ nó, có mai phục.”
Lúc này, Tần Tước mang theo Cuồng Phong cùng Nộ Lãng xuất hiện trước mặt nhóm người Trương Báo.

Tần Tước một tay cầm súng, cười lạnh nhìn nhóm người Trương Báo: “Đã đợi rất lâu rồi! Cả nhà thiếu phu nhân đã sớm được chuyển đến nơi an toàn, các người đã dám đến đây, vậy thì vĩnh viễn ở lại đây đi.”
Trương Báo vừa sợ vừa giận: “Chỉ bằng ba người bọn mày mà muốn giết hết bọn tao sao?”
Tần Tước cười lạnh: “Nhìn phía sau xem!”
Trương Báo nghe vậy cả kinh! Bọn họ đồng loạt quay dầu lại, liền phát hiện phía sau bọn họ xuất hiện mười tám thân ảnh màu đem, đang yên lặng vây quanh bọn họ.

Mười tám bóng đen này còn mang theo chiến đao.

Đây chính là Bắc Cảnh Thập Bát Ky!
Mười tám người Triệu Vân tuy không cỡi ngựa, nhưng mỗi người lại mang theo một cỗ sát khí cường đại khiến người khác sợ hãi.

Mà cách chỗ Triệu Vân không xa còn có các chiến sĩ binh đoàn đặc chủng Mãnh Long đều mang theo súng máy, ước chừng có khoảng hai ngàn người.

Hai ngàn chiến sĩ Mãnh Long nâng súng trong tay, toàn bộ hướng về phía nhóm người Trương Báo.

Trương Báo cùng đám thuộc hạ nháy mắt sợ hãi, mặt không còn chút máu.


Tần Tước lạnh lùng nhìn nhóm người Trương Báo: “Đầu hàng hay vẫn muốn ngoan cố chống cự đến cùng?”
Trương Báo giận dữ hetst: “Các huynh đệ, bọn họ sẽ không bỏ qua cho chúng ta, chúng ta liều mạng với bọn họ, một mắt một còn.”
Hắn nói xong liền nâng tay bắn Tần Tước.

Nhưng Tần Tước đã sớm chuẩn b, lắc mình trốn vào sau cánh cửa, tránh được một viên đạn của Trương Báo.

Mà một phát súng này của Trương Báo cũng chính thức khai hỏa, binh đoàn đặc chủng Mãnh Long lập tức nỗ súng.

Nhóm thủ hạ bên cạnh Trương Báo lập tức đồng loạt kêu thảm, trúng đạn ngã xuống…
Mà lúc này Bắc Cảnh Thập Bát Ky cũng theo sau, trực tiếp tiền sâu vào trong lòng đch.

Thập Bát Ky của Bắc Cảnh tựa như mười tám con rồng đạp gió, đi đến đâu liền hạ gục đối thủ đến đó, hiện trường giống như đa ngục.

Trương Báo muốn nhân cơ hội hỗn loạn chạy trốn, nhưng hắn đã sớm b Triệu Vân chú ý.

Triệu Vân giống như một con bạch mã, đao như phát ra tia lửa điện, một đao liền đem đầu Trương Báo lấy xuống.

Đầu Trương Báo lăn xuống, theo đó những thi thể khác cũng lần lượt ngã xuống.

Một giờ sau…
Đầu của Trương Báo được đưa đến Thủ đô, đưa đến khách sạn, đặt trước mặt Trần Ninh.

Điển Chử đứng trước mặt Trần Ninh, cung kính báo cáo: “Bẩm Thiếu soái, một nhà Thiếu phu nhân tậm thời được đưa đến đại viện của quân khu Trung Hải, tuyệt đối an toàn.

Mặt khác, đầu Trương Báo ở đây, những tên còn lại đều đã chết.”

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Tốt lắm.”
Điển Chử lại nói: “Lạc gia còn chưa nhận được tin nhóm người Trương Báo đã chết.

Lạc Hoa còn mời khách ở khắp nơi đến dự minh hôn của con trai ông ta.

Hơn nữa 10 phút trước, Lạc Hoa còn phái người đến thúc giục ngài, nói Thiếu soái nhất đnh phải tham gia minh hôn của con ông ta.

Ông ta còn tuyên cha nếu ngài không tham gia, sẽ hi hận cả đời.”
Trần Ninh cười lạnh: “Ông ta có thể từ trong tù đi ra đã là không tồi, giờ còn dám gây sóng gió, quả thật muốn chết.”
Điển Chử dò hỏi: “Thiếu soái, chúng ta có đi hay không?”
Trần Ninh híp mắt, chậm rãi nói: “Lễ thượng vãng lai là truyền thống mỹ đức của đất nước ta.

Lạc Hoa đã nhiệt tình như thế, nếu tôi không tặng cho ông ta một phần lễ vật vậy thì không phải phép rồi.

Anh chuẩn b đi, tôi sẽ đích thân đên Lạc gia, gặp Lạc Hoa.”
Điển Chử trầm giọng nói: “Vâng, Thiếu soái.”
11 giờ đêm.

Đêm đã khuya nhưng Lạc gia lại phi thường náo nhiệt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.