Trần Ninh kết thúc cuộc gọi rồi quay trở lại phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Trên hành lang, Tống Sính Đình đang an ủi người nhà, nói rằng mặc dù không thể mời được Quốc sĩ vô song Tần viện trưởng nhưng có thể mời Đường Hải Ba, bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng nhất ở Trung Hải đến thực hiện phẫu thuật cho bệnh nhân.
Dù bỏ ra bao nhiêu tiền cô cũng phải chiến đấu để cứu sống cả 3 công nhân đang trong cơn nguy kịch.
Thân phận của Đường Hải Ba cũng không hề đơn giản, nghe nói ông ta là học trò của Quốc sĩ vô song Tần viện trưởng, tài năng phẫu thuật cũng rất siêu phàm.
Nhưng Đường Hải Ba là bác sĩ phẫu thuật chính của một bệnh viện tư nhân, vì thế ông ta tính phí vô cùng đắt.
Mỗi lần làm phẫu thuật hàng trăm vạn tệ, ông ta được biết đến như một bác sĩ giàu có ở Trung Hải.
Người nhà của những người bị thương nghe tin Tống Sính Đình sẽ mời bác sĩ Đường Hải Ba thực hiện ca phẫu thuật thì đều đồng ý.
Xét cho cùng thì dù sao Đường Hải Ba cũng là một bác sĩ nỗi tiếng, hơn nữa còn là một bác sĩ nồi tiếng với giá cao ngắt trời.
Ngoài ra, Đường Hải Ba còn là học trò của Tần viện trưởng, nếu có thể mời được bác sĩ Đường đến phụ trách phẫu thuật thì kết quả chắc cũng sẽ không tôi.
Trần Ninh bước tới nói: “Bà xã, không cần mời bác sĩ với cái giá cao như vậy. Anh đã mời Tần viện trưởng đến Trung Hải để tiến hành phẫu thuật cho những người bị thương…”
Tống Sính Đình không đợi Trần Ninh nói xong bèn bực bội ngắt lời: “Anh đừng nói nữa!”
Tống Sính Đình nói xong thì vội vàng kéo Trần Ninh đi, vì sợ Trần Ninh khoác lác quá sẽ gây sự.
Trần Ninh nở nụ cười khổ trên môi, bị vợ lôi ra khỏi bệnh viện.
Hai người lên xe, Trần Ninh hỏi Tống Sính Đình Định đi đâu?
Tống Sính Đình nói: “Đến bệnh viện tư nhân Thiên Sứ Ái mời bác sĩ Đường Hải Ba đến làm bác sĩ phẫu thuật chính cho ba người bị thương nặng.”
Trần Ninh không nhịn được nói: “Bà xã, anh nói rồi, anh đã mời Tần lão đến Trung Hải…”
Tống Sính Đình không tin lời Trần Ninh nói, tức giận nói: “Được rồi, anh đừng có khoe khoang nữa, mau lái xe đến bệnh viện tư nhân Thiên Sứ Ái đi.”
Trần Ninh tràn đầy bất lực, nhưng anh cảm thấy Tần lão đã tuôi cao sức yếu. Tần lão ngàn dặm đến Trung Hải còn phải thực hiện liền một lúc ba ca phẫu thuật thì cường độ công việc khá là căng thẳng.
Nếu Đường Hải Ba này đã là học trò trước đây của Tần lão, vậy thì cứ mời Đường Hải Ba đến làm trợ mổ cho Tần lão, có thể sẽ giảm bớt được áp lực công việc cho Tần lão.
Vì vậy, anh lái xe đến bệnh viện tư nhân Thiên Sứ Ái theo chỉ dẫn của Tống Sính Đình.
Bệnh viện tư nhân Thiên Sứ Ái, trong một văn phòng độc lập cấp cao.
Đường Hải Ba khoảng 40 tuổi, đầu hơi hói, đậm người, đang nói chuyện một cách cung kính với một người đàn ông có khuôn mặt nữ tính.
Người đàn ông có khuôn mặt nữ tính này chính là Chúc Cửu Linh.
Chúc Cửu Linh vừa mân mê máy cắt giấy vừa lạnh lùng nói: “Trong vụ tai nạn ở công trường trung tâm thương mại Hại Đường, nghe nói vẫn còn ba người bị thương nặng chưa qua khỏi cơn nguy kịch và cần phải làm phẫu thuật mỗ sọ lần hai.”
“Các bác sĩ tại bệnh viện Trung Hải đều bó tay bắt lực.”
“Tôi đoán Tống Sính Đình sẽ sớm đến chỗ ông đề nghị ông làm bác sĩ phẫu thuật chính. Tôi muốn cuộc phẫu thuật của ba người bị thương nặng đó thất bại, không một ai được phép sống sót.”
Nghe vậy, trong tiềm thức Đường Hải Ba muốn từ chối, dù sao nếu ông ta làm bác sĩ phẫu thuật trưởng mà khiến cả ba bệnh nhân đều chết thì sẽ làm tổn hại đến danh tiếng trong ngành y của ông ta.
| Ử Nhưng ông ta còn chưa mở miệng thì đã bắt gặp đôi mắt lạnh lẽo như rắn độc của Chúc Cửu Linh.
Ông ta không khỏi nghĩ đến thủ đoạn tàn ác của Chúc Cửu Linh và thế lực khủng khiếp của Chúc gia nên bèn lập tức cúi đầu nói: “Vâng, Chúc đại thiếu, tôi hiểu rồi.”
Chúc Cửu Linh hài lòng nói: “Ông yên tâm, tôi sẽ không bảo ông làm việc không công. Sau khi thành công tôi sẽ cho ông một ngàn vạn tệ.”
“Ngoài ra, ông cũng có thể nhân cơ hội để tống tiền Tống Sính Đình một khoản, con điếm đó hẳn sẽ yêu cầu ông phải cứu mấy người đó bằng mọi giá.”
Đường Hải Ba mắt sáng lên, ông ta có thể thu được rất nhiều lợi ích từ chuyện này.
Ông ta híp mắt cười nói: “He He, Chúc đại thiếu, tôi hiểu rồi.”
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền tới.
Đường Hải Ba nói mời vào, sau đó nữ trợ lý của ông ta mở cửa bước vào.
Nữ trợ lý kính cẩn nói: “Bác sĩ Đường, có hai người muốn gặp ngài, một người là Trần Ninh và người kia là Tống Sính Đình.”
Đường Hải Ba và Chúc Cửu Linh nhìn nhau, sau đó ông ta mỉm cười và nói với nữ trợ lý: “Cô đưa họ đến phòng tiếp tân, tôi sẽ đến ngay.”
Nữ trợ lý: “Vâng!”
Không lâu sau, Đường Hải Ba mặc áo khoác trắng và đeo kính gọng vàng đến phòng tiếp tân.
Ông ta vừa bước vào phòng tiếp tân thì nhìn thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Khi nhìn thấy Tống Sính Đình, mắt ông ta không nhịn được sáng lên, suy nghĩ đầu tiên trong lòng ông ta là: Chà, người phụ nữ này thật đúng giờ, ngoại hình lại còn xinh đẹp và ưa nhìn như vậy!
Tống Sính Đình không để ý đến ánh mắt của Đường Hải Ba.
Cô nhanh chóng bước đến lịch sự chào hỏi: “Xin chào, bác sĩ Đường. Tôi là Tống Sính Đình, tổng giám đốc của công ty Thiên Tư. Đây là chồng tôi, Trần Ninh. “
Đường Hải Ba thậm chí không thèm nhìn Trần Ninh, đưa mắt nhìn bóng dáng mảnh mai của Tống Sính Đình híp mắt cười nói: “Tống tổng, tối hôm qua có một vụ tai nạn về an toàn ở công trường trung tâm thương mại Hải Đường. Tôi đã nghe người khác nói về cô.”
Tống Sính Đình xấu hỗ nói: “Thật là chuyện tốt thì không truyền ra ngoài cửa còn chuyện xấu lại bay xa ngàn dặm.”
Đường Hải Ba cười nói: “Không biết Tống tổng đến tìm tôi là có việc gì?”
Tống Sính Đình không giấu giếm mà nói thẳng: “Thật không giấu gì ông, vợ chồng tôi đến đây là để nhờ bác sĩ Đường ông giúp đỡ. Hiện tại còn có ba công nhân bị thương nặng nguy hiểm đến tính mạng.”
“Chúng tôi muốn mời bác sĩ Đường làm bác sĩ phẫu thuật trưởng đề thực hiện các ca phẫu thuật cho ba người bị thương, cứu ba người họ.”
Nghe vậy, Đường Hải Ba giả vờ khó khăn: “Vết thương của ba công nhân của cô tôi đã nghe nói từ các đồng nghiệp ở bệnh viện Trung Hải, rất khó chữa trị.”
Tống Sính Đình liền nói: “Đó là lý do tôi đến mời đích thân bác sĩ Đường làm bác sĩ phẫu thuật chính. Ngài là học trò của Tần viện trưởng, ngài nhất định sẽ có thể làm được. Đương nhiên, tôi biết quy tắc tính phí của ngài, phương diện liên quan đến tiền thì rất dễ thương lượng.”
Đường Hải Ba liếc nhìn Tống Sính Đình đang mặc vest và váy công sở. Mắt ông ta rơi vào khuôn ngực kiêu hãnh của Tống Sính Đình. Ông ta nhếch mép cười nói: “Nếu đã vậy thì cô hãy bảo chồng cô ra ngoài đợi đi.”
Trần Ninh nhận thấy ánh mắt xấu xa của Đường Hải Ba khi ông ta nhìn Tống Sính Đình. Làm sao anh lại không biết Đường Hải Ba đang muốn làm gì. Mặt anh lập tức lạnh đi.
Tống Sính Đình nghi ngờ hỏi: “Tại sao lại muốn chồng tôi đợi ở bên ngoài?”
Đường Hải Ba cười nói: “Bởi vì tôi không thích có mặt người thứ ba khi tôi đang thảo luận về các điều kiện với ai đó. Nhiều người lắm miệng, thương lượng cả nửa ngày mà vẫn chưa có kết quả được.”
“Nếu Tống tổng đã không muốn cho chồng cô ra ngoài thì chúng ta không cần phải bàn tới chuyện này nữa. Cô thông minh mài”
Tống Sính Đình đang rất quan tâm đến tính mạng của những công nhân sắp chết trong bệnh viện, vì vậy cô chỉ có thể thì thầm với Trần Ninh: “Trần Ninh, hay là anh ra ngoài trước đợi em được không?”
Trần Ninh liếc nhìn Đường Hải Ba, bình tĩnh nói: “Được!”
Sau khi Trần Ninh đi ra ngoài, trong phòng tiếp tân chỉ còn lại Tống Sính Đình và Đường Hải Ba.
Tống Sính Đình hỏi: “Bác sĩ Đường, ông nói đi, rốt cuộc ông cần bao nhiêu tiền để thực hiện ca mỗ cho ba người bị thương đó?”
Đường Hải Ba giơ hai ngón tay lên, Tống Sính Đình nói: “Hai trăm vạn? Giá này tương đương với giá bình thương mà ông phẫu thuật cho mấy người giàu có. Tôi đồng ý với ông.”
Đường Hải Ba cười lạnh: “Hai trăm vạn, cô bồ thí cho người ăn xin à. Ý tôi là hai nghìn vạn tệ cho một ca phẫu thuật, tổng cộng cô phải chỉ 6 ngìn vạn tệ cho ba ca phẫu thuật!”
Tống Sính Đình mở to hai mắt, ngây ngốc nói: “Sáu nghìn vạn tệ, như vậy có phải là quá đáng quá không?”
Đường Hải Ba lạnh lùng nói: “Sáu nghìn vạn tệ còn được coi là rẻ đấy. Công trường của cô xảy ra tai nạn. Hiện giờ rất nhiều phương tiện truyền thông đưa tin về việc này. Người dân ở cả cái thành phó Trung Hải này đều đang chú ý xem ba công nhân bị thương nặng có thể sống sót hay không.”
“Tôi thực hiện ca mổ cho ba người này cho cô cũng phải chịu rủi ro rất lớn. Nếu ca mỏ không thành công thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng trong ngành y của tôi. Vì vậy, tôi đưa ra giá 6 nghìn vạn tệ cho cô là hợp tình hợp lý.”
Tống Sính Đình nghe vậy thì choáng váng, thật không ngờ còn có cách nói như vậy.
Đường Hải Ba nhìn làn da trắng nõn mờ ảo trong cổ áo Tống Sính Đình, cười xấu xa nói: “Đương nhiên, nếu cô không chịu nỗi 6 nghìn vạn thì còn có cách khác.”
“Đó chính là bây giờ cô ngoan ngoãn nằm ở trên bàn, để cho tôi làm một lần, tôi sẽ không thu phí cứu người của cô.”
Tống Sính Đình nghe vậy lập tức nóng mặt, tức giận nói: “Thật không biết xấu hồ!”
Nói xong cô bèn tức giận bỏ đi.
Tuy nhiên, Đường Hải Ba đã đưa tay ra chặn đường cô, liếc mắt nói: “Tống tiểu thư đừng vội đi. Ở cả cái Trung Hải này, thậm chí là toàn bộ vùng phía Nam chỉ có tôi là có thể giúp cô cứu người.”
“Nếu cô từ chối tôi, thì ba công nhân của cô chắc chắn sẽ chết.
Tai nạn ở công trường của cô đêm qua chính là một sự cố vô cùng nghiêm trọng.”
“Đến lúc đó công ty của cô xong đời rồi, còn cô là phụ trách chính của dự án cũng sẽ bị bắt vào tù.”
“Vậy tôi khuyên cô vẫn nên ngoan ngoãn để cho tôi sảng khoái một lần…”
Tống Sính Đình vừa muốn nghiêm khắc từ chối thì bên tai cô lại có một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng họp bị đá tung ra, sau đó Trần Ninh mang vẻ mặt bình tĩnh đi vào.
Đường Hải Ba nhìn thấy Trần Ninh đằng đằng sát khí đi vào thì bất giác cảm thấy sợ hãi, run rầy nói: “Cậu, cậu muốn làm gì?”
Trần Ninh giơ tay tát vào mặt Đường Hải Ba.
Cú tát này mạnh đến nỗi Đường Hải Ba phun ra máu có lẫn một vài chiếc răng gãy, cả người bay ra đập mạnh vào bàn hội nghị.
Trần Ninh dửng dưng nói: “Quốc sĩ vô song như Tần viện trưởng sao lại có một học trò súc sinh như ông chứ. Tôi cho ông một cơ hội chiều nay đến gặp tôi ở bệnh viện Trung Hải để quỳ gối nhận lỗi, nếu không đời này của ông xong rồi.”
Trần Ninh nói xong, cầm tay Tống Sính Đình xoay người rời đi.
Sau khi Trần Ninh và Tống Sính Đình rời đi, một số nhân viên chạy đến giúp đỡ Đường Hải Ba, lo lắng hỏi: “Bác sĩ Đường, ông có sao không?”
Một nửa má của Đường Hải Ba sưng tấy, răng thì bị gãy mấy cái, từ trước đến nay ông ta chưa bao giờ bị người ta đánh thê thảm như vậy.
Điều khiến ông ta run lên vì tức giận là Trần Ninh còn bảo ông ta chiều nay đích thân đến cửa quỳ xuống nhận lỗi.
Vẻ mặt Đường Hải Ba vô cùng dữ tợn: “Cả cái Trung Hải này chỉ có tao là có thể cứu ba người bị thương nặng đó. Tên khốn này còn dám uy hiếp tao.”
“Được rồi, chiều nay tao sẽ đi xem. Đến lúc đó xem đôi cầu nam nữ chúng mày sẽ phải quỳ trước mặt tao liếm giày cho tao, nếu không tao sẽ không ra tay tụi mày phẫu thuật!”
Trong lòng Đường Hải Ba còn có một ý nghĩ xấu xa mà ông ta chưa nói ra, đó là sau khi chờ Trần Ninh và Tống Sính Đình quỳ xuống cầu xin ông ta ra tay làm phẫu thuật thì sau đó ông ta cũng sẽ cố ý giết ba người trọng thương.
Khiến cho tính chất của sự cố ở công trường này trở nên nghiêm trọng để tống người phụ trách dự án này là Tống Sính Đình vào tù.
Trần Ninh và Tống Sính Đình bước ra từ bệnh viện tư nhân Thiên Sứ Ái, Tống Sính Đình thở dài chán nản: “Ôi, anh không nhịn được đánh ông ta rồi. Em đoán cho dù chúng ta có bỏ ra 6 ngàn vạn tệ ông ta cũng sẽ không đồng ý cứu người đâu.”
Trần Ninh kiên quyết nói: “Không sao. Tần viện trưởng có thể cứu người. Về phần tên cặn bã đó, nếu không làm theo yêu cầu của anh đến quỳ xuống cầu xin tha thứ thì cuối cùng ông ta sẽ phải gặp họa.”
Tống Sính Đình nghe vậy bèn lắc đầu, cô cảm tháy rằng hai chuyện mà Trần Ninh nói đều không có khả năng.