Chiến Long Vô Song

Chương 915





Hắc Hoàng nhìn đám thuộc hạ lính đánh thuê xông vào nói: “Ai bảo các cậu xông vào, toàn bộ lui xuống.”
Lính đánh thuê nghe xong, đều liên tục lùi xuống.

Hắc Hoàng nhìn Khổng Quý Lễ, hơi cười nói: “Ông đừng tức giận, tôi cũng không có ý muốn làm khó tiên sinh của ông, dù sao tôi và tiên sinh của ông đều có kẻ thù chung.”
“Tôi không ngại đường xa vượt đại dương mà đến đây cũng là bởi vì báo thù cho em trai tôi và những đồng đội đã chết của tôi mà thôi.”
“Bây giờ kẻ thù không chết, làm sao tôi có thể cứ như này mà đi chứ?”
Khổng Quý Lễ lạnh lùng đáp: “Nhưng mà bây giờ tình hình thay đổi rồi, cảnh sát, quân đội, cục an toàn quốc gia, còn có người của Trần Ninh đều đang điều tra chuyện này, khắp thành phó đều đang điều tra tung tích của các cậu.”

“Các cậu bị bắt nhất định sẽ liên luy đến tiên sinh chúng tôi, cậu còn dám nói không phải là làm khó tiên sinh chúng tôi?”
Hắc Hoàng giơ một ngón tay lên: “Một ngày!”
“Ông quay về nói với tiên sinh nhà ông, bảo ông ấy lại cho tôi thêm thời gian một ngày nữa thôi, tôi giêt chết Trân Ninh, sau đó ông ta sắp xếp cho tôi rời đi.”
Khổng Quý Lễ trầm mặc một lúc, lạnh lùng nói: “Lời của cậu tôi sẽ truyền đạt đến tiên sinh của tôi, nhưng có đồng ý hay không tôi không dám đảm bảo.”
Nói xong!
Khổng Quý Lễ liền dẫn thuộc hạ mặc áo đen rời đi.

Khổng Quý Lễ dẫn thuộc hạ mặc áo đen từ tứ hợp viện đi ra, một chiếc xe sang màu đen kịp thời đi đến, dừng ở trước mặt ông ta.

Ông ta vừa mở cửa xe để ngồi lên xe, vừa lạnh lùng nói với thuộc hạ mặc áo đen ở đẳng sau: “Huyền Phong, những tên lính đánh thuê nước ngoài này, bướng bỉnh không chịu phục tùng, sớm muộn sẽ đem phiền phức đến cho Đường lão.”
Người đàn ông mặc áo đen mặt không biểu cảm nói: “Khổng tiên sinh muốn tôi phải làm như thế nào, xin phân phó.”
Khổng Quý Lễ nói: ‘Bọ ngựa bắt ve, chim hoàng tước rình môi.”
“Cậu ngầm theo dõi đám người Hắc Hoàng, cho dù 24 tiếng sau Hắc Hoàng có thành công giết chết Trần Ninh hay không, cậu đều phải giải quyết hét đám người này.”
Huyền Phong đáp: “Đã hiểu.”
Nơi ở của phủ Quốc chủ, trong phòng ăn cơm nhỏ.


Quốc chủ phu nhân Vương Uẩẳn, đang cùng ăn cơm với Trần Ninh, Đồng Kha.

Chỉ có mấy món ăn, lượng thức ăn không nhiều, đặc biệt chú trọng sự tinh tế, dưỡng sinh.

Vương Uần nhìn Tràn Ninh, nhàn nhạt hỏi: “Nghe nói tối qua cậu gặp phải đột kích?”
Trần Ninh vừa ăn cơm vừa cười nói: “Gặp phải mấy con rận đột kích mà thôi, coi là có kinh động nhưng không nguy hiểm.”
Vương Uẩn cau mày: “Bây giờ cậu gánh trách nhiệm rất lớn, Bắc Cảnh có thể yên ổn vẫn phải trông chờ vào cậu, cậu nhất định phải chú ý bảo vệ an toàn của bản thân đây.

Trần Ninh đáp: “Vâng, tôi sẽ chú ý nhiều hơn ạ.”
Vương Uẩn lại hỏi: “Điều tra rõ người tập kích cậu là ai, điều tra ra người chỉ thị là ai chưa?”
Trần Ninh nói: “Đã phái người của cục an ninh quốc gia và phía cảnh sát, người tra ở chỗ sáng người tra ở trong tối rồi.”
“Đặc biệt là Từ Đình Tùng, ông ta muốn tôi viết xuống giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh, trong mười ngày bắt buộc điều tra cho rõ ràng, không thì đến lúc đó cùng với tội thất trách của ông ta cùng nhau phạt tội.”
Vương Uần híp mắt: “Sau khi Quốc chủ đổ bệnh không thể xử lí mọi việc, thật sự yêu ma quỷ quái gì đó đều lộ ra rồi, nếu thân thể của Quốc chủ khoẻ mạnh, ai dám ở dưới chân của vua động vào con của vua chứ?”
Sắc mặt của Trần Ninh trở nên có chút ngưng trọng lại.

Ân sư Tần Hằng đổ bệnh, đây là điều anh không thể ngờ đến.


Anh còn cho rằng có thể đến trước mặt của thầy để nhận chức, giúp đỡ thầy thanh trừng máy lão tướng xấu ở trong nội bộ.

Bây giờ thầy lại đổ bệnh trước, cũng hoàn toàn làm xáo trộn kế hoạch ban đầu, với lại không có thầy dẫn dất chỉ huy, mục tiêu thanh trừng máy lão tướng xấu ở trong nội bộ cũng khó mà thực hiện rồi.

Mặc dù Trần Ninh là đại sứ biên cương, nhưng địa vị của mấy Các lão vẫn ở trên đại sứ biên cương, Trần Ninh muốn động vào máy Các lão này, căn bản không thực tế.

Vương Uần dường như nhìn ra sự lo lắng của Trần Ninh, bà cười an ủi nói: “Ông trời không tuyệt đường của ai, tục ngữ nói hi vọng lại sẽ có thôi, Trần Ninh cậu cũng đừng quá lo lắng, có thể bệnh của Quốc chủ sẽ có chuyển biến tốt đấy.”
Trần Ninh gật đầu, quan tâm hỏi: “Dì Vương, bệnh của thầy bây giờ tốt hơn chút nào chưa ạ?”
Vương Uẩn nói: “Hiện tại vẫn chưa có khởi sắc gì cả.”
Trần Ninh hơi thở dài: “Thật hy vọng thầy có thể nhanh chóng khoẻ lại.”
Vương Uần đáp: “Chắc chắn rồi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.